Nhật ký của Y Lương - Đoạn trích 1

Lại phải làm đến hai giờ sáng mới xong việc, mệt thật.

Ngày kia, à đâu, ngày mai rồi, còn phải gia nhập đoàn phim của đạo diễn Lục, nghĩ đến đây lại càng mệt hơn.

Thật ra mình không muốn đi lắm.

Một là, có lẽ mình mắc di chứng hậu nghỉ Tết, không có tinh thần làm việc, chỉ muốn ở nhà ngủ.

Hai là, vì có một fan master* đã công phá inbox mình suốt năm ngày liền, nói rằng đối thủ của mình cũng ở trong đoàn, dặn mình phải cẩn thận đề phòng cậu ta.

*Người đứng đầu tập hợp, quản lý và chỉ đạo fan của nghệ sĩ.

Như lời cô ấy miêu tả, thì đối thủ của mình hẳn là một gã đàn ông lực lưỡng bá đạo thân cao ba mét, khỏe mạnh cường tráng, mặt như Tu La, giọng như ác quỷ, tay vác xà mâu uy nghi hùng dũng, có thể một đao chém chết mình; hoặc là một yêu tinh mắt phóng laze lưỡi đầy dãi độc móng vuốt nhọn hoắt đầu người mình rắn, quét đuôi một cái là có thể siết mình nát bét.

Cơ mà có phải mình chưa từng gặp cậu "đối thủ" này đâu, hai đứa chung công ty mà.

Chẳng phải chỉ là một cậu nhóc thanh tú trắng trẻo sạch sẽ đấy thôi sao, nhìn có vẻ vừa ngoan vừa hiền, mặt mũi ngây ngô, hình như còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, lần nào gặp mình cũng chào hỏi rất lễ phép, ánh mắt rất trong sáng.

Nghe mình kể như vậy, cô ấy liền bảo mình quá lương thiện, không hiểu sự hiểm ác đáng sợ của thế gian.

Lúc mình nhận được tin nhắn này, trong đầu toàn là dấu hỏi chấm.

Thứ nhất, mình đã hai mươi ba tuổi rồi, lại còn là người trong giới, còn gì ghê gớm đáng sợ mà chưa thấy nữa?

Thứ hai, mình cũng xem phim của đối thủ rồi, cái kỹ năng diễn xuất đó, nếu dáng vẻ cậu ấy bày ra trước mặt mình đều là vờ vịt, thì đúng thật là cậu ấy đã giấu tài trên màn ảnh, còn giấu ác ấy chứ.

Cho nên đôi lúc mình cũng không hiểu tình cảm và sự quan tâm của fan cho lắm.

Mà thôi, cô ấy cũng chỉ có ý tốt.

Nhật ký của Y Lương - Đoạn trích 2

Cảm thấy hơi bực, khó khăn lắm mới được xong việc về sớm, bồn tắm còn chưa kịp xả đầy, đã lại phải nhận tin nhắn vòi tiền của ông già.

Mình bảo sáng mai sẽ chuyển cho lão.

Hết ba trăm nghìn* này lại ba trăm nghìn khác, đợt sau nối tiếp đợt trước, mình lật lại lịch sử giao dịch, cảm thấy bản thân còn thê thảm hơn cả Lương Triều Vỹ trong Vô Gian Đạo.

Nhật ký của Y Lương - Đoạn trích 3

Hôm nay vào đoàn, bất ngờ là tâm trạng cũng khá ổn, lâu lắm rồi mình không được cười thoải mái thế này.

Vốn dĩ vừa chuyển tiền xong, vẫn đang tuột mood, lại nhận được tin nhắn dặn dò của cô nàng master, kể rằng đối thủ vừa like bài Weibo công bố tin mình vào đoàn, có ý đồ muốn ké fame, dặn đi dặn lại là mình phải chú ý an toàn.

Mình đây là đi đóng phim chứ có phải ra chiến trường đâu, không khỏi cảm thấy càng tuột mood hơn.

Kết quả không ngờ chính là cậu đối thủ cực kỳ độc ác trong miệng fan kia đã cứu vớt tâm trạng của mình.

Cậu ấy rất thú vị.

Mà hình như còn là fan của mình thì phải? Điều này làm mình hơi ngạc nhiên, dù sao trước giờ cậu ấy chưa từng chủ động bắt chuyện với mình, chứ đừng nói là xin chữ ký, thậm chí hai đứa còn chưa kết bạn WeChat.

Cơ mà hôm nay đã add rồi.

Cách cậu ấy xin WeChat người ta cũng vòng vo dễ sợ, chẳng trách trước đó cứ không tìm được cơ hội mở miệng.

Lúc mình đi vào thì cậu ấy đang xem phim mình đóng, còn là một bộ phim cũ lắm rồi, từ hồi mình mới ra mắt lận, bây giờ còn rất ít người nhắc đến, cũng không biết cậu ấy đào đâu ra, còn xem một cách nghiêm túc đến vậy.

Nói sao nhỉ, nhìn thấy có người thưởng thức tác phẩm của mình một cách chăm chú và nghiêm túc như thế là một cảm giác rất vi diệu.

Cũng chẳng trách cậu ấy trượt tay like bài Weibo báo tin mình vào đoàn, mình thấy cậu ấy cũng không theo dõi tài khoản Weibo đó, chắc lúc tìm tên mình không cẩn thận nên ấn phải.

Tìm tên đối thủ cũng không biết phải đổi điện thoại sang tay trái cầm, trượt tay cũng quên không bỏ like, đúng là..... chẳng để ý gì cả.

Cậu ấy còn mời mình uống trà sữa, từ đầu đến cuối cứ ngượng nghịu thế nào ấy, hình như rất căng thẳng, chắc là vì mình bắt quả tang nên xấu hổ đây mà.

Ừm, cũng đáng yêu phết.

Chẳng biết có thể dùng từ "đáng yêu" để tả một cậu con trai gần bằng tuổi mình hay không nữa, cơ mà cậu ấy đáng yêu thật sự.

Ầy, sao mình lại viết một lúc tận ba từ "đáng yêu" thế này.

Giờ là bốn lần rồi.

Nếu bây giờ bạn master kia lại nhắn tin dặn dò tiếp, mình có thể phản bác lại cô ấy bằng lý lẽ hùng hồn.

À mà thôi, không phản bác nữa, không khéo lại kéo anti cho "đối thủ", dù sao ai cũng có tâm lý phản nghịch, mình cũng vì bị cô nàng lảm nhảm phát phiền, nên mới vừa make up xong đã cố ý đi gõ cửa phòng nghỉ của cậu ấy.

Nghĩ như thế, mình còn phải cảm ơn fan master, nếu không mình cũng chẳng thể biết được hóa ra đối thủ của mình lại dễ gần như vậy, còn rất đáng yêu nữa.

Lần thứ năm rồi.

Sau khi khai máy, mình đã tận mắt quan sát cảnh quay của cậu ấy với nam chính, cảm nghĩ chỉ có một câu: Nếu dáng vẻ cậu ấy bày ra trước mắt mình đều là vờ vịt, mình sẽ bỏ nghề luôn.

Nhưng mà nếu có cơ hội chắc mình cũng có thể dạy cậu ấy một chút, ánh mắt cậu ấy rất lanh lợi hoạt bát.

Sao viết một lúc lại thành tâng bốc bản thân thế này, không được kiêu ngạo, nhớ kỹ nhớ kỹ.

Đúng rồi, cậu ấy còn biết mình không thích ăn đồ ngọt nữa.