Đó là lần đầu tiên Tinh Như nhìn thấy bóng dáng của Cơ Hoài Chu trên người Phong Uyên, lúc đó bao nhiêu tội lỗi y đều đổ lên hai vò rượu trong bụng.

‐-------------‐---------------------------

Tinh Như trở lại Thiên Đào Viên, ở phía tây bắc của khu vườn có một ngôi nhà nhỏ dành cho y, nhưng y không đi vào, chỉ tìm đại một gốc cây rồi nằm xuống, cánh hoa rơi đầy đất, y đang định nhắm mắt lại, bỗng nhiên từ trên đỉnh đầu rơi xuống một chiếc lông vũ màu đỏ, y cầm lên, sửng sốt một hồi, trơ mắt nhìn nó tan biến thành một đoàn bạch quang.

Y đưa tay sờ sờ đỉnh đầu, lông vũ của y vốn không còn nhiều lắm, khi trở về từ Vô Tình Hải chỉ còn lại ba cái, có lẽ hôm nay ngâm nước ở hồ Thái Huyền lâu quá, lại rơi rụng thêm một cái rồi.

Nói đến đây, Tinh Như liền nhớ tới khung cảnh thiên ma hỗn loạn ngày đó tại Vô Tình Hải.

Đấy là năm cuối cùng y ở đó, một trận mưa lớn kéo dài hơn nửa tháng, phảng phất như thiên hà đột nhiên mở ra, sóng lớn ngập trời, đánh lên cát đỏ như máu.

Phần lớn rừng trúc ở phía bắc đã bị thiên hỏa thiêu rụi, nước dâng cao đến nửa người, bọt trắng và tro tàn nổi lên mặt nước, mưa rơi tí tách trên những tảng đá nâu, mấy con quái ngư màu sắc kỳ lạ bơi qua bơi lại trong nước.

Mặt trời đã mấy ngày không ló dạng, bầu trời u ám, sương mù mờ mịt bao phủ, không thể phân biệt được thời gian, y cứ như vậy lưu lại nơi này rất lâu.

Thiên địa sơ khai, vũ trụ hỗn độn, sau đó, thử giảo thiên khai*, âm dương phân tách, vạn vật sinh sôi.

Tuy nhiên, con chuột ấy bất mãn vì mình không thể trở thành thiên địa chi chủ, bởi vậy điên cuồng cắn nuốt, nó là một kẻ kén ăn, chỉ chọn ăn những vật chí âm chí dương trong thiên hạ.

Ngày qua ngày, thế mà luyện thành thân thể Thiên Ma.

*thử giảo thiên khai: nghĩa là "chuột cắn mở trời".

Ở Trung Quốc có một câu chuyện kể là, khi thế gian còn chìm trong bóng tối hỗn loạn, con chuột đã dũng cảm cắn ra một cái lỗ trên trời, ánh mặt trời cuối cùng cũng chiếu xuống thế gian, từ đó âm dương phân tách, người ta gọi là “chuột cắn mở trời”.

Con chuột cũng trở thành anh hùng tạo ra thế giới.

Thiên Ma vừa xuất hiện đã tàn sát bừa bãi nhân gian, Thiên Đế suất lĩnh các vị thần đến truy sát, nhưng nó lại có công với thế gian, không thể tùy ý mạt sát.

Sau khi cùng các vị thần thương lượng, Thiên Đế quyết định phong ấn nó ở Thiên Ngoại Cảnh.

Bây giờ, ngàn vạn năm trôi qua, hầu hết các vị thần cổ đại đều đã tiêu thất trong dòng chảy thời gian, chỉ dư còn lại bốn vị Thượng Thần là Phong Uyên, Kiếm Ngô, Tư Tuyền và Mộng Xu, ở thiên giới ngày ngày không có việc gì làm, uống trà, đánh cờ, mỗi ngày trôi qua thật tiêu sái.

Vào ngày mà phong ấn của Vô Tình Hải suy yếu, các vị Thượng Thần đang chơi Bài Cửu trên thiên giới.

Đây là trò chơi mà Thượng Thần Mộng Xu mới học được ở nhân gian.

Phong Uyên hôm nay vận khí rất tốt, thắng được không ít bảo bối trong tay 3 vị kia.

Ngày hôm sau, Vô Tình Hải sinh ra thiên ma loạn tượng, sương mù từ chân trời tràn ra, mãi không tiêu tan.

Cùng ngày hôm đó, Kiếm Ngô Thượng Thần bế quan, ba trong số bốn vị Thượng Thần còn lại chơi một ván Tam Hỉ Bài, Thượng thần Mộng Xu thua thảm đến nỗi ngay cả đai lưng cũng bị Phong Uyên Thượng Thần cầm đi mất.

Thiên ma loạn tượng ngày càng nghiêm trọng, vô số sinh linh bị chôn vùi nơi đây, máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi, tia chớp tím xẹt qua bình nguyên, sau vài tiếng lẹt xẹt thì chỉ còn lại một mảnh tro tàn, cùng với bụi thấm vào trong đất, sau một trận mưa lớn liền trôi sạch không còn dấu vết.

Vô Tình Hải rơi vào hỗn loạn, các vết nứt trên phong ấn ngày càng lớn, nhìn thấy Thiên Ma sắp thoát ra khỏi phong ấn, Sở Tang lấy thân tuẫn đạo, dùng linh hồn của mình tạo thành phong ấn mới, dù hồn phi phách tán cũng chỉ đổi được hai ngày bình yên.

Hai ngày trôi qua, có lẽ chúng sinh trong Vô Tình Hải đều phải chịu kiếp nạn, chết ở chỗ này.

Chỉ là, một khi phong ấn bị phá vỡ, Thiên Ma hiện thế, nhân gian tất nhiên sẽ gặp đại họa, hàng vạn sinh linh vô tội sẽ trở thành thức ăn trong bụng Thiên Ma.

Tinh Như quay đầu nhìn về phía rừng trúc lần cuối, bốn phía Vô Tình Hải đều có cấm chế, hiện tại y chỉ có thể nhìn thấy một dáng hình hư hư ảo ảo, ẩn hiện trong mưa lớn, màu sắc mơ hồ.

Rất nhiều người và yêu trong Vô Tình Hải đều có xu thế nhập ma, rất khó có thể tìm được một hai kẻ ngốc nghếch nguyện hy sinh thân mình.

Nhưng phong ấn này không thể bị phá vỡ.

Y ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, một lúc sau, y mỉm cười, thầm nghĩ, một ngày nào đó, y sẽ chết ở đây, giống như Sở Tang, biến mất giữa thiên địa.

Y có thể thành toàn nguyện vọng của Sở Tang trước khi chết.

Vậy ai có thể thành toàn nguyện vọng cho y?

Y sinh ra trong một ngôi mộ ở vùng hoang dã, trời sinh tính tình lạnh nhạt, con người trên thế gian này trong mắt y cũng không khác mấy cỏ cây dẫm dưới chân.

Nhưng y không thể không cứu.

Bởi vì, khi ấy y cho rằng, trăm vạn sinh linh bên ngoài đó, cũng có điện hạ của y.

Trong nháy mắt, Tinh Như ở trong Vô Tình Hải gần trăm năm, chỉ còn mấy ngày nữa y sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Chỉ mới mấy ngày trước, y còn nghĩ rằng mình sẽ đi tới nhân gian để tìm điện hạ đã chuyển sinh, nhưng bây giờ tai họa lại ập đến.

Cuối cùng, y cũng hiểu rằng, thế gian này luôn có những điều không thể cưỡng cầu.

Cầu không được chính là cầu không được, y có trăm phương ngàn kế thì cuối cùng cũng đều vô dụng, quay đi quay lại, cuối cùng y có thể nắm lấy vẫn chỉ là ba chữ “cầu không được”.

Tinh Như nhắm mắt lại, mưa lạnh tạt vào mặt, y chợt nhớ đến trận mưa lớn khi y đứng trên Lan Tháp bị cháy nhiều năm trước.

Thời gian dường như chồng lên nhau, hóa ra những năm này không có gì thay đổi cả.

Y cầm chiếc hộp nhỏ mà Cơ Hoài Chu bảo thuộc hạ đưa cho trước khi tiến vào Lan Tháp, đặt lên ngực, bên tai ầm ầm tiếng sét, là trăm năm trước? Hay là trăm năm sau?

Hai mắt không thể nào mở to, máu trong cơ thể giống như ngừng chảy, sấm sét trong nháy mắt như dừng lại, vạn vật rơi vào yên tĩnh.

Linh hồn của y ly khai khỏi thân thể, nhẹ nhàng mà đến, sắp tiêu tán vào thiên địa mênh mông.

Y đột nhiên muốn biết, lúc trước khi rời đi, điện hạ suy nghĩ điều gì?

- -----------------------------------

Khi lần nữa mở mắt ra, y còn ở nhân gian, linh hồn và thể xác đều hoàn hảo, phong ấn ở Vô Tình Hải được Phong Uyên Thượng Thần tu bổ, sương mù đã trở về phía chân trời, mọi thứ đã trở lại như thường lệ.

Chỉ là, có rất nhiều người đã nhập ma bị đưa đến Cửu U giới, Vô Tình Hải cũng không quá giống trước đây.

Y từ dưới đất đứng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng bàng hoàng nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng của mình, chiếc hộp mà y gắt gao nắm chặt trong tay, không - còn - nữa..