Hà công chúa: Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm nhé!

Duy Khánh: Ôi, chẳng có gì mà, tiện tay thôi ^^~.

Hà công chúa: Nhưng mà hôm nay cậu với cái Vy có duyên lắm đấy! Có một chuyện chẳng biết mình có nên hỏi không…

Duy Khánh: ?

Hà công chúa: Cậu chưa có người yêu đúng không? Mình hỏi hộ ấy mà không có ý gì đâu nhé!

Duy Khánh: Tạm thời chưa có, sao hả?

Hà công chúa: Thế cậu có để ý ai trong lớp không? Giống như Lan ấy!

Duy Khánh: Sao lại hỏi mỗi Lan? Lại nghe ai nói linh tinh gì rồi phải không? Mai đến lớp lại không tự nhiên bây giờ!

Hà công chúa: Tại Lan xinh mà, nhiều thằng trong lớp để ý bạn ấy lắm. Thế là chưa có đúng không?

Duy Khánh: Ừ. Trong lớp cũng có nhiều bạn xinh lắm, cậu cũng xinh mà!

Hà công chúa: À quên cậu ơi, tớ chưa hỏi xong, rốt cuộc cậu có thích ai không hả?

Duy Khánh: Ôi, câu hỏi…

Hà công chúa: Thế phải hỏi thế nào?

Duy Khánh: Hỏi Hà đẹp không chẳng hạn?

Hà công chúa: ==!

Duy Khánh: Đấy cũng là một câu hỏi mà?

Duy Khánh: Thôi không đùa nữa, muộn rồi đấy, không đi ngủ à? Ngủ muộn là tổn hại nhan sắc lắm đấy!

Hà công chúa: Ờ, để lát nữa tớ đi ngủ.

Duy Khánh: Ngủ sớm đi, mai còn đi học nữa. Ngủ ngon!

Cho đến tận khi dòng thông báo Khánh đã thoát khỏi facebook, Hà vẫn ngơ ngác không tin được sự thật trước mắt. Cô tự nhận bản thân là một người mồm mép nhanh nhẹn, thi thoảng có bị bạn bè nói là đứt giây thần kinh xấu hổ một chút nhưng chưa bao giờ cô bị người ta dắt mũi đi lòng vòng mà không khai thác được một tí thông tin giống như lúc này. Có khi nào đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết?

Đợi cho hai đứa bạn cười xong, mặt Hà nhăn lại như cái bánh tráng nhúng nước. Ngọc vuốt vuốt cái bụng bị đau vì cười quá nhiều, thấy vẻ mặt của Hà lại ôm bụng cười tiếp. Hà ngồi đần mặt, cào cào mái tóc mới chỉ dài đến gáy. Tất cả chỉ tại Khánh mà cô bị mang ra làm trò tiêu khiển cho hai đứa bạn, đúng là tất cả tại hắn! Sau này cậu ta mà có thành đôi với Vy, cô sẽ hành hạ cho hả giận, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

- Tôi bảo này! – Vy lau nước mắt. – Có khi nào người bạn ấy có ý là bà không hả?

- Ý? Tôi thấy chả có ý gì cả. Theo kinh nghiệm của tôi, nó đang cố tỏ ra nguy hiểm thôi!

- Tôi cũng nghĩ như Vy! Bà cẩn thận đấy Hà ạ, không khéo bà đang tự mai mối cho chính mình đấy!

- Bà đây mà thích nó thì sau này tôi sẽ gọi hai bà là mẹ!

- Nhớ đấy nhá! Tôi cá sau này bà nhất định phải gọi hai bọn tôi bằng mẹ!

Ông cha ta đã dạy, tự làm bậy không thể sống, đến mãi sau này, Hà mới thấm thía được câu nói này. Nhưng đó là chuyện của rất lâu về sau, nắng mưa là chuyện của trời, các cô là con người, chẳng thể nào quản được.

- Thôi thôi, chuyển đề tài đi! Nói nữa tôi sôi máu lên bây giờ. – Hà xua xua tay. – Đúng rồi, công việc làm thêm của bà sao rồi?

- Vẫn ổn, lúc đầu có hơi vất vả nhưng quen dần thì thấy không sao! Quên kể cho các bà, chị Phương chính là đàn chị nổi tiếng ở trong trường đấy!

- Thật á?

- Hôm sau chúng ta chuyển địa điểm tụ tập đến đó đi. Tôi cũng muốn diện kiến thần tượng lắm!

- Mà hôm nay không phải là ngày bà đi làm hả? Sao giờ này vẫn còn ngồi đây?

- Chết, quên xừ nó mất. Thôi tôi đi đây, mai gặp!

Vy chạy như làn khói ra khỏi quán cà phê. Gần đây, mọi chuyện đối với cô vô cùng thuận lợi. Tâm trạng vui vẻ, nhìn cái gì cũng thấy đẹp, đến cái lon trong thùng rác cũng thật mỹ lệ.

Đợi cô đến, chị Phương liền có việc đi ra ngoài. Bên trong quán, có mấy vị khách đang ngồi trò chuyện với nhau. Vy cất túi xách, dọn dẹp cốc chén trên chiếc bàn có lẽ khách vừa rời khỏi. Công việc này ban đầu cô nghĩ rất dễ dàng, không ngờ ngày đầu tiên lại cảm thấy rất mệt. Quán tuy nhỏ những cũng có thời điểm đông khách, một mình cô quay như chong chóng, chạy đi chạy lại phục vụ. Thấy con gái mệt mỏi, bố mẹ Vy xót con gái nên cũng có khuyên nhủ. Cũng không biết là lớn rồi nên suy nghĩ đã trưởng thành hơn không mà cô quyết tâm bám trụ đến cùng, cô tự nhủ muốn biết giới hạn cuối cùng của bản thân thì phải có một lần trải niệm, không thành công cũng thành nhân.

Và hình như ông trời đã cho cô một món quà sớm cho sự nỗ lực không ngừng của Vy, món quà đó đang đợi để cho cô một bất ngờ lớn. Cô tung tăng đi bộ từ bến xe buýt đến gần quán cà phê, tiếng nhạc phát ra như đang lôi kéo bước chân cô nhanh hơn. Xuyên qua cửa kính đang đóng, cô nhìn thấy một cậu con trai đang ngồi bên cây đàn, tiếng nhạc cô nghe thấy chính là của cậu ấy. Người đó ngồi quay lưng về phía cửa nên Vy không nhìn rõ mặt nhưng không hiểu sao cô cảm thấy bóng lưng đó cực kì quen thuộc. Cô đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió kêu leng leng không hề làm gián đoạn bản nhạc đang vang lên.

- Chị Phương, em họ của chị đấy ạ? – Vy nhẹ nhàng bước đến bên cạnh chị Phương, nhỏ giọng hỏi vì sợ làm phiền người đang chơi đàn.

- Ừ, em họ của chị đó.

Người chơi đàn cũng thật nhập tâm nên không hề chú ý có người bước vào. Kết thúc bản nhạc, cậu bạn đó hít một hơi thật sau, ngồi trầm ngâm một lúc rồi mới quay mặt lại. Khoảnh khắc đó, trái tim Vy tràn lên sự kinh ngạc xen lẫn vui sướng. Hai cảm xúc đó pha trộn lẫn nhau thành một mối tơ rối, xoắn xít trong lòng cô.