Còn có thể xảy ra chuyện gì?. Người mới bị bắt cóc, đã được đội đặc công xuất hiện cứu thoát, hơn nữa vị luật sư mới này từng có tin đồn tình cảm với Trần Thiệu Dương, vì thế chuyện cũ 4 năm trước bị báo chí khui ra.
Nghê Tiêu nói thầm trong lòng, nhưng khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Đan Diệc Thần, cô vẫn không dám lơ là thiếu cảnh giác:
“Trên báo đều nói bậy, hôm nay tôi đến chỉ là muốn xin anh một việc…”
Trong lòng cô đấu tranh thật lâu, rốt cuộc cũng kiên trì nói ra những lời trong lòng:
“Trưởng quan, anh có thể…Giúp tôi hủy bỏ bài viết này không…”
Không khí yên tĩnh giống như chết lặng qua đi, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng khóc huhu của đứa bé nào đấy, khóc đến rung động lòng người.
Nghê Tiêu vụng trộm nâng mí mắt liếc nhìn Đan Diệc Thần, lại thấy anh như có việc đăm chiêu nhìn mình, nhất thời giật nảy mình, chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Nghê Tiêu đi ra khỏi phòng bệnh, tựa vào tường hít một hơi thật sâu, cô không ngờ anh ta lại đồng ý vui vẻ như thế, chẳng qua là hình như phía sau đều có âm mưu, nếu không vì sao anh ta lại cười đến mức không có chút ý tốt như thế?.
Chỉ có điều, điều quan trọng nhất trước mắt chính là gọi điện nói lời xin lỗi với Thiệu Dương, trận đấu sắp bắt đầu rồi, mà trên báo lại lan tràn nhiều tin tức của anh ấy như vậy, nói như thế nào cũng là lỗi của mình.
Nghê Tiêu nghe nói anh ấy đang ở trường đua ngựa, lập tức thả lỏng, sau đó thay một bộ trang phục đua ngựa để đi gặp anh.
“Tiêu Tiêu” Trần Thiệu Dương đầu đầy mồ hôi xuống ngựa, lộ ra nụ cười với hàm răng trắng noãn: “Mấy ngày hôm trước chuẩn bị đến bệnh viện thăm em, nhưng lại bận việc không đi được, vết thương của em đã khỏi chưa?”
“Dĩ nhiên là khỏe rồi, anh Thiệu Dương, anh không biết cơ thể em rất khỏe sao?!”
Nghê Tiêu cười tủm tỉm, vỗ vỗ ngực của mình, cố gắng để cho Trần Thiệu Dương không cần lo lắng
Sau giữa trưa, trường đua vắng vẻ, yên tĩnh, tiếng ve kêu yếu ớt, đập vào mắt là bong cây đung đưa theo gió, Nghê Tiêu cười đến mức khiến tinh thần người xem phấn chấn, ngọt ngào, động long người, thấy mái tóc trước trán của cô bị gió nhẹ thổi phủ xuống, lòng anh khẽ động, muốn đưa tay vén lên cho cô, ai ngờ chạm phải tay của Nghê Tiêu vừa mới vươn lên.
Hai người đồng thời sửng sờ, cơ hồ đều tự mình quay mặt đi.
Trong bầu không khí kì lạ, Trần Thiệu Dương chợt hỏi: “Vị trưởng quan lần trước… Không làm khó em chứ/?”
Anh vẫn nhớ ngày ấy trong hội sở tư nhân, người đàn ông tên Đan Diệc Thần đối với Nghê Tiêu có sự chiếm hữu rất mạnh, trong long anh có chút không thoải mái.
Nghê Tiêu lắc đầu: “Anh ta à, nếu như lần trước không có anh ta cứu em, em đã sớm mất mạng rồi…”
“Thiệu Dương…Nên trở về tập huấn rồi”. Không biết từ khi nào, Amy xuất hiện phía sau hai người, lạnh lung nhắc nhở Trần Thiệu Dương, đã đến giờ quay trở về làm việc.
Nghê Tiêu không có quay đầu, cô sợ một khi mình quay đầu sẽ nhịn không được đánh cô ta mất, bọn họ hiếm khi mới có cơ hội ở riêng với nhau một chút, Amy đáng ghét, tại sao âm hồn luôn không tan thế!
Trần Thiệu Dương muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ vuốt ve đầu Nghê Tiêu, khẽ cười nói:
“Tiêu Tiêu, lần sau nếu em gặp phải nguy hiểm, anh sẽ là người đầu tiên bảo vệ em”
Trần Thiệu Dương luôn ôn nhu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói những lời này với cô, trong khoảng thời gian ngắn, Nghê Tiêu không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ ngơ ngác đứng nhìn anh rời đi.
Sau khi quay lưng đi, vẻ mặt Trần Thiệu Dương hơi mất mác, Amy nhìn thấy không khỏi cười lạnh một tiếng:
“Vì sao anh không nói cho cô ấy, lần trước anh có đến bệnh viện thăm cô ấy?”
Lần đó, ngày hay tin Nghê Tiêu bị thương, anh đã tranh cãi với cô một trận, liều mạng cho dù có nguy cơ sẽ bị đám phóng viên chụp được, nhưng vẫn muốn đến bệnh viện để thăm Nghê Tiêu. Amy không biết Trần Thiệu Dương ở bệnh viện đã nhìn thấy cái gì, chỉ biết là sau khi anh trở về sắc mặt rất kém, trong long cũng không được vui.
Trần Thiệu Dương mấp máy môi, trong đầu lơ đãng xuất hiện hình ảnh Nghê Tiêu và Đan Diệc Thần ôm hôn nhau ngày đó, người con gái lúc nào cũng đi theo sau lưng anh, bây giờ đã trưởng thành rồi, có người yêu rồi, anh chờ đợi Nghê Tiêu nhiều năm như vậy, bây giờ trơ mắt nhìn cô bị người đàn ông khác cướp đi sao?.
Có lẽ anh nên điều chỉnh lại tình cảm trong long mình đã.
Nghê Tiêu lòng đầy phiền muộn trở về công ty, thấy có một nhóm người đang vây quanh một cái hộp bàn tán sôi nổi, cô tò mò chen vào, nhất thời sợ hãi kêu lên:
“Ôi, bộ lễ phục này thật đẹp, chắc là đắt lắm đây”
Lời còn chưa dứt, tất cả đồng nghiệp bốn phía đều dung ánh mắt mờ mịt nhìn cô, Diệp Miêu Miêu vỗ vỗ bả vai của Nghê Tiêu, sâu xa nói:
“Nghê Tiêu, cho dù thị lực của cậu có kém, thì cũng nên nhìn rõ mặt trên cái hộp viết tên người nhận là ai”
Nghê Tiêu trừng mắt không dám tin nhìn tên mình trên chiếc hộp:
“Là…. Của tớ…”
Một bộ lễ phục cúp ngực màu trắng, bên hông điểm xuyết một chiếc nơ mềm mại, phía trước nơ rủ xuống khảm một viên phỉ thúy màu xanh biếc, vừa nhìn đã biết đây là tác phẩm thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng.
Nghê Tiêu ôm bộ lễ phục đi thay thử trước sự thúc giục của mọi người, trong phút chốc tất cả mọi người đều “oa” phát ra tiếng cảm than đầy kinh ngạc.
“Tiêu Tiêu, cậu thật sự rất đẹp nha, tớ chưa từng thấy cậu xinh đẹp như vậy”
Nghê Tiêu soi gương, nhìn dáng hình của mình trong gương, quả thực rất đẹp, thật sự rất đẹp, trên gương mặt trắng nõn lộ ra vài tia phấn hồng, hơi có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong long có chút tò mò không biết là ai đã tặng cho cô chiếc váy quý giá này.
“Chuyện này còn chưa rõ rang sao?. Ngoại trừ người đàn ông dưới lầu ra, có ai dám chi mạnh tay như vậy?.” Diệp Miêu Miêu giống như nhìn ra được suy nghĩ của Nghê Tiêu, nhịn không được chỉ chỉ chiếc xe quân lục ở dưới lầu.
Xuyên thấu qua cửa sổ, Nghê Tiêu nhìn thấy viên cảnh vệ khác canh giữ cửa xe, cô tiện tay tóm lấy một chiếc áo khoác nữa sau đó cất bước xuống lầu.
“Đan Diệc Thần, anh mở cửa cho tôi”. Nghê Tiêu gõ “bịch bịch” lên cửa xe, cô thật sự không rõ người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì.
Đan Diệc Thần thờ ơ ngồi dựa vào trên ghế, viên cảnh vệ mở cửa xe rồi nói thầm:
“Bà cô của tôi ơi, cô cũng vào trong đi”
Không hiểu sao lại bị đẩy lên xe, Nghê Tiêu thiếu chút nữa đã cắm đầu vào trong ngực của Đan Diệc Thần, cô mở to 2 mắt đánh giá quần áo anh ta đang mặc trên người, nhịn không được mở miệng nói:
“Không phải anh muốn đưa tôi đi dự party đấy chứ?”
“Xem ra em rất thông minh” Đan Diệc Thần liếc nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.
Nghê Tiêu hưng phấn nói: “Có những người trong làng giải trí xuất hiện không?. Như Chương Tử Di, Châu Tấn, Huỳnh Hiểu Minh…”
Cô tưởng tượng đến lúc mình có thể gặp được những thần tượng mà mình đã hâm mộ, thì kích động hẳn lên, đã sớm đem cảm giác không thoải mái quẳng lên chin tầng mây rồi.
Khóe miệng Đan Diệc Thần hơi run rẩy một chút, anh vốn tưởng rằng cô sẽ chống cự một trận, nhưng không ngờ cô lại chấp nhận nhanh như vậy.