Việt thở dài đầy bất đắc dĩ, kéo cô lại gần, bàn tay dịu dàng gạt đi nước mắt trên mặt Vy.

- Là ai nói không muốn gặp mình nữa? Vậy mà người đó bây giờ lại đứng đây khóc với mình. Cậu bảo mình phải làm sao đây?

Cô dứt khoát ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào trong lòng mà nức nở:

- Nửa tháng qua mình rất nhớ, rất nhớ cậu, đến trong mơ cũng nhớ cậu. Xin lỗi vì thời gian qua đã khiến cậu buồn nhưng mình thật sự không cố ý đâu. Mình và Tuấn thật sự chỉ là bạn bè. Mình là một đứa con gái rất ích kỉ, bởi vậy trái tim bé lắm, chỉ chứa đủ một người thôi. Người đó lúc mình buồn đã mua chocopie cho mình ăn, lúc trời mưa sẽ che ô cho mình, người đó còn nói yêu mình, người đó còn rất rất tốt với mình. Cậu bảo mình làm sao không rung động cho được? Chạy mệt còn có thể nghỉ ngơi nhưng nhất định không được bỏ cuộc bởi vì ai biết đâu, một lúc nào đó người phía trước sẽ chạy mệt và dừng lại chờ đợi bạn? Mình không muốn đuổi theo ai nữa, mình chỉ muốn được chạy bộ cùng với cậu thôi. Bởi vậy cho nên là… đừng vội nản lòng được không Việt? Đừng vì có Linh ở bên cạnh mà đả động đến tình cảm của cậu được không? Đừng vì hiểu lầm mà bỏ mặc mình được không?

- Thôi được rồi, đừng khóc nữa. – Cậu vỗ nhẹ lên đầu cô.

Vy vẫn tiếp tục sụt sịt, không ngẩng đầu lên nhìn Việt.

- Cậu nghe này. Vì ghen với Tuấn nên mình mới cố ý lạnh nhạt với cậu. – Ghen tuông là cảm xúc tự nhiên nảy sinh trong tình cảm nhưng thừa nhận sự ghen tuông đó lại là một chuyện vô cùng khó khăn. Cậu mất tự nhiên, nói tiếp. - Còn chuyện của Linh, quả thật là lỗi của mình. Nếu vì tấm hình trên facebook mà cậu buồn thì mình rất xin lỗi. Đúng là Linh đã tỏ tình với mình nhưng không vì thế mà mình sẽ yêu cậu ấy. Thời gian qua không có cậu ở bên, mình rất cô đơn, đúng lúc đó Linh lại về nước nên chúng mình mới đi với nhau. Sau này mình sẽ nói rõ với cậu ấy, cho nên đừng buồn nữa. Chỗ này của mình, ngoài cậu ra cũng chỉ có cậu thôi.

- Mình… cũng yêu cậu.

Đột ngột được người trong lòng tỏ tình, lần đầu tiên nghe được mấy chữ kì diệu đó, cậu… sung sướng đến sắp điên lên rồi. Đại khái trong mấy chục năm cuộc đời, chuyện vui vẻ nhất đầu tiên chính là cô đồng ý làm bạn gái của cậu, chuyện thứ hai chính là cô nói yêu cậu. Miệng cậu không tự chủ nghếch lên, cơ mặt đã mỏi nhưng không tài nào khép lại được. Cứ như vậy mà thành một thằng ngốc ôm cô mà cười sung sướng.

- Sau này nếu cậu không thích, mình sẽ không gặp Tuấn nữa.

- Không phải là mình không thích. Dù sao chúng ta đều là bạn bè, mình cũng không phải là không hiểu lí lẽ đến thế. Có lẽ là do thiếu tin tưởng nhau nên mới thành ra như vậy. Sau này mình sẽ học cách tin tưởng cậu hơn. – Cậu ngừng một lúc, hình như là đang xấu hổ. – Nhưng mà cũng đừng gặp cậu ấy nhiều quá. Còn nữa, phải cho mình biết.

- Tuân lệnh sếp!

Tiếng chuông điện thoại vang lên lảnh lót. Đó là giai điệu một bài hát phát ra từ chiếc điện thoại di động của mẹ Việt. Sợ đánh thức mẹ dậy, cậu cầm điện thoại lên, người gọi là bác Quân, chắc là muốn hỏi thăm bà bèn nhấc máy lên.

Ánh mắt Vy như vừa lóe lên điều gì. Bài hát vừa rồi tên là gì ấy nhỉ? Asu wa kuru kara… Cái tên này tựa như một chiếc chìa khóa mở chiếc hòm kí ức cất giấu sâu trong Vy. Chẳng trách lại thấy người đàn ông trong ảnh rất quen, giờ cô đã nhớ ra rồi.

- Mình nghĩ là mình có quen bố cậu.

- Hả? – Việt vừa tắt máy, nghe cô nói vậy nên không hiểu gì.

- Mình nói là mình có quen bố cậu. Chính bố cậu là người cho mình nghe bài hát này.

Một buổi chiều của nhiều năm về trước, thời gian đó diễn ra kì thi học kì đầu tiên khi cô bước vào cấp ba. Chương trình học mới mẻ, cách giảng dạy của thầy cô khác hẳn, đến lượng kiến thức hoàn toàn khiến cô cảm thấy hoảng hốt. Cứ như vậy mà mơ màng đến cuối kì, khi cầm đề bài thi môn hóa lên, một chữ cô cũng không hiểu được. Thầy giám thị hôm đó trông thi cực kì nghiêm, cô chẳng thể hỏi bài được bất kì ai xung quanh. Bốn lăm phút trôi qua như tên bắn, cô chật vật mới chỉ làm được một nửa đã phải nộp bài. Không ngờ vừa lên tới nơi, loa của trường thông báo có sự nhầm lẫn trong thời gian, còn mười phút nữa mới thu bài. Thầy giáo giao cho lớp trưởng thu bài còn mình thì đi ra ngoài báo cáo lại. Cả lớp tranh cãi khiến lớp trưởng bối rối rồi lúc đó không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô nhét thẳng bài thi vào trong cặp, rối rối loạn loạn mà ra về. Điện thoại trong cặp reo ầm ĩ, gần về đến nhà cô mới dám nhấc máy. Lớp trưởng hỏi về bài thi, cô như sắp òa khóc, qua loa chống chế vài câu với lớp trưởng, cô không dám về nhà, ngồi thẫn thờ ở vườn hoa đầu ngõ.

Lần đầu tiên trong đời, Vy dám làm một chuyện to gan đến vậy. Cố ý không nộp bài thi học kì là một chuyện to cỡ nào! Chắc hẳn cô giáo chủ nhiệm đã gọi về cho mẹ cô, cô biết ăn nói thế nào, biết làm sao bây giờ? Bố mẹ kì vọng vào cô nhiều như vậy, cô không dám nói thật về tình hình học tập của mình. Bây giờ lộ ra, họ sẽ thất vọng biết nhường nào? Cô bưng mặt khóc nức nở, mọi thứ cứ như đã sụp đổ rồi tương lai cô sẽ làm được gì?

- Cháu gái, sao cháu lại khóc?

Lúc đó, một người đàn ông ngồi trên xe lăn đến gần cô. Gương mặt ông ấy rất hiền nhưng lại tái nhợt, cứ như đang mắc bệnh gì đó, ông ấy tốt bụng đưa giấy ăn cho cô lau mặt. Đó là lần đầu tiên Vy gặp bố Việt. Có lẽ vì lúc đó sự xuất hiện của ông giống như ông Bụt trong câu chuyện cổ tích nên cô không ngần ngại kể lại mọi chuyện với ông.

- Cháu có biết biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề là gì không?

- Nói… nói thật. – Cô nức nở đáp lại.

- Thấy chưa, ngay cả bản thân cháu cũng hiểu được. Vậy thì tại sao lại không làm?

- Nhưng cháu… cháu không dám!

- Không có gì đáng sợ đâu cháu à. Cuộc đời sau này của cháu sẽ còn rất nhiều chuyện xảy ra mà không có cách giải quyết. Nhưng có một câu này bác vẫn luôn tâm niệm, rồi ngày mai sẽ đến, một ngày khác sẽ là một cơ hội khác.

Ông không nói gì nữa, để mặc cô tự suy nghĩ. Có lẽ đã khóc hết cơn, cô dụi mắt, bên tai bỗng nghe thấy một tiếng nhạc. Cô ngẩng đầu lên nhìn chiếc mũ rơm ông ấy đội trên đầu, tự nhiên bật cười:

- Trông bác rất giống Monkey D. Luffy trong phim hoạt hình One piece ấy. Hình như bác cũng xem phim ấy?

- Ừ. – Ông sờ tay lên chiếc mũ. – Cái mũ này là mô phỏng chiếc mũ của cậu ta mà.

Hình như có người trò chuyện khiến cho lòng bớt sợ hãi. Khi kết thúc bài hát, cô chào tạm biệt người đàn ông, đứng dậy về nhà, nói tất cả cho bố mẹ. Bố cậu đã nói đúng, chẳng đáng sợ như cô tưởng tượng. Bố mẹ dành cả một buổi để nói chuyện với cô, bài thi hóa cuối cùng vẫn nhận điểm 0, cả học kì cô chỉ được học sinh tiên tiến nhưng sau lần đó, bố mẹ đã không còn đặt áp lực lớn lên cô nữa, họ lắng nghe cô nhiều hơn. Cuộc sống cấp ba dần trở nên tươi sáng đối với Vy.

Cũng từ lần đó, cố định vào thứ ba hàng tuần, đi học về cô liền ra vườn hoa trò chuyện cùng bố cậu. Có một kiểu làm bạn rất kì lạ, không có khoảng cách tuổi tác, không cần biết đối phương gia cảnh như thế nào cũng có thể nói rất nhiều chuyện trên đời. Cô và ông ấy chính là kiểu làm bạn như vậy. Cô lắng nghe rất nhiều lời khuyên từ ông, cũng có những lúc họ chỉ ngồi im lặng nghe nhạc và lâu dần bài hát kia trở thành niềm yêu thích của cô. Có một ngày cô để ý, sắc mặt của ông ấy rất kém, nói được vài câu liền tỏ ra mệt mỏi. Cô biết ông ấy mắc bệnh nhưng không rõ là bệnh gì, chỉ ngày một yếu đi. Rồi một ngày ông ấy không còn xuất hiện nữa. Dù cô ngồi chờ rất lâu, rất nhiều lần, người đàn ông không còn xuất hiện nữa. Lâu dần, cô lãng quên người bạn bí mật đó. Bây giờ, người đó lại xuất hiện, với một tư cách khác, ở một thế giới khác, cảm giác này hết sức kì diệu.

- Chẳng trách mình lại gặp cậu ở đó…

- Cậu gặp mình? Ở đâu cơ?

- Có lẽ cậu không biết…

Kí ức lại như trở về một buổi chiều ảm đạm của năm nào đó. Một cậu bé mang theo nét mặt buồn bã không nên có ở cái tuổi này, gương mặt xanh xao, đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa xa. Có lúc cậu hoảng hốt, ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh. Có không ít người ngồi xung quanh cậu nhưng chẳng có lấy một người nào đó quen thuộc, chẳng có bóng hình cậu đang tìm kiếm, chẳng có ai cả. Cậu ngồi co lại trên ghế đá, lại lặng lẽ giống như đang chìm đắm vào thế giới riêng của mình. Từng tia nắng khéo léo xua đi màn mây, rọi theo bước chân của một cô gái nhỏ đang bước vào vườn hoa. Cô đưa mắt nhìn, lóng ngóng một lúc rồi ngồi vào bên kia chiếc ghế đá cạnh chàng trai kia. Hình như ở đây, cô và cậu là hai người duy nhất đến một mình rồi bất đắc dĩ ngồi cùng nhau trên một chiếc ghế. Cô đung đưa chân, thỉnh thoảng quay đầu ngó nghiêng tự như đang chờ đợi người khác nhưng đợi mãi, đợi mãi, không biết đã bao nhiêu người qua lại vẫn không thấy người cô chờ xuất hiện. Chàng trai lúc này mới ngẩng đầu lên, rốt cuộc phát hiện có người ở bên cạnh, đôi mắt hấp háy nhìn cô gái, phải chăng họ có quen nhau? Hoặc có thể, khi người ta cô đơn nhất, có ai đó ngồi bên cạnh, dẫu là chẳng quen biết, cũng đem đến cảm giác được lấp đầy, ít nhất là chỗ trống bên cạnh họ. Bắt đầu từ buổi chiều hôm đó, những cuộc gặp gỡ tình cờ giữa họ vẫn diễn ra, lặng lẽ ghi vào trái tim chàng trai những đường nét đẹp đẽ. Lâu dần, những buổi chiều cậu ra đây không còn để tìm kiếm bóng hình không thể xuất hiện được nữa, nó đã trở thành niềm mong mỏi được tình chờ chạm mặt đối phương.

Nghe cậu kể xong, Vy vẫn còn chìm đắm trong sự ngạc nhiên. Có lẽ thật sự trên đời này tồn tại cái gọi là định mệnh. Đối với Việt, sau khi biết rõ mọi chuyện, cậu dường như đã tin rằng cô chính là người mà bố cậu đã gửi đến để làm bạn với cậu. Cái cảm giác kì diệu ấy hoàn lẫn cùng tình yêu trong con tim khiến cho cậu chỉ muốn ôm chặt lấy cô, vĩnh viễn không xa rời.

- Wow, đúng thật là rất kì diệu. Nhưng sao mình lại chẳng nhớ chút gì cả nhỉ. – Vy lẩm bẩm. – Định mệnh rồi.

- Lúc đó hồn cậu bị người khác câu đi mất rồi thì còn chú ý đến ai nữa! – Cậu liếc cô.

- Đã là quá khứ rồi. Quá khứ rồi mà. – Cô vội vàng nịnh nọt. – Nhưng mà… nói như vậy… cậu thích mình từ lúc ấy à?

- Cậu mệt rồi, để mình đưa cậu về.

Không nhận được câu trả lời mong muốn, Vy bĩu môi, xấu tính muốn cậu cõng về tận nhà. Việt bất đắc dĩ, ngồi xuống để cô trèo lên lưng. Không biết là vì cô nặng hay vì không muốn vội xa nhau, cậu đi thật chậm, thật chậm. Vy nằm trên lưng cậu, vẫn muốn tiếp tục tra khảo về chuyện kia, cậu không trả lời thì cô đổi câu khác.

- Vì sao lúc đó cậu lại thích mình vậy?

Việt vẫn tiếp tục im lặng để một mình cô lải nhải bên tai. Cậu im lặng thật lâu khiến cô cứ ngỡ cậu sẽ không trả lời nên thất vọng im lặng, bất ngờ lại nghe thấy tiếng cậu.

- Vì lúc đó, chúng ta đã ngồi bên nhau, từ đầu đến cuối.

Có những thứ giữ trong lòng mang theo một ý nghĩa to lớn nhưng nói ra thành lời rồi lại cảm thấy đó là một chuyện ngốc nghếch cỡ nào. Vì một lí do đơn giản nào đó mà đem lòng yêu một người rồi đem người ta giấu vào tận sâu đáy lòng, cất giữa cẩn thận như một món bảo vật quý giá. Đối với nhiều người phải đợi rất lâu, tốn rất nhiều thời gian để chờ tình yêu đến. Đối với cậu, tình yêu chỉ đơn giản như vậy. Không cần ồn ào nhưng cũng vô cùng mãnh liệt, chỉ là muốn ở bên cạnh người ta, muốn yêu thương người ta, sau đó lại muốn trong mắt người ta chỉ có bản thân. Thì ra tình yêu bắt đầu giản dị như vậy nhưng bản thân nó lại vô cùng phức tạp. Yêu rồi sẽ trở nên ích kỉ, yêu rồi sẽ có lúc mệt mỏi, yêu rồi sẽ có lúc trở nên ngu ngốc. Có phải cô cũng đã như vậy không?

- Những chuyện quá khứ có thể cậu nhớ rõ hơn mình nhưng mình nhất định sẽ nhớ rõ hiện tại hơn cậu. -Dường như là đang cảm động, Vy thủ thỉ. – Những chuyện cậu đã làm cho mình, từng thứ từng thứ mình sẽ đáp lại cậu.

Việt nhìn lên bầu trời, mỉm cười. Như thế đã là đủ với cậu rồi. Có một người nguyện ý ở bên cạnh mình cùng học tập cách yêu thương nhau đã là một chuyện cỡ nào hạnh phúc.

- Mà này, chủ nhật tuần sau… cậu có rảnh không?

- Tuần sau hả? Là ngày mấy nhỉ?

Cô mím môi, cậu còn dám lẩm nhẩm tính ngày nữa sao? Định trêu tức cô thật đấy à?

- Hôm ấy hình như là công bố giải thưởng nghiên cứu khoa học.

- Cậu… nói thật?

- Ừ, mình tính không nhầm đâu. Sao vậy?

- Không có gì.

Vy tiu nghỉu, không hé răng nói một lời. Vốn ban đầu cô muốn cậu đến thăm cô, hôm đó là sinh nhật cô cơ mà! Nhưng lễ trao giải kia cũng rất quan trọng… Quan trọng như thế thì làm sao cô dám mở lời được nữa. Sinh nhật có thể để hôm khác mừng nhưng lễ trao giải kia chỉ có một mà thôi!

Việt cõng Vy về đến tận cổng, bố cô không biết đứng ngoài chờ từ lúc nào, nhíu mày nhìn hai đứa thân thân mật mật về cùng với nhau. Ông nấp sau cánh cửa, muốn lén nghe trộm xem cô và cậu nói gì.

- À… hôm đó cũng là sinh nhật cậu nhỉ? Làm thế nào bây giờ?

- Không sao đâu. Buổi lễ kia rất quan trọng, cậu phải đi chứ.

- Có thật là không sao không? - Cậu cúi xuống nhìn cô.

- Thật! Không sao!

- Vậy thì mình yên tâm rồi.

Nhìn cái bộ dạng cậu ấy như trút được gánh nặng kìa! Thế có đáng ghét không cơ chứ! Ai cần cậu đến chứ, một mình cô với mấy đứa bạn cũng đủ mừng sinh nhật rồi. Hừ!

- Mình kể với cậu chưa nhỉ? Nhà mình mới nuôi một con chó xinh lắm. Nhưng hôm nay nó lại phải ở lại phòng khám theo dõi nên không giới thiệu cho cậu được rồi. Lần sau mình sẽ dẫn nó ra làm quen với cậu.

- Tôi cũng muốn được làm quen với con chó ấy lắm!

Bố Vy bất ngờ xuất hiện từ phía sau cổng. Ông bày ra bộ mặt không chào đón nhìn Việt. Định nói với cô thêm mấy câu nhưng không thể nào bỏ qua thái độ của muốn tiễn khách của ông, cậu đành phải chào tạm biệt.

- Này, con làm sao thế? Cái thằng kia đã làm gì con mà ra nông nỗi này. – Bố cô nhíu chặt mày.

- Là con không cẩn thận mới ngã thôi. Không liên quan gì đến cậu ấy.

- Không liên quan là thế nào? Nó chăm sóc con kiểu gì mà khi đi thì lành lặn khi về lại què cụt thế này!

- Con không què! Chỉ là đau chân thôi.

Tâm trạng cô đang không vui, lại bị bố cô nói thêm mấy câu đâm chọc, Vy tức giận khập khiễng trở về phòng. Mẹ cô bất bình thay cô, đứng lại véo mạnh vào tay bố cô.

- Ông lại muốn làm cái trò gì đây!

- Bà xem xem. Nó vừa về đến nhà là đi tìm ngay cái thằng kia. Bộ cái thằng kia cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì rồi à? Tôi chỉ lo nó bị lừa thôi.

- Lừa cái đầu ông ấy. Ông xem con gái ông có cái gì đáng để người ta lừa không? Tôi bảo thật, cái đứa hậu đậu như nó có người rước là may lắm rồi nhé. Đấy ông xem, có cái điện thoại cũng không cẩn thận để bị vỡ màn hình. Hậu đậu không đâu để hết.

Không biết vì sao mỗi lần động đến chuyện yêu đương của con gái, hai ông bà lại được một phen đấu võ mồm. Bố cô hậm hực bỏ vào phòng, trong đầu vẫn lẩm bẩm: con gái lớn rồi, thật không thể giữ được!

Hết