Đường Miểu lại khóc.

Kỳ Minh nghiến răng, “Lại bị gì nữa?”

“Tụi nó gọi tớ là Đường Thủy Thủy…” Đường Miểu khóc đến mức thở không ra hơi.

Kỳ Minh im lặng, hình như nhóc cũng gọi cậu ấy như vậy mà. Chẳng phải thích khóc đến vậy sao, không gọi Thủy Thủy thì gọi gì đây chứ?

“Chỉ có vậy thôi?” Kỳ Minh chỉ muốn đấm một cú ra khiến cậu nhỏ câm miệng một chút.

“… Tụi nó còn nói tớ giống con gái nữa…” Nước mắt của Đường Miểu rơi trên vở bài tập của Kỳ Minh.

Kỳ Minh trơ mắt đứng nhìn đống chữ trong vở bài tập của mình trở thành một đống bùi nhùi.

Nhóc nghe thấy tiếng ‘rắc rắc’ của nắm tay mình đang vang vọng.

Rất! Tốt! Rốt cuộc là đứa nào nói Đường Thủy Thủy giống con gái thế?