Trên tú lâu, những dải lụa hồng tung bay, cao cao phía trước còn treo một trái cầu đỏ tươi, càng đẹp thêm cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt ở nơi đây.

Bà mối họ Dương nổi danh khắp Lạc Thành đứng trên tú lâu, oang oang giới thiệu cô nương muốn ném tú cầu kế tiếp, lời lẽ quả thật phô trương hết mực. Một đằng nói ngày thường nàng ta xinh đẹp khả ái biết bao, bỗng chốc lại quay sang nói nàng ta có thân thế kinh người, khi lấy về có thể bỏ qua hai mươi năm phấn đấu trong đời.

Cũng vì người đàn bà này đã tác hợp không ít nam nữ, hơn nữa mối nào cũng hạnh phúc mỹ mãn, thế nên đám người vây xem không chút nghi ngờ lời nói của bà ta, mặt người nào người nấy đều hưng phấn không thôi.

Dĩ nhiên vị cô nương có điều kiện tốt thế này, cơ bản không cần phải ném tú cầu kết thân, vì vậy muốn lấy nàng ta phải hi sinh một chuyện chính là… Ở rể.

Vị thương gia họ Trì chỉ có một người con gái, là hòn ngọc quý duy nhất trong tay, nếu đem gả cho người thì Trì gia sẽ tuyệt hậu, bởi vậy Trì lão gia nhất quyết con rể phải ở rể để còn kéo dài hương hỏa của Trì gia.

Điều kiện trao đổi này quả thật làm rất nhiều nam nhân lùi bước, đặc biệt là những người bản thân cũng là con trai độc đinh trong nhà.

Tuy vậy ai ai cũng đều biết Trì gia kinh doanh phát đạt, thế nên sau cùng vẫn có nhiều người kiên trì ở lại trước tú lâu.

Nhưng bà mối Dương ngại chưa đủ người, còn không ngừng muốn xem dân chúng náo nhiệt, nhanh chóng kêu tới toàn bộ nam nhân chưa lấy vợ trong thành, thanh thế phải nói lớn vô cùng.

Mà nhân vật ném tú cầu của ngày hôm nay - Trì gia thiên kim, lại tuyệt nhiên không thấy bóng dáng đâu.

“Nha đầu! Con xem người kia, nhã nhặn lại tuấn tú lịch sự, hẳn là vừa ý con?”

Nhác thấy sau cửa sổ của tú lâu có hai người đang âm thầm trông ra, đúng là Trì lão gia và con gái.

Trì lão gia một bên nhìn động tĩnh bên ngoài, một bên đưa ra đề nghị với con gái ông.

“Làm ơn đi cha! Nam nhân gầy yếu như thế làm sao coi được? Chỉ e tới mùa đông, dính trận phong hàn vào người thì cũng đủ đánh rớt cái mạng!” Trì gia thiên kim lắc đầu, lập tức phủ quyết cái nhìn của cha.

“Không đến mức đó chứ? Trông thế nào cũng là thanh niên hai mươi, đâu dễ dàng nói chết là chết vậy được?”

Nhưng đối với ánh mắt của cha, nàng ta hiển nhiên vẫn không tin tưởng. “Nam nhân thì phải thông minh, sức dài vai rộng, ngực phải dày, chân tay phải rắn rỏi…”

“Được được được, vậy người dưới đại thụ kia thế nào? Vừa cao vừa tráng, đủ võ dũng không?” Nghe con gái muốn người có khí khái nam nhân, Trì lão gia lại vội vàng nhìn quanh, tìm cho ra một mục tiêu khác.

“Làm ơn! Nhìn mặt hắn vừa vuông vừa cứng nhắc, biểu cảm dại ra, chính là loại nam nhân tứ chi phát triển, ý nghĩ đơn giản, cha làm sao lại trông mong người như hắn kế thừa gia nghiệp? Con xem hắn còn không biết hai chữ “sinh ý” viết thế nào.”

Thấy con gái thẳng thừng phê bình, Trì lão gia chỉ có thể lắc đầu. Ông chỉ một người trẻ tuổi hỏi: “Còn người đứng gần bàn kia? Xem ra là một người khôn khéo, cũng không ốm yếu, chắc là được phải không?”

“Làm ơn! Bộ dạng hắn đáng khinh! Luôn luôn ra sức liếc mắt đưa tình, khẳng định trong đầu không có gì hay ho, nói không chừng toàn một bụng ý nghĩ xấu xa!”

“Ngươi...” Trì lão gia thấy con gái lần nữa phản bác chọn lựa của mình, rốt cục không nhịn được nữa, “Tú Tâm! Ngươi đừng nói cái gì nữa. Làm ơn! Cha cầu xin ngươi đừng soi mói mãi thế, bằng không ngươi suốt đời đừng nghĩ tới chuyện lấy chồng!”

Ông không phải người dễ dàng phát hỏa như vậy. Cho dù tính tình con gái ông có phần tùy hứng, nhưng được ông nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, bộ dạng vừa đáng yêu, vừa tinh thông nữ công, nhà bọn họ lại nhờ vào kinh thương mà có chút sản nghiệp, vốn rất dễ dàng tìm nhà chồng cho nàng. Nhưng Trì Tú Tâm cực thích soi mói, từng người tới cửa đều bị nàng mời ra về, hết soi mói gia thế lại đến diện mạo, mà ông lại thương con gái, cái gì cũng thuận theo nàng, cho nên mới khiến con gái quá lứa lỡ thì, mãi vẫn chưa gả đi được.

“Cha, con chính bởi vì đã già không thể nhìn cao nữa nên mới dùng cách ném tú cầu chọn rể, xem ý trời định đoạt, không phải sao?” Trì Tú Tâm hậm hực, nhếch môi phản bác.

“Đúng vậy, cũng may con còn chịu tuyển chồng bằng cách này.” Trì lão già lắc đầu thở dài. “Nhưng một khi đã ném, lại chẳng may để người không ra gì bắt được, con khẳng định mình sẽ chấp nhận chứ? Cho nên cha mới nói, xem chuẩn hẵng ném…” Nói tới nói lui, ông vẫn là lo con gái không tìm được hạnh phúc.

“Cha cứ yên tâm, không phải con đã nói mình nằm mộng thấy vị võ tướng mặc giáp vàng cưỡi kim long bay phía trên nhà, nói con là vợ hắn ba kiếp, duyên phận trời định, muốn con dùng tú cầu để nối lại dây tơ, con ném hắn tiếp, đời này lại kết duyên đẹp sao?”

Nhắc đến giấc mộng này, trên mặt Trì Tú Tâm lại xuất hiện biểu tình vui sướng choáng ngợp.

Cũng là vì giấc mộng, nàng mới bằng lòng cách thức mạo hiểm như vậy, bằng không chẳng may ném trúng một người nam nhân không hợp ý, nàng thà rằng thắt cổ tự sát.

Nhưng đã là tiên tướng giáp vàng muốn tới nhặt tú cầu, thì mọi chuyện với nàng đã không là vấn đề nữa.

“Nếu thật là tiên tướng giáp vàng tới đón tú cầu thì tốt, nhưng ném tú cầu luôn là sự tình không chuẩn xác, cha chỉ lo…”

Lời từ trong miệng còn chưa nói hết, Trì Tú Tâm đã nghiêm mặt.

“Cha đừng làm con rối! Nhỡ miệng cha quạ đen hại con ném trúng một kẻ tật nguyền thì lỗi do cha đấy! Đến lúc đó cha đi mà phụ trách!”

“Con thích nói đùa, cha phụ trách thế nào được?”

“Thì gả cha đi chứ sao!”

Lời nói rõ ràng thiếu trách nhiệm làm Trì lão gia vừa tức giận lại thấy buồn cười, ông không nhịn được gõ đầu con gái.

“Nha đầu kia! Cha là nam nhân, gả cái gì mà gả!”

“Nhưng mà…”

Ngay lúc hai người đang tranh chấp, trên đài đã vang lên tiếng thăm hỏi của bà mối.

“Cho mời Trì lão gia cùng Trì gia tiểu thư lên đài!”