Edit: hongheechan
"Buông tay đi." Tô Tĩnh Nhã nói: "Ngươi là Vương Gia tôn quý, ta là một dân nữ, không đáng giá để ngươi bỏ mạng mà cứu."
"Không thả, ngươi không phải là một dân nữ gì cả, ngươi là vương phi của ta, là nữ nhân kiếp này ta yêu nhất." Mặc dù cố hết sức, nhưng Lý Dục chết cũng không buông tay.
"Nói cho ta biết, có phải những lời nói trước kia ngươi nói với ta đều là thật hay không?" Tô Tĩnh Nhã hỏi.
"Thật." Lý Dục khẳng định trả lời: "Thân phận của ta đã khiến ta khinh thường việc nói dối, mỗi một câu ta nói đều là phát ra từ đáy lòng."
"Thật sao?"
"Thật!"
"Vậy. . . . . . nếu ta muốn chết thì làm sao?"
"Ta cũng đi theo ngươi xuống Địa phủ, thành quỷ cũng muốn ở chung một chỗ với ngươi." Lý Dục nói.
"Không gạt ta chứ?"
"Không lừa gạt!"
"Vậy thì tốt, ngươi buông tay đi."
"Không buông, chết cũng không buông."
"Đứa ngốc, dưới chân ta có tảng đá, không rơi được."
"À?"
"Ngươi lên trước đi, tìm sợi dây kéo ta đi lên. . . . . . Nhanh lên một chút."
. . . . . .
Thứ bôi trên ngân châm của Thanh Sơn chính là thuốc tê mạnh nhất, lúc ấy Lâm Khải Thái và Diệp nương lập tức không động được, sau khi cứu Tô Tĩnh Nhã, Lý Dục sai người đưa hai người đến ngục giam, ngày thứ hai, truyền ra tin tức, Lâm Khải Thái điên rồi, không chịu nổi đả kích, điên điên khùng khùng gọi tên kho báu, nhưng mà, như vậy cũng không thể chạy trốn trừng phạt của luật pháp, sau ba ngầy diễu phố thị chúng, bị chém đầu.
Diệp nương quyến rũ nha dịch ở trong ngục, lúc chạy ra khỏi đại lao, bị nha dịch bên ngoài loạn tiễn bắn chết.
Huynh đệ Triệu gia thấy được chữ mẫu thân mình lưu lại trong ở mỏ vàng, khóc thành một đoàn, đau lòng qua đi, hai người đã quỳ gối trước mặt Lý Dục, thề muốn đi theo cả đời.
Một đao kia không trí mạng Trụ Tử, lại làm cho người khác gầy đi cả một vòng, Tô Tĩnh Nhã cảm kích hắn trăm điều, tất cả tốt, tốt đến khiến Đại Đầu không nhịn được mà ghen tỵ, Đại Đầu tuyên bố, lần sau khi có nguy hiểm, hắn nhất định cũng muốn canh giữ ở bên cạnh cô nương, lời này vừa mới nói ra khỏi miệng, lập tức bị Tô lão cha cho một đấm đánh ngã ở trên mặt đất, Tô lão cha nói, nữ nhi của hắn có lần thứ nhất này là đủ rồi, sẽ không bao giờ dính vào nguy hiểm nữa.
Chuyện đã điều tra xong, Thanh Phong cũng đi ra từ trong lao, không tác dụng ở lúc mấu chốt tác dụng, trong lòng hắn xấu hổ, không chịu nhận lại chức vị đội trưởng, nhưng Thanh Sơn cũng không theo, nói mình không có năng lực dẫn dắt đội, còn nói nếu Thanh Phong không làm chức vị đội trưởng này, hắn cũng mặc kệ, về với ông bà rồi, Thanh Phong bất đắc dĩ phục hồi nguyên chức, làm lên chuyện, die nda nleq úydd on càng tỉ mỉ hơn trước kia.
Phía dưới nên nói về nam nữ chỉ giác của chúng ta rồi, Lý Dục kiên trì muốn dẫn Tô Tĩnh Nhã đi Kinh Thành, trong lúc nguy nan, nhận rõ trái tim của mình, Tô Tĩnh Nhã bằng lòng tất cả, nhưng mà Tô lão cha không đồng ý, suy nghĩ của ông rất đơn giản, người ta đường đường là Vương Gia, con gái của mình chỉ là dân nữ, không nói đến không môn đăng hộ đối, Kinh Thành ngầm đấu đá nhau, ông lo lắng nữ nhi bị thiệt thòi, trong tâm Tô Tĩnh Nhã cũng lo lắng cái vấn đề này, sau khi nói lo lắng của chính mình cho Lý Dục, Lý Dục cười ha ha, hai người thật lòng yêu nhau, cần gì quan tâm ánh mắt của người khác, về phần trạch đấu cái gì đó, câu trả lời của hắn càng làm cho không người nào dám tin tưởng: Một đời một kiếp hai người, giữa hai người không có người thứ ba xuất hiện, tại sao nói đến tranh đấu?
Nghe lời nàyTô Tĩnh Nhã cảm động rối tinh rối mù, thuyết phục cha của mình, quyết một lòng đi Kinh Thành theo Lý Dục.
Trong tửu lâu Như Ý ít đi nữ chủ nhân, buôn bán lại càng đỏ lên, người đến phần lớn đều là nữ nhân, những tiểu thư chưa lấy chồng cũng chen đến trong tửu lâu Như Ý, nói là, trong tửu lâu Như Ý có lưu lại linh khí của Tề vương phi, dính linh khí là có thể Vạn Sự Như Ý ——HOÀN