Mục Tư Lăng thấy Phong Tử bỏ đi, tự mình hậm hừ một tiếng rồi cũng đi về phía nhà ăn.

Khi nghĩ đến tốc độ chạy của Mộc Ca, cô ta cảm thấy nên bảo anh trai mình điều tra người phụ nữ này, xem thử rốt cuộc cô có bản lĩnh gì, cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Chỉ có hiểu rõ đối thủ, cô ta mới có thể có cơ hội thắng.

Mộc Ca và những chiến hữu mới đi vào phòng ăn, cùng nhau ngồi ăn cơm.

Lâm Nhi hỏi Mộc Ca: “Tôi nói này Mộc Ca, sao cô có thể luyện được tốc độ chạy trăm mét này vậy?”

Mộc Ca ăn cơm rồi nói: “Không có gì, do lúc nhỏ thể chất của tôi không tốt nên dì út bảo tôi mỗi buổi sáng thức dậy sớm chạy bộ, sau đó dần dần cũng có tốc độ chạy như bay này.

"

Số 10 nhìn Mộc Ca: “Tôi nói chứ số 5, cô còn có bản lĩnh gì nữa không, nói ra để cho chúng tôi còn chuẩn bị tâm lý.

Mộc Ca nhếch miệng cười giống như hồ ly giảo hoạt: “Những người không để lộ bản lĩnh mới có thể đi lâu hơn, tôi sẽ không nói hết cho các anh nghe đâu, nếu không thì tương lai sau này tôi còn lăn lộn thế nào đây?”

Lâm Nhi gật đầu với sự thông minh bình tĩnh của Mộc Ca: “Ừm, rất có lý, tôi nói này, sau này các anh phải giúp đỡ chúng tôi trên sân huấn luyện đấy, đừng bởi vì các anh là lính cũ mà bắt nạt những người chưa từng được huấn luyện như chúng tôi.

‘Yên tâm yên tâm, nói gì thì nói chúng tôi cũng là đàn ông mà, hơn nữa cùng là tân binh, sao có thể bắt nạt các cô chứ.

"

"Vậy thì tốt.

"

Mấy người nói xong liền cùng nhau ăn cơm, Mộc Ca thấy Mục Tư Lăng sau khi đi vào thì nhìn thoáng qua bên này, cô mỉm cười đáp lại.

Mục Tư Lăng chán ghét liếc Mộc Ca, sau đó đi về phía đoàn trưởng Chung.

Mục Tư Lăng này đúng là gỗ mục không thể điêu khắc, nếu cô ta thật sự thích Kiêu Mặc Hiên thì nên hiểu rõ tính cách của anh, cho dù như thế nào thì cô cũng là người Kiêu Mặc Hiên chiêu mộ vào, gây khó dễ với cô chẳng khác nào làm cho Kiêu Mặc Hiên khó chịu.

Yêu ai cũng yêu cả đường đi, cô ta dựa vào cái gì mà khiến Kiêu Mặc Hiên phải nhìn với một ánh mắt khác chứ?

Dựa vào bối cảnh của cô ta à?

Cái đó không phải là ngu ngốc hơn sao?

Người đàn ông như Kiêu Mặc Hiên, nếu muốn dựa vào bối cảnh gia đình của phụ nữ để giải quyết vấn đề, chắc anh sẽ ngâm mình chết đuổi trong nướƈ ŧıểυ mất.

Kiêu Mặc Hiên ở trong phòng làm việc, đang nghĩ cách xử lý Mục Tư Khải thì đột nhiên hắt hơi một cái, sống lưng lạnh run.

Người dám nói ở sau lưng, hoặc là nguyền rủa mình, chắc chỉ có con nhóc Mộc Ca kia.

Nghĩ đến tất cả những gì mình vừa nhìn thấy trên màn hình, khóe miệng của anh hơi nhếch lên, sự lạnh lẽo như băng ở trong mắt anh cũng bởi vì nghĩ đến dung nhan của Mộc Ca mà biến thành ấm áp như mùa xuân.

Không biết sau khi anh gặp lại cô, cô sẽ chơi xấu anh như thế nào, kể khổ gì với anh?

Nói thật thì anh cũng khá mong đợi!

***

Đảo mắt một cái đã tới hai giờ sáng, sau một tiếng còi vang lên liền nghe thấy Phong Tử hô: “Tập hợp khẩn cấp!”

Mộc Ca và Lâm Nhi trước khi đi ngủ còn nói, không chừng nửa đêm sẽ cho các cô luyện tập thêm, không nghĩ tới đúng là cho các cô luyện tập thêm.

"Sau này tám mươi phần trăm sẽ không được sống yên ổn đâu.

" Mộc Ca vừa mặc quần áo vừa nói.

Động tác của Lâm Nhi cũng nhanh chóng: “Đi tới đây thì sao có thể hy vọng sẽ được dễ sống chứ, đương nhiên nếu một ngày nào đó cô trở thành lính cũ, hơn nữa trở thành người đứng đầu trong lính cũ, vậy cô chính là trời, giống như đại đội trưởng nhà cô vậy.

Mộc Ca mặc quần áo xong, dẫn đầu mở cửa phòng, vừa đi vừa nói: “Sau này chị đây nhất định phải trở thành người đứng đầu trong lính, sau đó mang theo một đám nữ tướng, hùng bá thiên hạ!"

Lâm Nhi đi theo phía sau cô gật đầu: “Có chí khí, tôi đi điểm danh trước đây.

“Được!” Hai người vừa dứt lời cũng đồng thời đứng trong hàng ngũ.

Bởi vì Mục Tư Lăng là giáo viên hướng dẫn cho nên không có ở trong danh sách, trước mặt các cô chỉ có Phong Tử và một số binh lính cũ.

Phong Tử nhìn đồng hồ, thấy năm tân binh cuối cùng còn chưa vào hàng liền giận dữ rống lên một tiếng: “Các cậu là rùa sao, nhìn bộ dạng của từng người kìa.

Năm tân binh mặc quần áo xộc xệch, cài nút lệch, còn mặc quần ngược, có người không thèm buộc dây giày, tóm lại trông khá lộn xộn.

"Báo cáo, hôm nay là cuối tuần, lại là ngày đầu tiên tới đây, có hạng mục huấn luyện, vì sao không thông báo trước ạ?" Trong số năm người, một trong số họ rõ ràng không phục.

Phong Tử đi tới trước mặt cậu ta, giơ tay chọc vào ngực cậu ta: “Tân binh Đản Tử, cậu cho rằng mình là ai? Thông báo trước à? Chẳng lẽ trước khi đánh trận thì kẻ thù sẽ thay tã cho cậu trước, sau đó chờ đợi cậu thức dậy rồi mới chiến đấu với cậu à?”

Trong lòng Mộc Ca sợ hãi, mẹ nó đúng là đi với ai thì sẽ học theo người đó, cô nghĩ rằng miệng Kiêu Mặc Hiên đã rất độc rồi, nhưng bây giờ xem ra Phong Tử cũng không kém.

Tân binh sau khi bị trách mắng không nói một tiếng nào nữa, Phong Tử tiếp tục nói: “Tố chất hành động kém như vậy, còn có mặt mũi chất vấn giáo viên, trừ mười điểm, những người khác trừ năm điểm.

Trong đội ngũ bắt đầu có người xì xào bàn tán, tựa như không hài lòng với hình phạt của Phong Tử, Phong Tử đi tới trước hàng ngũ, chỉ vào số 9 vừa nói nhiều nhất: “Số 9, miệng lớn đúng không? Thích nói chuyện thì lăn về nhà, nơi này không phải là chỗ để nói chuyện.

Số 9 không phục, cũng không dám chống đối nữa, dù sao người đã tới nơi này cũng không muốn trở về.

"Tất cả rẽ trái, chạy bộ đến mục tiêu đỉnh Thanh Sơn.

" Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, hơn nữa còn có Mộc Ca ở bên trong, cho nên Phong Tử cũng không để cho mọi người vác vật nặng chạy việt dã.

Hơn nữa Mộc Ca cũng không lo lắng đối với việc chạy bộ, nhưng lo về các buổi huấn luyện kỹ năng vào buổi sáng, trong đội ngũ này chỉ có cô và Lâm Nhi chưa từng tiếp nhận huấn luyện, những người khác đều là binh lính cũ.

Vì vậy cho dù là bắn súng hay là các loại huấn luyện thể lực, hai người bọn họ hiển nhiên không phải là đối thủ của lĩnh cũ, đương nhiên Lâm Nhi bắn súng có thể chưa chắc sẽ thua, nhưng những thứ khác cũng khó nói.

Mộc Ca nhíu mày, làm sao có thể kiên trì đến cuối cùng trong ba mươi người này đây?

Có lẽ chỉ có một con đường có thể đi, đó là học lại từ đầu.

Cả nhóm người chạy hết mười cây số trở về, mặc dù không có vác vật nặng nhưng mọi người cũng rất mệt mỏi, Mộc Ca coi như khá hơn một chút, Lâm Nhi thì không thể chịu nổi rồi.

Trong phòng tắm, Mộc Ca hỏi Lâm Nhi ở bên kia bình phong: “Cô vẫn ổn chứ?"

Lâm Nhi lắc đầu: “Ổn cái mốc xì, cô xem dáng vẻ mệt như chó của tôi đi, sau này phải làm sao đây?"

“Đây mới chỉ là bắt đầu, vì tương lai không thể bị tụt lại phía sau, có lẽ chúng ta phải trả giá nhiều hơn bọn họ.

"

"Ý cô là sao?" Lâm Nhi kéo khăn tắm quấn quanh người.

Mộc Ca mặc áo thun lên người, mỉm cười nói với Lâm Nhi đang đi ra: “Học từ đầu!"

“Mẹ nó, không phải chứ, học lại từ đầu ư? Cô nghĩ chúng ta có thời gian để học từ đầu sao?" Mỗi ngày theo chân bọn họ huấn luyện đã muốn lột da rồi, còn phải tìm thời gian học từ đầu, vậy chẳng phải sẽ mệt chết sao?

"Không có thời gian thì tìm thời gian, chỉ cần cô muốn ở lại chỗ này, học từ đầu là con đường duy nhất của hai chúng ta.

" Trong lòng Mộc Ca vô cùng chắc chắn về điều đó.

Lâm Nhi nhìn Mộc Ca đi ra ngoài, hất mái tóc ướt sũng nói: “Tôi con mẹ nó đến đây để tự ngược đãi bản thân à?”