Không lâu sau, Nguyệt Lâm và Hòa Y cũng được Tống Chu kêu đến Thiên Đào Viên, bốn người chơi hai ván Bài Cẩu, chơi đến trưa thì có chút buồn ngủ.

Nguyệt Lâm ngồi dưới tàng cây, lười biếng ngáp một cái, nàng mặc một chiếc váy màu hồng, đuôi váy tản rộng, cánh hoa rơi xuống như thêu hoa, nàng nhìn chằm chằm ba người kia một lúc, chợt chống cằm nói: “Mấy ngày nay ta nghiên cứu được một chuyện rất thú vị.

Chỉ cần sử dụng pháp thuật này, duyên phận giữa hai người sẽ ngưng tụ thành một sợi tơ hồng mắt thường có thể nhìn thấy, từ đó tìm ra được duyên phận thiên định của mình.”

Tinh Như vốn là ghé đầu nằm ở trên bàn đá, nghe nàng nói vậy, ngước mắt lên nhìn, không lâu sau lại mất hứng nhắm mắt lại.

Tống Chu cùng Hòa Y tiếp tục tám chuyện về việc Phong Uyên Thượng Thần và Tập Cốc khi nào thành hôn.

Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa bay rụng như mưa, trong Thiên Đào Viên đẹp tựa tranh vẽ.

Thấy mấy mấy người kia không tin lời mình nói, Nguyệt Lâm tức giận, từ trên mặt đất đứng lên, thần sắc trịnh trọng nói: "Ta là nghiêm túc, người trong thiên hạ đều có duyên phận nhất định, dưới pháp thuật của ta, chỉ có người định mệnh mới có thể kết thành sợi tơ hồng."

Tông Chu ân ân a a vài câu, thái độ thập phần có lệ, Hòa Y ôn nhu mỉm cười với nàng, còn Tinh Như, y dường như đã ngủ mất rồi.

Nguyệt Lâm hít một hơi thật sâu, định cho họ xem phát kiến vĩ đại của mình, sau khi lia mắt một vòng qua ba người, cuối cùng nàng dừng lại trên người Tinh Như.

Nàng bước qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai y: "Tới, tới, tới, vị tiên quân này, đừng ngủ nữa, lại đây phối hợp với ta một chút, để bọn họ nhìn kĩ cái gì gọi là kỳ tích."

Tinh Như ngẩng đầu lên, vừa rồi y thật sự ngủ say, lúc này vẫn còn có chút mơ màng, nhưng y vẫn mơ hồ biết Nguyệt Lâm muốn cái làm gì.

Y theo lời Nguyệt Lâm đưa tay ra.

Kỳ thực Tinh Như cũng không quá tin tưởng lời Nguyệt Lâm nói, bất quá y mang tâm lí may mắn, nếu như sợi tơ hồng kia thật sự có thể kết ra duyên phận thì sao? Vậy nó sẽ nối đến đâu? Là cung điện nguy nga bên trên Cửu Trọng Thiên ư?

Ánh sáng lơ lửng chảy trên mấy đám mây, Tống Chu và Hòa Y buồn chán nhìn hai người cách đó không xa, Nguyệt Lâm bấm tay niệm chú, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, ngừng lại trước trán của Tinh Như, một tia sáng trắng ánh lên trên đầu ngón tay nàng, tán ra thành nhiều điểm huỳnh quang rồi hòa vào cơ thể Tinh Như.

Sau một lúc, từ tay Tinh Như hiện ra một sợi tơ mỏng màu đỏ, buộc vào ngón trỏ, tựa vân tựa sương mù, mỏng manh mà mờ ảo, như thể chỉ cần một ngọn gió thổi qua liền tan biến mất, dần dần, sợi tơ đậm màu hơn một chút, bắt đầu liên tục dài ra về phía trước.

Nguyệt Lâm lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, giống như gánh chịu mười năm oan ức, khoa tay múa chân nói: "Các ngươi nhìn đi, mau nhìn đi! Đây là duyên phận, là duyên phận a! Để nghiên cứu ra cái này, ta đã mất ngủ biết bao nhiêu đêm.

Chúng ta mau đi xem xem duyên phận của Tinh Như dẫn đến đâu.”

Tống Chu và Hòa Y không thể không ngồi thẳng dậy.

Đôi mắt của Tinh Như mở to, không thể nói rõ trong lòng mình đang hy vọng điều gì.

Mọi người đều chăm chú nhìn vào sợi tơ đỏ, đi theo nó xuyên qua mấy dặm đào viên, băng qua Thiên Hà, trước mặt xuất hiện một ngã ba đường, vạch đỏ mờ mịt dừng lại giữa không trung, không tiến lên nữa.

“Có lẽ là đường trên thiên giới còn…“ Nguyệt Lâm chưa dứt câu, sợi tơ hồng liền phịch một tiếng rơi xuống đất, một bộ dạng sống dở chết dở.

Tinh Như: "..."

Y biểu tình phức tạp liếc Nguyệt Lâm một cái.

Nguyệt Lâm ho khan, giải thích: "Có lẽ người định mệnh của Tinh Như tiên quân vẫn chưa xuất hiện, hoặc là cái người kia..."

Nàng vốn định hỏi Tinh Như trước kia có phải đã từng qua lại với ai đó không, bất quá hiện giờ người này đã không còn nữa, nhưng nàng chưa kịp mở miệng thì lại thấy sợi tơ hồng từ dưới đất đột nhiên nhảy lên lên, trực tiếp bay thẳng qua bắt lấy tay nàng, rất nhanh quấn vòng vòng.

Sự tình phát triển vượt quá dự liệu của mọi người, bọn họ ngơ ngác, mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tinh Như là người đầu tiên phản ứng lại, y nhìn xuống đường chỉ màu đỏ quanh co trên đầu ngón tay, lần theo tơ hồng nhìn một lần nữa, đầu kia vẫn treo trên đầu ngón tay Nguyệt Lâm, Tinh Như cau mày, nghiêm túc suy nghĩ xem mình có phải đang bị bọn họ trêu đùa không.

Thành thật mà nói, với tình cảnh hiện giờ, y có thể tiếp thu kết quả vừa rồi...Rốt cuộc, điện hạ cũng không còn là hắn nữa.

Trên thực tế, sợi tơ hồng bị cắt đứt ở đâu y cũng không thấy có gì lạ, chỉ không ngờ nó lại quấn quanh ngón tay của Nguyệt Lâm.

Y thầm nghĩ sợi tơ hồng của Nguyệt Lâm không đáng tin cậy, định giơ tay cắt đứt sợi tơ trước mặt.

Nguyệt Lâm nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ngăn y lại: "Ngươi đừng tùy tiện động vào, đây không phải sợ chỉ đỏ bình thường, nó là do vận mệnh ngưng tụ mà thành, nó là định mệnh, là hạt giống tình yêu a! Ngươi biết duyên phận quý giá thế nào không? Ngươi có biết trên đời có bao nhiêu người chỉ cầu một chút duyên phận không? Ngươi bây giờ tùy tiện động vào, sau này có thể sẽ hối hận cả đời đấy."

Tinh Như không để ý lắm, y muốn buông bỏ duyên phận quý giá này.

Thấy y cúi đầu không nói, Nguyệt Lâm cho rằng y đã chấp nhận nhân duyên hiện tại, nàng sờ sờ cằm, tuy rằng Tinh Như tiên quân không phải là ứng cử viên sáng giá nhất trong lòng nàng, nhưng miễn cưỡng cũng chấp nhận được, nàng nói: “Mặc dù ta cũng không ngờ kết quả lại như vậy, nhưng nếu hai chúng ta đã là định mệnh, tiểu tiên quân a, không bằng chúng ta thử một chút xem sao?”.

Ngôn Tình Sắc

Lúc này, Hòa Y ở bên cạnh bỗng nhiên nói: "Nguyệt Lâm, ngươi cũng xem cho ta một chút đi?”

Tống Chu nói theo: "Ta cũng muốn!"

Nguyệt Lâm biết bọn họ không tin mình, lắc đầu, hất cằm, liếc nhìn bọn họ, trên mặt viết to bốn chữ phàm nhân ngu xuẩn.

Nàng thi triển pháp thuật lên Tống Chu cùng Hòa Y, kết quả là hai sợi chỉ đỏ chạy tới chạy lui trong Thiên Đào Viên vài lần, cuối cùng đều buộc vào ngón tay Nguyệt Lâm.

Mọi người: "..."

Nguyệt Lâm cười khan một tiếng, xấu hổ mà thu hồi thuật pháp, chỉ đỏ trong tay mọi người biến mất, nàng gian nan nói: "Ngẫu nhiên xuất hiện sai sót, vấn đề nhỏ, vấn đề nhỏ, haha..."

Tống Chu gật đầu, chậc chậc lưỡi: "Vì vấn đề nhỏ này, ngươi thiếu chút nữa liền đem người trong thiên hạ nạp vào tiên cung của ngươi a."

Nguyệt Lâm sờ sờ mũi, chột dạ nói: "Ta trở về sửa chữa một phen, lần sau nhất định sẽ thành công."

Trước khi đi, nàng còn vỗ vai Tinh Như: "Chờ ta a."

Tinh Như: "..."

Vẫn là đừng tới đi.

Thân thể y không tốt, không thể chịu nổi kích thích nữa..