Trong nháy mắt kia, trong đầu Mạc Thiên Hàm hiện lên vô số khả năng, cái thứ nhất chính là có kẻ cướp thăm nhà hắn, nơi này không có bao nhiêu người sẽ cưỡi ngựa, trừ khi là người của quan gia, mặt khác chính là đám giặc núi chuyên đánh cướp giết người mà sống.

Ném con mồi trên người xuống, Mạc Thiên Hàm rút ra đao săn liền chạy vào nhà, đôi mắt đều đỏ! Hắn cũng không dám tưởng tượng Thu Nghiên một mình một người ở nhà, gặp được đáp giặc cướp sẽ như thế nào? Nếu, nếu..

Vào sân, một hàng người đeo đao đứng thẳng tắp, thấy Mạc Thiên Hàm cầm đao vào cửa, lập tức đồng loạt rút đao đón chào, ngay lúc hai bên đang muốn đao chạm vào đao, Thu Nghiên từ trong phòng ra tới: "Tướng công!"

Thu Nghiên gọi một tiếng tướng công, làm Mạc Thiên Hàm ngừng tay, đồng dạng, những người đó cũng dừng lại, lẫn nhau nhìn nhìn, một người ra vẻ đầu lĩnh đem đao bỏ vào vỏ: "Hiểu lầm."

Nói xong vung tay lên, những người đó lại đều đứng về chỗ cũ, hành động thống nhất đồng loạt.

"Nghiên Nhi!" Bọn họ bỏ đao vào vỏ là chuyện của bọn họ, Mạc Thiên Hàm vẫn chưa cất đao, ôm chặt Thu Nghiên, dùng đao ngăn trước mặt, cúi đầu nhìn Thu Nghiên, phát hiện quần áo trên người y đều là hoàn hảo không tổn hao gì, áo choàng còn quấn ở trên cánh tay, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, may mắn, may mắn hắn mỗi ngày đều mang áo choàng cho Thu Nghiên, cho dù là gặp kẻ cướp đánh cướp, đơn giản là mất đi chút tiền bạc, chỉ cần Thu Nghiên không chịu đến thương tổn là được.

Áo choàng của phu lang là có hai tầng ước thúc của pháp luật cùng đạo đức, cho dù là kẻ cướp sơn tặc, cũng sẽ không động đến áo choàng của phu lang, chỉ mang đi một ít tài vật mà thôi.

"Tướng công, Nghiên Nhi không có việc gì." Nhìn Mạc Thiên Hàm lo lắng nhìn chính mình, Thu Nghiên cười khẽ an ủi Mạc Thiên Hàm, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Mạc Thiên Hàm, đây là lần đầu tiên Thu Nghiên chủ động vuốt ve mặt Mạc Thiên Hàm, dĩ vãng đều là Mạc Thiên Hàm chơi lưu manh chiếm đa số.

"Ừ, không có việc gì thì tốt." Nhìn phu lang nhà mình không có việc gì, Mạc Thiên Hàm buông một nửa trái tim, một nửa kia vẫn treo cao, vừa rồi vừa ra tay, liền biết những người này khẳng định không phải sơn tặc, nào có sơn tặc có đều nhịp động tác như vậy, có thể phản ứng nhanh chóng như vậy, ngay cả vũ khí đều sắc bén khiếp người, trừ bỏ quân đội, không có nơi thứ hai.

Chỉ là những người này tới nhà hắn làm gì? Hắn đời trước không phải đã xuất ngũ sao? Tuy rằng nguyên nhân xuất ngũ không lắm sáng rọi, nhưng hẳn là không còn liên quan gì đến quân đội mới đúng.

"Mạc tiên phong." Một tiểu tử ăn mặc mộc mạc lại ẩn ẩn mang theo quý khí, đứng ở cửa trầm giọng kêu Mạc Thiên Hàm, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

"Hả?" Mạc tiên phong? Mạc Thiên Hàm trong lòng nghĩ, chẳng lẽ là người quen của đời trước? Bởi vì chỉ có cùng Mạc Thiên Hàm quen biết ở trong quân, mới có thể biết chức vụ trong quân của hắn, đồng dạng, cũng chỉ có cùng là người từng ở trong quân, mới có thể ở lúc gặp mặt, thói quen mà xưng hô quân hàm hoặc chức vụ của nhau, mà không phải cái gì Mạc thợ săn hoặc là Mạc đại ca.

"Tướng công, vị công tử này mang theo thị vệ tới trong nhà, nói là tới gặp ngươi." Thu Nghiên bởi vì còn bị Mạc Thiên Hàm kéo ở trong ngực, không thể động đậy, liền nhỏ giọng giải thích cho Mạc Thiên Hàm nghe.

Hôm nay tướng công đi rồi, y đút thỏ ăn xong, đang muốn về phòng thêu đai buộc trán cho tướng công, liền nghe được có người gõ cửa, căn cứ tướng công ngày qua ngày dặn dò, y đầu tiên là từ kẹt cửa nhìn ra ngoài, phát hiện là thôn trưởng mang theo mười mấy người tới, bởi vì nhận ra thôn trưởng, y mở cửa, đem người đón tiến vào.

Thôn trưởng nói bọn họ là đồng liêu cũ của Mạc Thiên Hàm, lần này đi ngang qua nơi này, biết Mạc Thiên Hàm liền ở gần đây, cho nên đi chung với nhau tới xem Mạc Thiên Hàm.

Thôn trưởng không thể ở chờ lâu, trong nhà còn có thật nhiều việc nhà nông phải làm, vì thế đem người để lại ông liền đi rồi, chừa lại một mình Thu Nghiên.