Khi nghe thấy cô dễ dàng nói ra hai chữ rời khỏi, Kiêu Mặc Hiên cảm thấy cực kỳ muốn bóp chết cô.

"Rời khỏi? Mộc Ca! Ở trong bộ đội chỉ chia làm hai loại người, bị đào thải và ở lại.

"

Mộc Ca thản nhiên cười: "Ý của anh là một là ỉu xìu rời đi, hai là ở lại để anh tra tấn à?”

Thật ra chứng sợ nước của Mộc Ca còn có nguyên nhân khác nhưng cô không muốn nhắc tới, càng không muốn đến gần các loại sông suối không thể đoán được sâu cạn.

"Em có ba giờ suy nghĩ, bây giờ đi theo tôi.

" Kiêu Mặc Hiên nói xong kéo Mộc Ca lên, nói ba giờ là bởi vì mọi người muốn cùng nhau phải tụ tập ăn cơm, nơi này phải làm theo quy định

Mộc Ca tính toán thời gian: "Chắc hẳn Mục Tư Khải đã sắp đến đích rồi, có khi sớm hơn thời gian các người quy định.

Anh không đi vây đuổi chặn anh ta mà lôi kéo tôi đi đâu vậy? "

“Anh ta không dễ dàng đến chỗ anh ta muốn đâu.

" Kiêu Mặc Hiên vừa nói vừa lôi kéo cô đi về một hướng khác.

Mục Tư Khải ở phía bên kia mang theo binh lính không ngừng đi về phía đích, nhưng thắng lợi ở phía trước lại bị đám Phong Tử vây ở giữa.

Mục Tư Khải cũng phản ứng cực kỳ nhanh, Phong Tử tới gần, anh ta liền phản kháng lại.

Mục Tư Khải anh ta không muốn nói là người vô dụng, chỉ vài giờ đã phân thắng bại, như vậy anh ta còn có mặt mũi gì trở về gặp người chứ?

Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi tức giận, ngay vào khoảnh khắc giơ tay lên thì viên đạn đã trúng vào trên người chiến hữu bên cạnh Phong Tử, sau đó toàn bộ đám người Mục Tư Khải lập tức bị đánh trúng.

Khi Kiêu Mặc Hiên dẫn theo Mộc Ca trở về, mọi người đang nghỉ ngơi tại chỗ.

Phong Tử thấy hai người bọn họ đi tới liền tiến lên báo cáo: “Báo cáo, chúng ta tổn thương một người.

"

Kiêu Mặc Hiên nhướng mày, trên mặt vốn lạnh lùng lại càng thêm lạnh: “Cho cậu ta nhịn đói.

Mục Tư Khải nghe thấy lời này liền không vui đứng dậy: “Đại đội trưởng Kiêu nói như vậy, chẳng phải chúng tôi cũng không có mặt mũi ăn cơm sao, một đội chúng tôi đổi lại một người bên các người, anh còn chưa cảm thấy hài lòng à?"

“Không sai, yêu cầu của tôi là không có thương vong.

" Kiêu Mặc Hiên đứng thẳng tắp, dáng vẻ tựa như bẩm sinh đã mang theo khí chất vương giả, làm cho người ta không khỏi sợ hãi.

Sắc mặt của Mục Tư Khải càng thêm khó coi: “Đều nói đại đội trưởng Kiêu anh lạnh lùng kiêu ngạo, không để ai vào mắt, càng sẽ không để ý lời mình nói ra có bao nhiêu tổn thương người khác, hôm nay vừa thấy đã tin rồi.

“Vậy chỉ có thể nói rằng người nói những lời này không bằng người khác, không có mặt mũi hạ thấp bản thân, chỉ có thể tìm người khác mà thôi.

Trong lòng Mộc Ca run rẩy cười, phải nói miệng người đàn ông này thật sự không hề nói tục mà cũng làm tổn thương người khác.

Nhìn khuôn mặt giống như gan heo của Mục Tư Khải, liền có thể tưởng tượng được anh ta tức giận đến mức nào.

Nếu không phải anh ta thua đến mất mặt, tám mươi phần trăm sẽ nhảy dựng lên phân cao thấp với Kiêu Mặc Hiên.

Nhưng bây giờ anh ta không có tư cách đó, cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc, ở đây anh ta đã mất đi quyền nói chuyện.

Khi thấy anh ta không lên tiếng, Kiêu Mặc Hiên quay đầu nhìn về phía Phong Tử: “Bữa tối chuẩn bị thế nào, ăn ở đây hay là trở về nơi đóng quân?"

Phong Tử nhìn Mục Tư Khải: “Tham mưu Mục nói ăn tại chỗ, sau đó mỗi người trở về vị trí.

Kiêu Mặc Hiên cũng không thèm để ý, đối với anh mà nói thì đi đâu cũng giống nhau: “Vậy để cho người của chúng ta nhanh chóng chuẩn bị, ăn cơm xong thừa dịp trời còn sáng đi xuống núi.

"

“Vâng.

" Phong Tử đáp lại rồi sải bước đi về phía người đang chuẩn bị cơm tối.

Mộc Ca thì ngồi vào trong xe cách đó không xa, cô muốn một mình bình tĩnh suy nghĩ một chút, ngẫm lại sau khi trở về cô có cần phải đào ngũ hay không?

Kiêu Mặc Hiên nhìn Mộc Ca rời đi cũng không đuổi theo, mà ngồi trên mặt đất.

Mục Tư Khải nhìn anh nói: “Tôi thật sự đã xem thường người phụ nữ của anh rồi.

"

“Cho nên tốt nhất đừng trêu chọc cô ấy, người chịu thiệt sẽ chính là các người.

"

"Anh làm tổn thương em gái tôi, lại còn tuỳ ý để cô ta ngang ngược bắt nạt, anh còn không hài lòng à?"

“Làm tổn thương cô ta à? Mục Tư Khải, anh hãy bớt đổ tội không có căn cứ cho tôi, nếu như tôi thật sự làm cô ta tổn thương thì cô ta còn có thể ở lại địa bàn của tôi một cách nguyên vẹn à?” Đúng hơn là anh nể mặt cô ta và nhà họ Mục.

“Anh còn muốn làm em ấy tổn thương như thế nào nữa? Rõ ràng anh biết em ấy thích anh, lại nghĩ đủ mọi cách không cho em ấy ở lại trong đội của anh, còn sắp xếp phòng ngủ của em ấy đối diện ký túc xá nữ, anh để mặt mũi của em ấy ở chỗ nào hả?”

“Mặt mũi của cô ta để ở chỗ nào có liên quan đến tôi sao? Hơn nữa nếu như muốn ở lại thì nên nghĩ đến điều này, nếu như anh cảm thấy chướng mắt hoặc là đau lòng thì có thể vác người trở về, tôi ước còn không được.

“Anh nghĩ rằng chúng tôi không muốn à, nếu như có thể ngăn cản thì chúng tôi không bao giờ để cho em ấy đến.

Mục Tư Khải không hề nói dối, bởi vì anh ta biết rõ tính tình của Kiêu Mặc Hiên, còn có tiếng tăm của anh trong quân đội, bọn họ đều cảm thấy em gái không nên thích người như vậy, nhưng không biết vì sao em ấy lại cố chấp muốn đến, anh ta và bố cũng không còn cách nào khác.

“Vậy chỉ có thể trách các người vô dụng.

“Anh……” Anh ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy xe của đoàn trưởng Chung chậm rãi chạy tới, sau đó Mục Tư Lăng và đoàn trưởng Chung lần lượt bước xuống xe.

Kiêu Mặc Hiên nhíu mày lại, sau đó đứng dậy nhìn đoàn trưởng Chung: “Nếu như đoàn trưởng đã đến thì tôi dẫn người của tôi đi trước.

“Này, thằng nhóc nhà cậu, tôi đã đến đây mà cậu còn đi cái gì?”

Đoàn trưởng Chung vừa yêu vừa hận đối với anh, ông yêu thích một nhân tài như anh, nhưng lại giận anh luôn không nể mặt người khác, chỉ cần là chuyện anh không muốn làm thì đến ông trời cũng bó tay.

Nhưng mà ông cũng không còn cách nào khác, Mục Tư Lăng đến cầu xin ông, nói rằng bản thân là giáo viên mới mà lại có quan hệ không tốt với đại đội trưởng, sau này phải làm việc như thế nào, vì vậy muốn mượn cơ hội ăn cơm ở trên núi này để kéo gần khoảng cách với Kiêu Mặc Hiên.

Kiêu Mặc Hiên làm sao không hiểu suy nghĩ của đoàn trưởng Chung: “Nếu như đã có ngài đến cùng để an ủi, tôi còn có chuyện phải làm.

Mục Tư Lăng nhìn thấy anh cố chấp muốn đi, lập tức nhanh chân đi về phía Mộc Ca: “Mộc Ca, tôi vừa đến thì cô đã muốn đi, có phải trong lòng cảm thấy áy náy hay là tự biết thân phận bản thân thấp kém, không dám ngồi ngang hàng với chúng tôi đúng không?”

Mộc Ca bước xuống từ phía bên kia xe, đôi mắt xinh đẹp sáng rực, cô nhìn về phía Mục Tư Lăng đang kiêu căng ngạo mạn, những lời nói của Kiêu Mặc Hiên như văng vẳng bên tai, vì vậy cô liền nhẹ nhàng mỉm cười.

“Giáo viên Mục nói tôi cảm thấy áy náy, là vì không nể mặt cô mà hành hạ anh cô và binh lính của anh ta tan tác tơi bời sao? Nếu là như vậy thì tôi phải giải thích một chút, thật ra đại đội trưởng Kiêu đã rất nể mặt rồi, nếu như không có thương vong thắng lợi thì mới là thực sự vả mặt, cô nghĩ xem?”

“Mộc Ca, cô đừng có quá đáng.

” Mục Tư Lăng nghe thấy cô sỉ nhục bản thân và anh mình liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể đánh trả, bởi vì những lời nói của cô đều là sự thật.

Mộc Ca vẫn tươi cười, giơ ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Mục Tư Lăng: “Giáo viên Mục, tôi không hiểu thân phận thấp kém mà cô vừa nói lắm, cô cảm thấy kiêu ngạo hơn tôi về chỗ nào, ngực, hay là mông?”