"Chu choa, khắp làng trên xóm dưới này, ca nhi nào hiền huệ ca nhi nào dịu dàng, Hồng ma ma ta đều khắc sâu trong đầu, nhìn xem đi, đây là ca nhi ngươi sắp cưới vào mùa thu, còn là mỹ nhân nổi tiếng khắp vùng gần đây đó!"

Nhìn nam nhân trên mặt tô son trét phấn trên người bay đầy mùi hương nồng nặc của son phấn rẻ tiền trước mắt, Mạc Thiên Hàm thật sự rất muốn một tát đập chết tên 3D này!

Cuộc đời hắn không muốn gặp nhất chính là loại nam nhân ẻo lả này, bởi vì đối với bản thân tự nhận là đàn ông rắn rỏi như hắn quả thật rất khó chịu.

Hồng ma ma thấy Mạc Thiên Hàm không lên tiếng liền đưa cho hắn một tấm thiệp màu đỏ, bên trên dùng chữ ngay ngắn viết tên cùng sinh ngày sinh bát tự của hắn, một chỗ khác liền viết một cái tên xa lạ, Thu Nghiên.

"Thu Nghiên là ca nhi ở thôn Thượng Hồ gần huyện thành nhất, đứa nhỏ này cần cù thật thà lại xinh đẹp, ngươi nhất định sẽ thích, ngày thành hôn của các ngươi là ngày 10 tháng 9, đến ngày đó ngươi đi đón Nghiên ca nhi về là được! Nhớ đừng quên đấy!" Hồng ma ma kỳ thật không quá hiểu biết người thợ săn ít nói này, nhưng thấy thân thể hắn vạm vỡ, hẳn là sức khỏe rất tốt, tương lai thành hôn, có một ca nhi giỏi giang trong nhà, cuộc sống sẽ trở nên tốt hơn.

Đợi đến lúc Mạc Thiên Hàm nhịn xuống cảm giác mắc ói định nói chuyện, Hồng ca tử đã sớm lắc mông đi rồi, nhìn bộ dáng uốn éo kia, Mạc Thiên Hàm lại muốn ói!

Đả kích khá lớn, hắn mới đến nơi đây không tới hai tháng, liền phải cưới một người? Trong lòng rất mâu thuẫn, hắn không phải đồng tính a, nhưng hắn cũng không kỳ thị, nghĩ nghĩ, nơi đây chỉ có nam nhân, nếu không cưới liền giống như đời trước, cô đơn đến già sao? Nếu cưới, ít nhất cũng có một người làm bạn, cũng tốt, vậy cưới thôi.

Hai ngày sau, hắn liền nghĩ kĩ, nghĩ kĩ liền hưng phấn, đây là hôn lễ đầu tiên của hắn suốt hai đời a! Sao có thể qua loa, vì vậy Mạc Thiên Hàm liền bắt đầu tích cực chuẩn bị.

Đầu tiên, hắn phải tìm hiểu phu lang tương lai của hắn là người như thế nào, hắn đoán là người này nếu không phải tính cách không tốt mắt cao hơn đầu thì cũng là ham ăn biếng làm bị người ghét bỏ, bằng không sao lại đến 19 tuổi mới bị quan phủ mạnh mẽ gả cho người xa lạ?

Cho nên Mạc Thiên Hàm vào núi, hái hai cây nhân sâm núi, săn vài con mồi hoang dã, thêm chút đồ vụn vặt linh tinh tới huyện thành đổi tiền, nhân sâm núi là do hắn phát hiện, ở đây ít người qua lại nên loại nhân sâm này có không ít, cho nên hắn hái hai cây cỡ trung đi tiệm thuốc, chưởng quầy của nơi đó quen biết với Mạc Thiên Hàm cũ, tuy rằng không quá thân thiết nhưng cũng có chút tiếp xúc. Đối với phần lớn con mồi và cây cỏ hái được có giá trị làm thuốc, Mạc Thiên Hàm cũ sẽ mang tới tiệm thuốc bán ra, đợi tiệm thuốc chọn dư lại mới bán cho quán rượu làm đồ ăn hoặc trực tiếp ra chợ, bày quán liền bán.

Vào trong thanh, bán hết đống đồ, được chút tiền, không nhiều lắm, cũng không quá ít, Mạc Thiên Hàm tính tính, nếu là nuôi sống hai người, cũng có thể sống tạm, đương nhiên, đây là nếu hắn vẫn tiếp tục sống ở mức độ như Mạc Thiên Hàm cũ, nhưng đổi thành Mạc Thiên Hàm hắn, nhất định phải càng nỗ lực, làm cho cuộc sống ngày càng tốt hơn, từ việc hắn vừa đến liền phải xây nhà là có thể nhìn ra, hắn đối với chất lượng sinh hoạt có yêu cầu rất cao.

"Ha, Mạc tiểu tử tới rồi!" Ông chủ tiệm thuốc, đồng thời cũng là đại phu của tiệm, cười hì hì chào hỏi Mạc Thiên Hàm, ông đối với việc Mạc Thiên Hàm thỉnh thoảng mang thảo dược đến bán rất vui vẻ, nên có hợp tác lâu dài với Mạc Thiên Hàm, tuy rằng quan hệ giữa hai người vẫn luôn nhàn nhạt, nhưng tổng thể mà nói, bọn họ thuộc về kiểu quan hệ nhạt như nước của quân tử.