Nằm ở trên giường, cẩn thận suy nghĩ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này một chút, mình quả thật đã lãng phí quá nhiều thời gian trong tửu lâu Như Ý nho nhỏ này, trong khoảng thời gian này hình như hắn đều vây quanh cái bóng dáng nho nhỏ đó, giống hệt như Thanh Phong nói, nàng đã thành công trở thành lo lắng của hắn rồi sao?

Nhưng tại sao lại là nàng? Rốt cuộc trên người cô gái nho nhỏ đó có cái gì dẫn tới tim của hắn chứ? Nàng không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cũng không có tài hoa hơn người, càng không có tài sản phú khả địch quốc, rốt cuộc trên người nàng có cái gì để hấp dẫn hắn đây?

Cẩn thận hồi tưởng lại, nếu nói hấp dẫn hắn thì cũng chỉ có quật cường và vô tư thôi! Quật cường của nàng là đại kỵ trong sinh hoạt của hắn, vô tư của nàng càng là điều từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng gặp qua, cũng chính hai điểm này, khiến hắn không bỏ được nàng, không phải sao?

Vì ích lợi mà kết hợp lại thì hắn đã thấy nhiều rồi, những người trẻ tuổi trong gia tộc đều kết hợp sau khi gia tộc bàn bạc, kết quả sau khi cân nhắc là hoàng huynh của hắn ngồi trên vạn người, không phải vì cân bằng các thế lực mà lấy những nữ nhân mình không thích vào cung, dùng để kiềm hãm thế lực sau lưng các nàng sao?

Hôn nhân như vậy hắn không muốn, suy nghĩ một chút, lúc đi ngủ buổi tối, còn phải đề phòng với người cùng nằm trên một cái giường với mình, nói như vậy, cuộc sống cả đời chẳng phải là mệt chết rồi sao.

Lật người, Lý Dục chợt nhớ tới tỷ tỷ của mình, vị công chúa đã tuyên bố qua đời đó, chỉ có hắn và hoàng huynh biết, die-dan/le`quy`don nàng đang ở một nơi mà người khác không biết trải qua cuộc sống bình thường hạnh phúc mà mình muốn, vì nàng đã tìm được người nam nhân trong lòng chỉ có thể chứa đủ nàng, người nam nhân đó không tiền không thế, có chỉ là tay chân bình thường cùng với công phu và một thân y thuật rất tốt, nhưng tỷ tỷ cam nguyện vì hắn mà buông tha thân phận hiển hách của mình, mặc quần áo vải thô, rửa tay nấu canh.

Điều này chỉ có thể nói là tỷ tỷ đi theo lời yêu đi, chẳng phân biệt địa vị cao thấp, yêu đơn thuần không có mục đích.

Lúc tỷ tỷ dắt tay người nam nhân kia rời đi, trong lòng hắn ngoại trừ không muốn, còn tràn đầy hâm mộ, lúc nào thì hắn cũng có thể có một người tri âm như vậy?

Hiện tại, hắn phát hiện ra, hắn tìm được rồi, tìm được một nữ nhân thiện lương vô tư, nữ nhân này khiến hắn mơ hồ thấy được cuộc sống hạnh phúc mà mình muốn.

Sống đến năm thứ hai mươi ba này, mới đụng phải một nữ thân thiện lương mình thích, thật sự không muốn bỏ qua.

Lật người ngồi dậy: đánh cuộc một lần, dán tâm ở trên người nàng!

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Thanh Phong còn chưa dậy đã bị một người nhéo ở trên giường một phen . . . . . .

Trước kia luôn ngủ thẳng đến buổi trưa mới rời giường, vừa sáng sớm Tô Tĩnh Nhã đã bị một loạt tiếng gõ cửa đánh thức.

Khoác y phục lên, mở cửa phòng, cũng không nhìn người bên ngoài là người nào, nhấc chân đá một cước tới: dù có là Thiên Vương lão tử thì dám đánh thức cô nương dậy cũng phải đánh phải đá một cái.

Lý Dục ở ngoài cửa đã sớm đoán được sẽ có một màn như vậy, thân thể linh hoạt chợt lóe, nhẹ nhàng tránh ra, Tô Tĩnh Nhã lại vì một cước đá trật, thân thể lao về phía trước. . . . . .

"A. . . . . ." Thét lên một tiếng, sâu ngủ đã hoàn toàn chạy mất, hiện thời đang kêu lên ở trong lòng: lần này xong rồi. . . . . .

Vốn cho rằng sẽ là hung hăng ngã xuống, nhưng chờ cả ngày vẫn không có đau đớn như dự tính, vừa định mở mắt nhìn, lại nghe thấy một câu hỏi truyền đến bên tai: "Cô nương, không sao chứ".

Giọng nói rất gần, còn có thể cảm thấy hô hấp nóng hổi thổi qua cô, mở mắt ra mới phát hiện, hai chân mình đang cách mặt đất, bị Lý Dục ôm eo, mặt hắn áp sát cổ của mình, mắt nhếch xuống phía dưới một chút là có thể nhìn thấy cái yếm màu đỏ bên trong của nàng.

Vừa "A" thét lên một tiếng, Tô Tĩnh Nhã đẩy Lý Dục ra, hai tay cùng dùng sức che đi quần áo bên trong lồng ngực của mình.

Bị phát hiện rồi.

Gãi gãi đầu, Lý Dục lúng túng nói: "Cái đó. . . . . . Cô nương, ta không phải cố ý, mới vừa rồi ngươi tí nữa đã ngã xuống. . . . . ."

"Được rồi, đừng bảo là..." Tô Tĩnh Nhã cắt đứt lời của hắn: "Đánh thức ta có chuyện gì?" Tỉnh táo lại, nàng chỉ muốn quên mất chuyện vừa rồi.

"Cái đó. . . . . ." Suy nghĩ một chút, Lý Dục mới nghĩ đến mục đích mà mình tới: "Khách nhân đã ngồi đầy ở lầu dưới rồi, Tô lão cha bảo ngươi xuống thu ngân lượng".

"Cái gì? Ngồi đầy rồi hả." Tại sao có thể như vậy chứ, không phải ngày hôm qua không có một mống sao?

"Đúng vậy, vừa mở cửa thì người đã tới rồi, vội chết chúng ta." Lý Dục cười nói.

"Oh, tốt, ngươi đi xuống trước đi, tí nữa ta sẽ tới." Nói qua xoay người vào phòng, sau khi vào phòng lập tức đóng cửa phòng: trời ạ, tại sao có thể như vậy chứ. . . . . .

Mà Lý Dục đang xuống lầu cũng mang gương mặt tươi cười: phong cảnh không tệ . . . . . .

Tô Tĩnh Nhã mặc quần áo tử tế vừa đến đại sảnh, phát hiện đúng như lời Nhị Khờ nói, người đã ngồi đầy các bàn rồi.

"Chưởng quỹ, thu tiền." Một người vừa cơm nước người đã đặt một thỏi bạc ở trên quầy.chanle'quy'd'd'on'n.

Nhìn những đĩa trên bàn một cái, Tô Tĩnh Nhã bắt đầu tính toán giá tiền.

Không biết tại sao, hôm nay nàng cứ có một loại cảm giác kỳ quái, nhưng lại không ra cảm giác gì.

"Món ăn tới." Bưng bát thịt kho lên, Lý Dục đi tới một người đang ngồi ở cái bàn nào đó.

Bốn người ngồi bàn kia vừa thấy Lý Dục, vọt đứng lên.

"Khách quan, món ăn các người chọn đã bày đủ rồi, xin mời dùng" Lý Dục cười nói, bốn người đứng đó mặt đóng bằng, cùng kêu lên: "Dạ."

Tô Tĩnh Nhã đứng một bên nhìn, cuối cùng cũng hiểu cảm giác kỳ quái kia là thế nào: khách nhân hôm nay đều là người trẻ tuổi, đúng ra mà nói đều là người trẻ tuổi vô cùng cao lớn cường tráng, trên thân những người này đều mang một khí tức khắc nghiệt, bọn họ cho người ta cảm giác không giống như người giang hồ hoặc hộ viện, nhưng giống như quân đội kỷ luật nghiêm minh hơn.

Nhưng lúc Đại Đầu và Trụ Tử mang món ăn lên, cũng không thấy bọn họ có động tác gì, tại sao đến lúc Nhị Khờ mang thức ăn lên thì bọn họ đều đứng lên chứ?