Nếu muốn phá cục diện bế tắc hiện tại của cô và Đan Diệc Thần, đầu tiên phải bắt đầu xuống tay với những người bên cạnh cô, cô híp mắt, đi gọi điện cho Đan Diệc Thuyên.
Sáng sớm cô đã chạy thẳng vào phòng Lặc Tư Thanh, cô ấy đang trồng cây chuối tập yoga, cô mỉm cười quỷ dị với Lặc đại tiểu thư:
“Chị Lặc, chị mới từ Nam Phi về, chắc vẫn chưa có cơ hội gặp bạn bè trong nước nhỉ?”
Lặc Tư Thanh mở to mắt, đúng lúc nhìn thấy sự nhiệt tình không ngăn được trong mắt Nghê Tiêu, nhất thời có loại dự cảm không tốt: “Nghê Tiêu, em muốn làm gì?”
Nghê Tiêu cười hắc hắc: “Đương nhiên là cho chị một kinh hỉ rồi!”
Cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, vèo một cái đã kéo cánh cửa chính ra: “Ten ten ten tèn, chị Lặc, chị xem ai tới thăm chị nè.”
Lặc Tư Thanh cố sức để chân chạm đến đầu mình, nhất thời cả kinh, cả người bất ổn, ngã xuống cái rầm.
Tiếng gió đảo qua bên người, thân thể của cô bị người tới ôm lấy kịp thời.
Hơi thở vừa xa lạ, vừa quen thuộc, vòng ôm khiến lòng người an tâm.
Thời gian gần như chỉ có vài giây nhưng Lặc Tư Thanh lại muốn lẳng lặng rúc vào trong lòng anh, không muốn nghĩ gì nữa.
Nhưng khi gò má chạm vào quân hàm cứng rắn trên quần áo của đối phương, thì Lặc Tư Thanh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cô đẩy Đan Diệc Thuyên ra, cả giận nói: “Chúng ta đã ly hôn rồi, anh còn muốn làm gì?”
Đan Diệc Thuyên bình tĩnh đáp lời: “Đây là nhà em trai anh.”
Lặc Tư Thanh nhanh mồm nhanh miệng, bỗng nhiên trở nên chậm chạp, cô đảo mắt nhìn về phía cửa, đầu sỏ Nghê Tiêu đã trốn mất dạng rồi.
Cô cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy băng vải màu trắng trên mu bàn tay anh, trong lòng trầm xuống, nhất định lại bị thương trong lúc nhận nhiệm vụ, anh từ trước đến nay đều không yêu quý sinh mệnh của mình, trước ly hôn cũng vậy, hiện tại cũng thế.
Người đàn ông này giống như chiến thần, anh ta dồn hết tinh lực để đánh bại địch giành chiến thắng, anh ấy là một người đàn ông luôn lấy đại cục làm trọng, trong lòng anh quân đội là thứ nhất, gia đình thứ hai.
Có lẽ vì như vậy, nên bọn họ không có cách nào có thể tiếp tục nắm tay đi tiếp đoạn đường còn lại.
Lặc Tư Thanh thu hồi ánh mắt, khóe mắt có phần cay cay: “Thời gian của anh không phải vẫn luôn rất quý sao? Sao hôm nay lại có thời gian phá lệ đến thăm em trai của anh vậy?”
“Vốn là không có thời gian, nhưng nghe nói em về nước rồi.” Anh xoay người cô qua, ánh mắt đen lướt qua gương mặt cô, bỗng lộ ra một tia đau lòng: “Tại sao lại gầy nhiều như vậy.”
Bị bàn tay to của anh ôm lấy, đầu Lặc Tư Thanh vùi vào lòng anh, Đan Diệc Thuyên thấp giọng nói: “A Thanh, cho dù Nghê Tiêu không liên lạc với anh, anh cũng chuẩn bị tới tìm em, anh chuẩn bị đi vắng một thời gian.”
Trong lòng Lặc Tư Thanh nhảy dựng, vội vã ngẩng đầu nhìn anh: “Một thời gian là bao lâu?”
Cô từng là người làm việc và sinh hoạt trong quân đội, cô biết đi vắng một thời gian nhất định sẽ đi kèm với nhiệm vụ nguy hiểm, trước khi ly hôn anh đã từng biến mất một thời gian, ba tháng sau trở về, cô mới biết anh đi nằm vùng trong một tổ chức buôn lậu súng ống đạn dược quốc tế, một lần hành động đã phá tan tổ chức này.
Lúc này đây, Đan Diệc Thuyên vẫn im lặng giống như bình thường, anh không thể đưa ra thời gian cụ thể, có thể là 3 tháng nhưng cũng có thể là nửa năm, một năm, hay có thể là… Cả đời cũng không về được.
Lặc Tư Thanh theo dõi nét mặt lặng im của anh, trong lòng bỗng cảm thấy đau đớn, tiếp đó là ý hận sâu sắc, cô tiện đà kéo Đan Diệc Thuyên nằm xuống giường rồi thuận thế cưỡi lên người anh.
Trên mặt nghiêm túc của anh lộ ra một tia dịu dàng: “A Thanh, đừng náo nữa.”
Nước mắt Lặc Tư Thanh rơi xuống, cô nâng tay cởi bỏ dây cột tóc, mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, sau đó Đan Diệc Thuyên nhìn đăm đăm vào chiếc áo cô cởi xuống, lộ ra dáng người kiêu ngạo, cuối cùng, lúc cô muốn cởi bỏ áo lót thì bị Đan Diệc Thuyên nắm chặt tay lại.
Người đàn ông hô hấp dồn dập: “A Thanh, đừng quyến rũ anh.”
Lặc Tư Thanh cúi người, nội y trượt xuống, lộ ra phần lưng trơn bóng, cô dán sát vào nhịp tim đập loạn cào cào của anh, thì thầm nói:
“Cứ như vậy cho anh… Xem như là lần cuối cùng, được không?”
Đan Diệc Thuyên cảm thấy lòng tê rần, xoay người đè lên người cô, tìm đúng chỗ mẫn cảm trên người cô, rồi hung hăng cắn xuống.
Tòa nhà họ Đan to như vậy, bởi vì có hai vị khách mời đến, bỗng nhiên trở nên náo nhiệt hẳn.
Dĩ nhiên, náo nhiệt là một mình Nghê Tiêu, không có liên quan gì đến Đan Diệc Thần.
Hôm nay A Tú xin phép về nhà, trong bếp chỉ có một mình cô, cô làm điểm tâm, đi đến ngưỡng cửa thư phòng, chợt nghe thấy giọng nói hờn dỗi của Lưu Văn Văn:
“Diệc Thần, anh không thể vẽ cho em một bức tranh sơn dầu sao?”
Nghe hay nhở! Nghê Tiêu đứng ở cửa, mài dao soàn soạt suốt nửa ngày, điều chỉnh lại cơ mặt của mình, lúc này mới cười tít mắt đi vào.
“Lưu tiểu thư đến lâu rồi, nhưng tới hôm nay tôi mới có thời gian để tiếp đón cô, thật ngại quá!” Cô ung dung thản nhiên đứng ở giữa Đan Diệc Thần và Lưu Văn Văn, ngăn khoảng cách giữa 2 người, Nghê Tiêu bày ra tư thế nữ chủ nhân, liếc xéo Đan Diệc Thần một cái:
“Anh cũng thật là, sao có thể sắp xếp cho Lưu tiểu thư ở phòng khách mà em làm việc. May là Lưu tiểu thư là người rộng lượng, sẽ không để ý đến những điều này, phải không?”
Lời nói khách sáo của Nghê Tiêu không phải chỉ nói cho Lưu Văn Văn nghe, mà còn nói cho cả Đan Diệc Thần nghe.
Lưu Văn Văn cảm thấy xấu hổ, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đan Diệc Thần.
Ai ngờ Nghê Tiêu bỗng nhiên vỗ đùi: “Đúng rồi, Diệc Thần, hôm nay anh cả đến đây, em đặc biệt xuống bếp làm cho anh ấy một bát canh, lần này mùi vị nhất định sẽ rất ngon, đợi lát nữa anh phải ăn thêm hai bát nhé…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Đan Diệc Thần đã thay đổi từ vàng sang xanh rồi chuyển sang trắng bệch, đủ loại màu sắc, rất là đặc sắc.
“Anh đi tìm anh cả.” Đan Diệc Thần viện cớ lặng lẽ ra khỏi phòng sách, ở chỗ rẽ giữa chặt lấy người hầu, nhẹ giọng dặn dò: “Canh đó, về nói là chưa có nấu xong, bưng món khác lên đi…”
Lúc bấy giờ, Nghê Tiêu mới mỉm cười nhìn Lưu Văn Văn: “Thế nào, ánh mắt vẫn còn luyến tiếc bóng hình của anh ấy, nên vẫn chưa thu hồi được sao?”
Đan Diệc Thần không có ở đây, ngụy trang dư thừa cũng không cần thiết, Lưu Văn Văn cười lạnh một tiếng:
“Vị hôn phu của cô? Nghê Tiêu, đừng quên, hai người vẫn chưa kết hôn với nhau, thời gian còn dài, ai mới là nữ chủ nhân thật sự của ngôi biệt thự này vẫn chưa nói rõ. Huống hồ, trong lòng Đan Diệc Thần có đoạn hồi ức 4 năm đại học của chúng tôi, còn giữa hai người có gì? Đừng ngây thơ nữa!”
Lưu Văn Văn đã sớm nhận định, Nghê Tiêu chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, cô sẽ chờ Nghê Tiêu trở mặt với cô hoàn toàn, nhưng ai ngờ cô ta vẫn cười tít mắt từ đầu đến cuối, bộ dạng không thèm để ý.
Chỉ thấy Nghê Tiêu nhìn nhìn chung quanh một chút, trên bàn bày chiếc bình hoa cô với Đan Diệc Thần mua về, cô vung tay lên, bình hoa rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Lưu Văn Văn kinh ngạc nhìn Nghê Tiêu đạp chân lên những mảnh vỡ ấy, trên chân cô chỉ mang một đôi dép mỏng!
Rất nhanh, tiếng hét của Nghê Tiêu từ trong phòng đã truyền ra ngoài.
“Cô điên rồi!” Lưu Văn Văn lùi từng bước về phía sau, không dám tin nhìn những vết máu loang lổ trên chân Nghê Tiêu.
Nghê Tiêu cười nhạt: “Lấy đạo của người, trả lại cho người, Không phải cô rất am hiểu việc vu oan giá họa sao?”
Cánh cửa bỗng bị người ta đẩy ra, tất cả diễn ra quá đột ngột, cho nên thời điểm Nghê Tiêu ngã xuống, Lưu Văn Văn vẫn chưa kịp giải thích cho mình.
“Chuyện không liên quan đến cô Lưu…” Nghê Tiêu đau đến nghiến răng chịu đựng nhưng trước sau vẫn không quên nói ra lời kịch đã sắp đặt trước, mẹ nó, tuy rằng đã rất cẩn thận, nhưng dù sao cũng bị mảnh vỡ đâm vào chân, thật sự rất đau!
Đan Diệc Thần đảo mắt lạnh băng liếc nhìn Lưu Văn Văn, nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, dường như đã phán cho cô ta tội chết, sau đó, anh không chút do dự khom người xuống, vuốt ve sợi tóc mềm mại của Nghê Tiêu, rồi ôm cô đi ra khỏi cửa.