Tung Hoành

Chương 51: gặp gỡ đầu đời giống như sét giữa ngày xuân. "16 ngày trước"

Gian đình tạ rêu phủ có cây anh đào rũ bóng mặt hồ, bốn phía khung cảnh mát mẽ để cho người ta trong lòng dâng lên khoái hoạt, cầu gỗ cong cong hướng ra giữa hồ ngồi đó một thiếu nữ, nàng gầy gầy cao cao, mi thanh mục tú xinh đẹp động lòng, thiếu nữ ngồi trên cầu gỗ, thanh sam theo gió bay bay, hai chân nghịch ngợm nhúng xuống mặt nước chăm chú nhìn dung nhan chính mình bên dưới, trong mắt một mạt xa xăm không biết là đang nghĩ cái gì.

Thiếu nữ kia không ai khác, là công tôn uyển, nàng từ ngày ở đông lâm trấn quay về giống như đã mất đi cái băng lãnh kiệt ngạo thay vào đó nhiều hơn ôn nhu đằm thắm, môi đỏ như trái chín, mắt đẹp như sao trời, vẻ mặt càng có thiếu nữ tinh nghịch để cho người khác giới vừa gặp liền muốn cả đời che chở.

"uyển nhi!".

Bên kia cầu gỗ bỗng nhiên bay tới tiếng gọi ôn nhu, thanh âm này quen thuộc để cho đáy lòng công tôn uyển rớt xuống, cầu gỗ cong cong đi tới một cái thân ảnh thiếu niên cao gầy, hắn trường sam trắng, tóc đen bối cao, kiếm mi tinh mục, khí chất giống như một nhánh thanh xuân tiểu mộc.

Bốn mắt nhìn nhau, tương vọng rơi giữa mặt hồ, mặt hồ lúc này cũng lăn tăn sóng nước, giống như đóng khung lại, hóa thành vĩnh hằng.

"thiên long!".

Công tôn uyển yếu ớt hô lên một tiếng, trong mắt long lanh, nàng không ngờ được đối phương sẽ đến, một năm vừa rồi không giống với nam nữ nhớ mong, nhưng cỗ mong nhớ kia trong lòng nàng dày đặc tới độ nhiều khi không sao kiềm chế được bản thân, nàng chưa hiểu cái gì là tình ái, nhưng mà đầu đời gặp được, tựa hồ sẽ không thể quên..giống như ngày xuân rơi xuống một tia sét, vĩnh viễn ở đó.

Vũ thiên long băng qua mộc kiều, đi ngang gian đình tạ, ở trước mặt công tôn uyển bốn mắt nhìn nhau thật lâu, không ai nói với ai cái gì, có lẽ ánh mắt là đủ, lời nói sẽ thừa.

Nhìn nhau rất lâu, vũ thiên long đi đến bên cạnh công tôn uyển, gỡ xuống hoa đào rơi trên vai nàng..nhìn..ôn nhu mỉm cười.

"hình như gầy đi!".

Vũ thiên long đạm mạc nói, trong lòng có chua xót, hắn không nhớ trước kia nàng bộ dáng như thế nào, chỉ nhớ ở thời điểm nằm trên giường bệnh, chỉ nhớ khi bản thân tỉnh lại đúng lúc mở mắt nhìn nàng, nàng gầy gò già cỗi..trùng điệp hình bóng hiện lên trong đâu hắn hóa thành công tôn uyển hiện tại, hắn không rõ, có lẽ nàng càng gầy đi.

"ừm..!".

Công tôn uyển cúi đầu than khẽ, cánh tay thon dài giống như chạy thoát ý thức hướng về phía vũ thiên long thay hắn sửa lại cổ áo bị nhăn, ban đầu thực có chút xa cách nhưng hành động kia vô tình kéo bọn hắn gần lại.

Công tôn uyển nhu thuận nhìn.

Vũ thiên long ấm áp cười.

Anh đào trắng đỏ, hoa đào bay bay rơi chậm bị sóng nước cuốn đi, mặt hồ giống như điểm thêm màu sắc.

Hoàng hôn xuống bên kia, chân trời vàng cam, một ít nắng rơi trên gian đình tạ, rơi trên mặt người, kiếm sơn hóa đỏ, thiếu niên thiếu nữ sóng vai ngồi, bọn hắn thủy chung không nói, thỉnh thoảng nghe được tiếng thở nhè nhẹ, bốn mắt nhìn ra chân trời phía sau ngọn kiếm sơn, lúc này đẹp đến mê đắm.

Hoàng hôn mỗi ngày chỉ có một thời khắc cho nên ngắm hoàng hôn, cảm nhận ở nó cái đẹp rất cần một trái tim tinh tế, cũng như tình cảm đầu đời, đẹp nhất lần ban sơ gặp gỡ.

Nếu là duyên phận đã định, nếu như thật tâm thật ý thì hoàng hôn lúc nào cũng đẹp..còn nếu chưa đủ chân thành..lần sau không ngắm hoàng hôn.

"thiết trụ, võ gia huynh đệ bọn hắn thế nào!".

Vũ thiên long thở sâu, nghiêng nghiêng nhìn công tôn uyển hỏi nhỏ, đỏ vàng khung trời mà mi mắt nàng giống như rừng liễu.

"bọn hắn vẫn tốt! ngày mai ta đưa ngươi đi gặp, thiết trụ có lẽ rất nhớ ngươi, mỗi lần gặp ta hắn đều nhắc!".

Công tôn uyển chớp chớp mi mắt nhỏ nhẹ đáp, không ngẩng đầu lên mà rất vui vẻ nhìn bóng dáng hai người bên dưới mặt nước, bỗng nhiên đưa tay điểm lên mặt vũ thiên long.

Sóng nước tan ra giống như gương vỡ, khuôn mặt vũ thiên long vặn vẹo tan biến, nàng thích thú phá lên cười, tiếng cười như chuông gió trong trẻo thuần khiết.

"về sau bất luận thế nào đều phải cười thật nhiều..có lẽ thời gian sẽ thay đổi mọi thứ..ngay cả tính cách, nhưng ta vĩnh viễn muốn nhìn thấy ngươi cười!".

Vũ thiên long nghiêm túc nhìn, nghiêm túc nói, hắn sợ là một ngày kia chính hắn đều sẽ thay đổi, giống như trong mộng, tuế nguyệt càng dài không ai dám chắc bản thân vẫn sẽ vui vẻ hoạt bát giống như thời điểm thanh xuân.

"chỉ cần bên cạnh ngươi, suốt đời ta đều cười như vậy!".

Công tôn uyển than khẽ, ngẩng đầu nhìn vũ thiên long, hai môi mấp máy giống như muốn nói thêm cái gì, nhưng nàng quá đơn thuần không thể đi suy diễn tiếp những chuyện ở phía sau..hiện tại chỉ cần có đối phương bên cạnh, nàng tự nhiên vui vẻ.

"ta vừa gặp công tôn tiền bối..ngài tặng ta một hộp thuốc!".

Vũ thiên long nói nhỏ.

"gia gia có nói gì về ta không?".

Công tôn uyển ngờ vực, mắt ngọc chớp chớp.

"nói ngươi giống như tinh linh khiến ai ai cũng đều yêu thích, nói ngươi ôn nhu, dễ mến..nói ta cả đời này bảo hộ ngươi, không để ngươi chịu ủy khuất!".

Vũ thiên long ho khan, chiều tà rơi xuống, thanh âm rơi xuống để cho công tôn uyển run lên một cái..nàng thực đơn thuần nhưng không phải không hiểu chuyện, gia gia tự nhiên sẽ không nói những lời như vậy trước mặt người khác..cái này là vũ thiên long tự nói, càng giống như một lời hứa hẹn.

Về sau, vĩnh viễn không để nàng thương tổn..vĩnh viễn không để nàng ủy khuất.

Thiếu niên tâm tính không quá phức tạp, chỉ cần lời nói, chỉ cần mở lòng đón nhận, hết thảy đều dễ dàng thấu hiểu.

"thật!".

Công tôn uyển tựa đầu vào vai vũ thiên long, chớp chớp hai mắt, hỏi.

"thật!".

Vũ thiên long nghiêng đầu đáp, cúi xuống ngửi lên mái tóc nàng nhè nhẹ mùi thiếu nữ giống như hoa lan phảng phất.

"ta quên hỏi, ngươi tới vạn kiếm tông làm gì?".

Tựa đầu trên vai vũ thiên long nàng rõ ràng vui thích không bỏ..nghĩ nghĩ cái gì bỗng nhiên hỏi.

"tới gặp ngươi!".

Vũ thiên long cười cười, đưa tay nhặt mấy sợi tóc rơi trên mặt, vui vẻ đáp.

"ngươi thật coi mình là nam nhân? muốn dùng lời ngon ngọt lừa gạt thiếu nữ!".

Công tôn uyển hừ lạnh, ngẩng đầu ở bên tai hắn cười cười nói nói, thổ khí như lan.

"không lừa ngươi..đoàn thế khánh muốn ta dùng thiên đạo đồ vật trúc cơ cho nên gợi ý ta đi vào vạn kiếm tông tìm lấy một danh ngạch bí cảnh..nhưng mà..nếu như bí cảnh kia nằm ở chỗ khác, không phải vạn kiếm tông ta nhất định sẽ không tới!".

Vũ thiên long trầm giọng đáp.

"vì sao?".

Công tôn uyển hai mắt sáng ngời, tò mò hỏi.

"vì ở đó không gặp được ngươi!".

Công tôn uyển không nói gì, lặng lẽ ngủ quên trên vai vũ thiên long.

Vũ thiên long cũng nhắm lại hai mắt, mơ màng giống như rơi vào một giấc mộng..mộng kia lần đầu gặp được, chân thật giống như luân hồi.

Vào một mùa thu không biết là năm nào, khi lá thu theo gió rơi xuống, bị cuốn đi, bay lượn trên bầu trời giống như là muốn tìm nhà.

 

Bầu trời mùa thu trong cả ngàn dặm không có một gợn mây, chỉ có một màu xanh lam thăm thẳm, ở trên mặt đất vào sáng sớm mùa thu từng làn khói bay lên lượn lờ không trung, thoạt nhìn còn có những nông gia dáng vẻ như đào viên thế ngoại.

 

Nơi này là nam nhạc châu, bách tính sinh sống ở nơi đây có rất nhiều người cả đời cũng không rời khỏi nhà quá xa, càng không nói tới một sơn thôn nhỏ dưới một dãy núi ở một nơi rất xa xôi trong việt thường quốc.

 

Khi cơn gió buổi sáng cuốn đi rất nhiều lá thu bay lượn, từng trận âm thanh huyên náo từ đầu thôn dần dần nổi lên.

Một vài đứa trẻ tinh nghịch chạy ra, mang theo tiếng cười hồn nhiên thuần phác, trên tay giống như cầm lấy từng dây pháo hồng.

 

Một chiếc kiệu trên đỉnh có màu đỏ ở dưới sự vây quanh của những người trong thôn buộc phải dừng lại ở trước sân một ngôi nhà.

Tiếng huyên náo rộ lên, hiển nhiên là gia đình này đang nghênh đón tân nương.

Tân lang trường bào đỏ, bụng đeo tú cầu, giống như cực kỳ tuấn tú, hắn gấp gáp kéo lên màn kiệu nhìn vào bên trong, nhìn thấy tân nương e lệ, dưới khăn che mặt cúi đầu.

Tân lang nâng cằm nàng, ghé vào tai nói nhỏ.

"cả đời bảo hộ nàng, không để cho nàng ủy khuất..uyển nhi, có phải hay không luôn cảm thấy đây là một giấc mộng?".

"hồng hồng đỏ đỏ, mời tân lang tân nương vào trong!".

Khi thanh âm náo nhiệt kia vang lên, từ bên trong kiệu có một nữ tử mặc váy hồng cúi đầu đi ra, tay nữ tử được tân lang đứng ở một bên đắt đi.

Hai người đi vào trong sân.

Nói tới nữ tử này, thì toàn bộ thanh niên ở trong thôn đều ái mộ, nàng là con gái của công tôn gia.

Là một gia đình giàu có, khi nữ tử này còn nhỏ rất thích ở bên cạnh tân lang, hai người có thể nói là bạn thanh mai trúc mã.

Thông thường có thể nhìn thấy hai người cùng ngồi với nhau, dưới gốc anh đào đầu thôn nhìn về phía xa.

 

Hôm nay khi đã trưởng thành, hai người bọn họ thành thân, cũng không ai cảm thấy bất ngờ, chỉ là có không ít người vô cùng hâm mộ mà thôi.

 

Chuyện vui của những gia đình trong thôn thường không phô trương, rất là đơn giản.

Chủ nhà tổ chức một bữa tiệc rượu mời toàn bộ người trong thôn tới chúc mừng, tới khi mặt trời lặn thì kết thúc.

 

Thời gian còn lại là của tân lang và tân nương.

 

Ở bên trong tân phòng, vẻ mặt tân lang đôn hậu, sau khi vén tấm khăn lên hắn nhìn thấy một dung nhan mỹ lệ tới mức kinh tâm động phách.

 

Nữ tử này tên..công tôn uyển.

 

Khuôn mặt đỏ ửng, nàng nhìn tân lang, nở nụ cười.

 

Ánh mắt hai người gặp nhau, giống như là xuyên suốt qua thời gian, giống như trong những lần luân hồi đã từng nhìn kỹ như vậy cho đến vĩnh hằng.

"đúng rồi, giống như là mộng! càng giống luân hồi!".

Công tôn uyển cười cười, rót đầy một ly rượu.

Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm