Thu hồi suy nghĩ. Cổ Hân vẫn như mấy ngày trước đến tạ lỗi với Mộ Dung Tiểu Tiểu.

Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không nói cái gì, nàng từ đầu liền không coi trọng Cổ Tuyết Nhi, bất quá là đại tiểu thư bị làm hư thôi. Đáy lòng lại cười nhạo, ngay cả loại chuyện tạ lỗi này đều thay muội muội mình làm, thật đúng không phải cưng chiều bình thường rồi, chẳng lẽ không biết cưng chiều như vậy sớm hay muộn cũng xảy ra tai vạ hay sao? Bất quá, nhà người ta cao hứng cưng chiều đâu có liên quan gì đến nàng.

Ngón tay kéo dây buộc tóc xuống, ngón tay cuốn từng vòng thưởng thức.

Tầm mắt chưa từng rời khỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu, tự nhiên hành động nhỏ của nàng không thoát khỏi tầm mắt của Dạ Nguyệt Ly , màu tím nhạt của dây cột tóc cuốn quanh trên ngón tay của nàng, suy nghĩ của hắn cũng theo đó mà ào ào hỗn loạn, trong mắt nổi lên cảm xúc khác thường, nhưng rất nhanh bị hắn áp chế đi xuống.

Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu thực ngọt ngào, sư huynh tự mình chọn dây cột tóc cho nàng.

Xem bầu không khí hài hòa giữa hai người, Cổ Hân nhíu mày, tựa hồ muốn đánh phá, "Dạ huynh lần này cũng sẽ đi Liễu Thành tham gia võ lâm đại hội sao?"

"Đi xem." Ôm lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu, đem nàng bao vẫy chặt chẽ trong ngực.

"Sư huynh, ta không phải là tiểu hài tử rồi, có thể tự đi ." Đôi mi thanh tú nhíu lại, đây là đang trên đường cái mà.

Cảm giác tiểu nhân nhi trong lòng giãy dụa, trong lòng Dạ Nguyệt ly rất không thoải mái, sắc mặt trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, trong mắt lạnh như băng làm cho Mộ Dung Tiểu Tiểu nháy mắt không dám cử động nữa.

Cảm giác được sắc mặt khó chịu của sư huynh nhà mình, Mộ Dung Tiểu Tiểu nâng lên con ngươi trong suốt , cắn cắn môi, liếc qua chung quanh, "Sư huynh, người khác đều xem đâu." Đi còn phải có người ôm, rất thẹn thùng a.

Nhận thấy được là vì nàng thẹn thùng mà không phải vì phản cảm hắn ôm ấp, có thế này sắc mặt Dạ Nguyệt Ly mới hòa hoãn xuống đôi chút.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt trẻ con, sờ sờ đỉnh đầu của nàng, đây là tiểu nha đầu sao.

Nếu là thuộc về mình , hắn liền sẽ không dễ dàng buông tay. Đối với thứ mình thích, hắn không biết viết hai chữ buông tay như thế nào.

"Dạ huynh, Tiểu Tiểu đã không đồng ý, không bằng để cho nàng tự đi thôi." Cảm giác được Mộ Dung Tiểu Tiểu không tình nguyện, Cổ Hân tự cho là săn sóc mở miệng khuyên bảo. (Tự cho là đúng hừ hừ....)

"Cần ngươi tới quan tâm?" Vẻ mặt vừa mới dịu lại đôi chút trong nháy mắt lại không có biểu cảm, theo giọng điệu lạnh như băng đoán được Dạ Nguyệt ly đã tức giận.

"Nàng là sư muội....của ta." Nhân tiện siết ta thật chặt ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu. (Vâng sư muội....ta khinh......)

Này động tác cùng lời nói vô hình biểu thị công khai giữ lấy, khiến Cổ Hân nghĩ muốn mở miệng lần nữa lời nói cứng tại trong cổ.

Nhưng vẫn có người không hiểu rõ tình huống hiện tại .

"Đều lớn như vậy còn muốn được người ôm thật sự là vô dụng." Thấy đến một màn như vậy Cổ Tuyết Nhi ghen tị thêm khinh thường châm chọc.

Tầm mắt lạnh như băng vô tình quét về phía Cổ Tuyết Nhi, toàn thân Dạ Nguyệt Ly tỏa ra hơi thở nguy hiểm, khiến Cổ Tuyết Nhi sợ hãi trong lòng, tức khắc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Nàng chỉ là thiên kim đại tiểu thư chưa từng chịu thương tổn gì, làm sao gặp qua ánh mắt dọa người như vậy, lập tức hước về phía sau lá chắn là Cổ Hân trốn đi.

Nàng cũng không dám tùy tiện mở miệng nữa.

"Tiểu muội còn nhỏ không hiểu chuyện, mong Dạ huynh không cần so đo." Cổ Hân lại một lần nữa vì muội muội nhà mình lên tiếng.

"Một lần cuối cùng!" Trong mắt Dạ Nguyệt Ly hàm chứa nồng đậm cảnh cáo.

"Dạ huynh, không bằng lần này cùng tiến đến Liễu Thành đi." Cổ Hân nhíu mày, hắn có chút luyến tiếc Mộ Dung Tiểu Tiểu, đối với nàng, hắn vẫn là thật thích.

"Không cần." Trực tiếp cự tuyệt, ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu xoay người đi về.

Cổ Hân thở dài, đành thôi vậy, thời điểm đại hội võ lâm sẽ còn gặp lại, nắm tay nhà mình muội muội cũng trở về khách điếm.

"Đại ca, này người nào a, thật sự là chán ghét!" Trong lòng Cổ Tuyết Nhi căm giận bất bình, nam tử kia bọ dạng tuấn mĩ, không nghĩ tới ánh mắt lại khủng bố như vậy.

"Tuyết Nhi, xuất môn ở ngoài không được tùy hứng như vậy." Muội muội thật sự là bị cha mẹ cưng chiều quá mức .

"Này muốn trách chính bọn họ vô lý! Hừ!" Cổ Tuyết Nhi vẫn oán trách.

Cổ Hân bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài. Bên này Mộ Dung Tiểu Tiểu lao thẳng đến vùi đầu ở trong ngực Dạ Nguyệt Ly làm đà điểu.

"Muốn trốn cái gì."

"Ngươi từ nhỏ ta thường xuyên ôm, hiện thời như vậy cũng được tám năm rồi, có gì không thành thói quen , quản khỉ gió gì ánh mắt người ngoài." Dạ Nguyệt Ly không cho là đúng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu chán nản, nào có người như vậy .

"Nha đầu thẹn thùng?" Nhìn phía Mộ Dung Tiểu Tiểu, ánh mắt ẩn chứa trêu tức.

Nàng thật ra cũng không phản cảm bị người ôm đi, ít nhất là sư huynh nàng thích nhất, đúng vậy, nhưng là nàng quá mức để ý ánh mắt của người khác.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tiểu Tiểu ôm cổ sư huynh nhà mình, vùi đầu vào cổ hắn cọ tới cọ lui. (Giống tiểu cẩu không hả bà coăn:)

"Sư huynh, ngươi sẽ luôn luôn đối với ta tốt như vậy sao?" Lời nói rầu rĩ từ ngực truyền tới.

Dạ Nguyệt ly nâng tay khẽ vuốt tóc nàng, không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chỉ thấy màu tím nhạt của dây buộc tóc, ánh mắt ôn nhu trong đó có nhàn nhạt sủng ái.

"Uh, sư huynh cam đoan." Nam nhân chậm rãi nói nhỏ.

"Thật sự, có phải hay không cuối cùng cũng sẽ rời khỏi ta." Tựa như Việt Bân.

Cũng vậy?

"Nha đầu, không cần hoài nghi sư huynh, sư huynh sẽ vĩnh viễn không làm ra chuyện gì lừa gạt thương tổn ngươi đâu ." Nói ra lời nói là kiên định không cần hoài nghi.

"Ân." Nàng đương nhiên biết sư huynh chắc chắn sẽ không thương tổn nàng, nhưng nàng vẫn cứ sợ hãi có một ngày hắn sẽ rời khỏi nàng, cho dù là hắn hàng năm xuất cốc trong thời gian ngắn nàng cũng sợ hãi, sợ hắn cứ như vậy một đi không trở lại .

"Sư huynh, về sau mỗi lần đi ra ngoài đều mang ta theo có được không, ta cam đoan ta sẽ không gây trở ngại ngươi làm việc ." Mộ Dung Tiểu Tiểu ngăn lại bàn tay đang vuốt ve tóc mình, trong đôi mắt toàn là nghiêm túc.

". . . Sư huynh đáp ứng ngươi." Như là cam đoan, như là hứa hẹn. Chẳng phải thốt ra, mà là trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới trả lời.

Mộ Dung Tiểu Tiểu chẳng biết tại sao, mũi ê ẩm , hốc mắt nóng lên.

Lại ôm cổ Dạ Nguyệt Ly, một tiếng một tiếng gọi , "Sư huynh, sư huynh. . . . . ."

Luôn luôn đi theo phía sau hai người, trong lòng Toái Nguyệt vô cùng kinh ngạc tưởng chính mình nghe lầm, liên tưởng đến thâm ý trong đó càng khiến cả người run lên, chủ tử đây là. . .

Phảng phất muốn đem thắc mắc tìm hiểu, ngẩng đầu nhìn hướng chủ nhân nhà mình, không sai, tuy rằng rất nhạt, nhưng là đúng là cười.

Trong giây lát chạm phải ánh mắt của chủ tử, nhanh chóng cúi đầu.

Hắn đi theo chủ tử hơn mười năm chưa từng gặp qua chủ tử như vậy , thiệt là chủ tử động tình sao? (Ta đã nói anh phải lặp lại câu này nhiều mà, khổ thân tâm hồn non nớt của ca)

Nếu hắn không nhìn lầm..., đối phương vẫn là đứa nhỏ.

Hắn cảm giác đến bản thân đổ mồ hôi lạnh sau gáy.

Trở lại khách điếm, đã qua giờ ngọ. Mộ Dung Tiểu Tiểu đi dạo lúc này cũng có chút mệt mỏi. Vội vàng dùng qua cơm trưa liền ngã lên giường.

Tuyết Lang đã bị Dạ Nguyệt Ly tống sang phòng Toái Nguyệt ở cách vách, cởi ngoại bào cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu ngủ trưa.

Mộ Dung Tiểu Tiểu ỏ trong lòng sư huynh ngọ ngoạy, tìm cái tư thế thoải mái nhất có thế này mới ngủ say sưa.

Hơn tám năm đến giờ cơ hồ Mộ Dung Tiểu Tiểu với Dạ Nguyệt Ly cùng ăn cùng ở, lúc này ngủ ở trong lòng sư huynh không gì không được tự nhiên, ngửi mùi hương quen thuộc ôm lấy cơ thể ấm áp, Mộ Dung Tiểu Tiểu rất nhanh chìm vào giấc

ngủ.

Nghe tiếng hít thở có quy luật, cánh tay ôm chặt tiểu nhân nhi trong lòng, nhưng không đến mức làm cho nàng không thoải mái, lúc này Dạ Nguyệt Ly mới chậm rãi mở mắt ra.

Hắn cũng không quên lời nói lúc trước của tiểu nha đầu ‘ cũng vậy ’, cái gì gọi là cuối cùng cũng sẽ rời đi bên người nàng? Còn có ai rời khỏi nàng? Là vì cha mẹ vứt bỏ sao? Không đúng, cái loại này phảng phất giống như trong tâm hồn tuyệt vọng mất đi người trụ cột, không giống như là bởi vì cha mẹ vứt bỏ mà mang đến , dù sao lúc trước bị bỏ rơi nàng vẫn còn là một đứa bé sơ sinh.

Ôm thiên hạ Tiểu Tiểu vào trong lòng, có cảm giác thoải mái nói không nên lời, Dạ Nguyệt ly nhắm mắt lại, không nghĩ ngợi nhiều nữa.

Về sau sẽ có lúc nàng tự nguyện nói ra.