Tuổi Trẻ Sục Sôi

Chương 25: Lời nói dối có thể tin được

Sáng sớm mùa Hạ nắng vàng chiếu xuyên qua cửa kính của quán cà phê mà Linh đang làm thêm, hình bóng của một cô gái có thân hình nhỏ bé đang lau dọn bàn ghế để chuẩn bị đón khách.

Vị khách đầu tiên bước vào, tưởng ai hóa ra là mấy người bạn thân của Linh

'ê Linh ' Ngọc gọi

'sao uống j ăn j hả' Linh đi đến đập bàn

'ê ê đối xử vs khách như vậy đó hả' Ngọc

'ngày nào mày cũng đến đây còn bắt tao đi giao hàng cho mày nữa liệu tao có nên đối xử vs mày tệ một chút không'

'nhanh lên tao đói quá' Ngọc bày ra bộ mặt nũng nịu. Linh vào lấy cho Ngọc một cốc sữa và một đĩa cơm rang trứng.

'này ăn đi' Linh đặt lên bàn ăn rồi ngồi xuống nói vài chuyện.

'Ngọc, dạo này mọi người thế nào rồi' Linh hỏi về những người trong nhóm

'Bình thường thi thoảng tụi mình vẫn làm vài vụ. Họ vẫn coi mày là anh em đấy' Ngọc vừa nói vừa cắm cúi ăn

'Tao biết tao cũng muốn nhập cuộc lắm chứ nhưng mày biết lý do mà' Linh nói chứ đựng tâm trạng đầy tiếc nuối

'mày phải cố gắng lên đấy' Ngọc vẫn cắm cúi ăn để che đi điều gì đó. Ăn nhiều đến bị sặc

'sao mày không để ý j vậy. Ăn từ từ thôi'. 'này uống đi' Linh lấy cốc sữa đưa cho Ngọc. 'Mày sao vậy sao tự nhiên lại khóc' Linh thấy Ngọc ứa nước mắt liền cầm tờ giấy đưa lên lau mắt cho Ngọc.

'Tao thương mày' Ngọc giật lấy tờ giấy rồi lau nước mắt.

'thương cái j mà thương'. 'nín đi tao không sao' 'à Ngọc tao có việc nhờ mày'

'Việc gì' Ngọc nín khóc

'hôm qua tao tan ca về nhà lúc 11h đêm ý. Có mấy thằng đi theo tao định làm chuyện xấu với tao mày giúp tao xử bọn nó nhé'

'cái j sao mày không gọi cho tao ngay lúc đó. Mày có sao không' Ngọc lo lắng hỏi

'không sao may có người cứu'

'may quá' Ngọc thở dài 'mày có nhớ mặt chúng nó không'

'có mày cứ bắt chúng nó lại rồi chụp ảnh cho tao, tao nhận ra mặt ngay, chỉ dậy dỗ thôi đừng để nó chết, mệt lắm'

'ừ tao sẽ nhẹ tay'. 'nhưng mà thật sự không thể sao'

'không hôm qua tao chạy trốn, đoạn đường ngắn thôi nhưng cũng đủ để tao hô hấp khó khăn rồi'

'thôi tao đi đây có vấn đề j thì báo cho tao một tiếng nhé tao sẽ đến giúp mày ngay' Ngọc thu dọn đồ đặc rồi đứng dậy vừa quay ra cửa thì bắt gặp ba người con trai bịt kín mặt mũi dơ tay vẫy chào miệng còn nói

'Hi' giọng nói hơi ngượng ngùng.

'ba cậu đến rồi à vào đi đợi mình một lát' Linh gọi ba người vào (nói bằng tiếng trung)

'woa Linh ơi tiếng trung của bà giỏi ghê vậy mà tui không biết hôm nào chỉ cho tui với nha' Ngọc tâm khục khẩu phục Linh

'ừ thôi biến đi' Linh xua tay đuổi Ngọc rồi quay lại chỗ ba chàng trai ngồi.

'sao mấy cậu muốn ăn gì. Nếu à bún đậu mắm tôm thì ở đây không có đâu nha' Linh cảnh báo

'không tụi này không ăn món đó nữa đâu. Cậu lấy cơm rang trứng nhé bốn phần nhớ cả nước ngọt nữa' Thiên Vương nói.

'ok' 5 phút sau bốn phần được đem ra

'cậu ngồi ăn luôn cùng tụi này đi phần đó là cho cậu mà' Thiên Vương nói

'mình còn phải làm việc không ngồi cùng mấy cậu được đâu' Linh từ chối

'cứ ngồi đi mà' Linh không kịp chạy đã bị Vương Hàn kéo tay ngồi rồi xuống nhét thìa vào tay Linh. Không khí lúc này im lặng đến lạ thường Linh cảm nhận được điều đó và cũng biết vì sao họ lại im lặng.

'Linh' Tuấn Thần gọi

'dạ' Linh có vẻ hơi lo sợ nói

'tại sao em lại quay về Việt Nam mà không nói với bọn anh một tiếng.'

‘Em… em’ Linh ấp úng nói

‘cậu nói là vì sao chứ’ Vương Hàn sốt rột hỏi

‘Thực ra … thì..’ Linh vừa nói vừa nghĩ

‘Thì sao cậu nói đi” Vương Hàn vội vàng nói

‘Thì …’ … ‘Không phải anh quản lý đã nói với mấy cậu rồi sao’ Linh nói nhưng vẻ mặt đầy lo lắng và không dám nhìn thẳng vào mắt của ai cả.

‘có anh ấy có nói anh ấy bảo cậu về Việt Nam để phát triển sự nghiệp’ Thiên Vương trầm lặng nói.

‘À thì như vậy đó, mk về nước mình để phát triển sự nghiệp của mk’ Linh nói mạnh miệng

‘Nhưng sao cậu lại ở đây và ăn mặc như vậy’ Vương Hàn gắt lên hỏi

‘Thì…’

‘Cậu nói trong thư rằng nếu muốn biết cậu có sống tốt không thì lên mạng tìm tên cậu là sẽ biết sao. Nhưng ớ tìm rất nhiều lần, trong suốt ba năm nay tớ không hề tìm thấy một chút tin tức gì của cậu cả, và cả lần gặp này tụi tớ cũng chỉ là tình cờ thấy cậu. Cậu giải thích đi chuyện này là sao’ Vương Hàn thật sự tực giận mà hét lên với Linh

‘Thực ra… Mình cũng muốn nổi tiếng lắm chứ nhưng mà vì gia đình gặp khó khăn nên mình không thể làm gì khác được đành phải rời bỏ việc học để đi làm thêm.’ Linh nói

‘Vậy sao cậu con về, ở bên Trung có phải tốt hơn không. Cậu đi diễn kiếm tiền rồi đi học, có khi còn dư để gửi về cho bố mẹ nữa mà’ Vương Hàn nói

‘cậu không hiểu được đâu, nếu mình ở bên Trung thì mọi người ở Việt sẽ đàm tiếu rất nhiều, ai cũng sợ điều đó mình nghĩ mấy cậu cũng biết điều đó chứ’ Linh lấy lại tinh thần và nói với vẻ tiếc nuối.

‘Thôi. Nếu như em đã nói như vậy thì tụi anh tin em.’ Nghe Linh nói có lý nên Tuấn Thần ngăn cản Linh và Vương Hàn cãi nhau.

‘…’

‘Sắp tới tụi anh phải quay MV và chọn địa điểm là ở Đã Nẵng anh muốn em làm bạn diễn cho tụi anh’

‘hả em biết gì đâu’… ‘với lại em còn bận làm việc nữa’ Linh từ chối

‘nếu cậu không đi tớ giận đấy’ Vương Hàn vênh mặt quay đi

‘Xin nghỉ làm đi, đi chơi với tụi này một tháng coi như xả stress đi’

‘Nhưng mà…’Linh từ chối

‘Không nhưng nhị gì hết đi thôi’ Thiên Vương đứng dậy kéo Linh ra khỏi quán. Vừa ra đến cửa thì dừng lại

‘Tụi này cho cậu thời gian là 2 tiếng để cậu chuẩn bị đồ. Sắp xếp xong thì đến đây cùng đi luôn với tụi này. Còn việc làm anh quản lý sẽ lo hết cho cậu.’ ‘ok’ Thiên Vương nói một tràng rồi đẩy Linh lên chiếc xe của mình cùng nhau hộ tống Linh về nhà thu dọn đồ đặc.

Vưa vào đến cửa nhà Linh, thấy mẹ và bố đang ngồi xem tivi ba người kia cúi đầu chào một cách lễ phép

‘Cháu chào cô chú’ Ba người chào bằng tiếng Việt tuy có hơi gượng gạo nhưng rất dễ nghe.

‘Linh đây là…’ bố hỏi

‘Mẹ đây là bạn con ở bên Trung mới sang chơi’

‘à có phải là mấy bạn ở cùng nhà không’ Mẹ nhớ lại

‘dạ đúng rồi, là mấy bạn ấy. Mẹ ơi con đã hứa với mấy bạn ấy là sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho mấy bạn đấy rồi giờ con phải đi ngay cùng mấy bạn đấy mẹ cho con đi nhé’

‘đi chơi sao…’.. ‘có được không vậy’ Mẹ lo lắng

‘được mà mẹ. Mẹ có thể vào phụ con được không’ Linh nói rồi kéo mẹ vào trong

Một lúc sau thấy mẹ Linh đi ra mắt có vẻ đỏ hình như là vừa mới khóc, bố nhìn thấy liền tỏ vẻ quan tâm.

‘em sao thế, sao lại khóc’

‘không, không có j’ Mẹ lắc đầu

‘thế sao lại khóc’

‘mẹ thấy con có những người bạn vừa tài giỏi lại vừa tốt bụng nên có hơi xúc động chút thôi, mẹ bảo mẹ cảm thấy có lỗi với con khi ngày xưa ngăn cản con sang Trung.’ Linh giải thích cho bố hiểu. Nhưng bố thừa biết đây không phải là lý do thật.

‘Linh con cầm thuốc chưa’ Bố hỏi

‘con cầm rồi’ Linh gật đầu. Mặc dù chỉ học một chút tiếng Việt nhưng ba người kia có vẻ hiểu được nôi dung cuộc đối thoại giữa bố Linh và Linh.

‘Thuốc’ Thiên Vương đột nhiên nói. Câu nói này khiến cho Linh hơi bối dối.

‘À …thì thuốc đó là thuốc dự phòng lỡ như có ôm đau gì thì còn dùng đến’

‘À ra vậy hả. Xong chưa chúng ta đi thôi’ Bốn người tạm biệt bố ẹ Linh rồi ra sân bay bay thặng vào Đà Nẵng.