Bị Dương Vạn Lệ hung hăng bấm một cái vào cánh tay, ý thức được lời nói của mình đã hơi quá, ông lập tức kéo nó trở về: “Khụ, khụ, cũng không biết thu liễm bớt.”

Bố vợ mất hứng, Đan Diệc Thần đành dằn lại suy nghĩ muốn kết hôn, đợi đến khi an ủi bố mẹ xong, sắp xếp cho họ chỗ nghỉ ngơi, Nghê Tiêu mới thừa dịp bóng đêm, lẻn vào phòng của Đan Diệc Thần.

Cô rón ra rón rén tới gần trước giường anh, bật đèn đầu giường, tiện tay móc một tấm ảnh chụp nhét vào trong ví tiền của Đan Diệc Thần, sau đó đưa tay chỉ chỉ vào trán anh, lẩm bẩm nói:

“Anh đó, nhặt được một vị hôn thê dịu dàng ngoan ngoãn đáng yêu xinh đẹp như em, thật quá tiện nghi cho kẻ mặt lạnh như anh rồi.”

Sau khi làm xong tất cả, cô mới lặng lẽ ra khỏi phòng.

Đến lúc trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, đèn đầu giường lại được bật lên lần nữa, ánh mắt Đan Diệc Thần thanh tỉnh, anh ngồi dậy, mở ví tiền ra, bên trong kẹp một tấm hình của Nghê Tiêu cười rất hạnh phúc ngọt ngào.

Ánh mắt anh nhất thời trở nên dịu dàng, khóe miệng không nhịn được cong lên, cảm giác ngọt ngào thật giống như một đứa bé 3 tuổi đứng ở đầu phố mãi không đi, khóc lóc làm nũng với bố mẹ thật lâu, sau đó bố mẹ mới đồng ý mua cho cậu món đồ chơi yêu thích.

Hai tay anh đan vào nhau đặt ở sau đầu, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nên đề cập đến chuyện kết hôn với bố mẹ Nghê Tiêu như thế nào, thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Đêm khuya, nếu không phải quân khu có điện khẩn, sẽ không ai quấy nhiễu vào giờ này.

Đan Diệc Thần sau khi nhận điện thoại, thì sắc mặt bỗng lạnh dần:

“Bây giờ, tôi sẽ tự đến.” Anh ngắt lời đầu bên kia điện thoại, thản nhiên nói.

Đầu bên kia điện thoại cảm thấy choáng váng, nhất thời không biết nên hỏi cái gì.

Đan Diệc Thần cúp điện thoại, một đêm không ngủ.

Hôm sau, Nghê Tiêu khó xử mời Nghê Chấn và Dương Vạn Lệ đến phòng khách, hắng giọng quyết định bày tỏ quyết tâm cũng như thái độ của mình:

“Bố, mẹ, cảm ơn hai người đã đăc biệt đến thăm bọn con, con với Diệc Thần đã đính hôn lâu rồi, sau khi tụi con bàn bạc với nhau xong, bọn con quyết định muốn kết hôn.”

Dương Vạn Lệ vui vẻ vỗ tay Nghê Chấn:

“Ông nó, đây là chuyện đáng mừng đấy, không chừng không tới một năm, chúng ta sẽ được bế cháu ngoại rồi.”

Cháu ngoại? Trong đầu Nghê Chấn lập tức hiện ra đứa trẻ trắng trẻo mập mạp uống sữa bột trong quảng cáo trên TV, nhất thời cũng không nhịn được cười:

“Định khi nào kết hôn? Diệc Thần có ý gì không?”

“Anh ấy đương nhiên…”

“Phản đối!”

Nụ cười Nghê Tiêu cứng ở trên mặt, cô kinh ngạc quay đầu không dám tin vào lỗ tai mình.

“Anh nói cái gì?”

Đan Diệc Thần chậm rãi, dưới ánh nhìn chăm chú của bố mẹ Nghê, thản nhiên nói: “Thời cơ còn chưa tới, chuyện kết hôn tạm thời hoãn lại đi ạ.”

Trong giáo đường rộng rãi sáng ngời, trên mặt các tân khách mang theo nụ cười chúc phúc, vỗ tay dồn dập, giữa khúc quân hành kết hôn du dương, Nghê Tiêu hạnh phúc mặc chiếc áo cưới cô dâu đi về phía Đan Diệc Thần, phía sau hai tiểu hoa đồng nắm áo cưới Nghê Tiêu, vừa đi vừa tán gẫu khe khẽ.

“Nhìn dì Nghê giống như sắp gả ra ngoài đấy.”

“Dĩ nhiên! Chú Đan đẹp trai như vậy, mẹ tớ nói nếu không nắm trong tay nhanh một chút, sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất.”

Nghê Tiêu dựng thẳng lỗ tai hơi đau đớn, quay đầu hung hăng nói: “Câm miệng! Còn nữa gọi chị là chị Nghê và anh ấy là anh Đan.”

Tiểu hoa đồng òa khóc một tiếng, mà khúc quân hành bỗng nhiên kết thúc, chú rể Đan Diệc Thần vẻ mặt áy náy, cầm hoa cưới trong tay đưa cho Nghê Tiêu:

“Nghê Tiêu, thật xin lỗi, thời cơ vẫn chưa tới, chúng ta không thể kết hôn!”

Nghê Tiêu bỗng cảm thấy choáng váng, thời cơ còn chưa tới? Cô hung hăng ném hoa xuống đất, chống nạnh rống giận: “Vậy đến khi nào mới gọi là thời cơ chín muồi?”

“Xôn xao’ một chút, sau đó toàn bộ thế giới đều trở thành một màu đen.

Cô đi chân trần ngồi trên bệ cửa sổ ngẩn người, anh ấy từ chối kết hôn đã 3 ngày rồi, cho dù hôm đó bố mẹ không vui lắm, nhưng cũng không rõ giữa hai người đã xảy ra vấn đề gì, chỉ đành dặn bọn họ hãy suy nghĩ cho thật kĩ rồi im lặng trở về.

Mà Đan Diệc Thần sau khi nói xong câu đó cũng đến quân khu, lâu rồi chưa về nhà.

A Tú thì xin phép đi ra ngoài chưa về, trong căn biệt thự rộng như vậy, muốn tìm một người tâm sự cũng không có.

Nghê Tiêu đắn đo suy nghĩ, thà ở trong nhà ăn không ngồi rồi, chi bằng trở về văn phòng tiếp tục làm việc, cô đi thẳng đến phòng thay đồ, thay đồ xong, cô lái xe đến công ty.

Vừa mới vào văn phòng đã phát hiện, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, phòng làm việc của cô đã dành cho người khác.

“Cô là cô Nghê phải không? Tổng giám đốc Lặc đã đến rồi, mời cô đến văn phòng một chuyến.”

Tổng giám đốc của văn phòng luật? Cô đã đến đây làm việc 2 tháng rồi, cũng không thấy được mặt của sếp lớn, cô mang theo tò mò đẩy cửa phòng đi vào, mới phát hiện ông chủ ngồi ở trên ghế là một người phụ nữ quen thuộc.

Lặc Tư Thanh mặc âu phục chuyen nghiệp, váy ngắn ngồi ở sau bàn làm việc, tóc ngắn màu đen xinh đẹp vén ở sau tai, thoạt nhìn hết sức sạch sẽ, gọn gàng.

“Lặc…. Tổng giám đốc?” Nhất thời. Nghê Tiêu không biết nên xưng hô như thế nào.

Lặc Tư Thanh mỉm cười: “Ngồi đi.”