*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Sinh nhật của Triển Minh diễn ra trước kì thi cuối kỳ hai ngày.

Đợt ôn tập thứ nhất đã xong, kết quả của kì thi này rất quan trọng, tất cả mọi người ai ai cũng đều thực khẩn trương.

Trước kia khi Cố Kỳ Nam còn chưa gia nhập, sinh nhật của ba người còn lại đều được tổ chức ở bên ngoài, bởi vì bình thường cả bọn có bao giờ học hành đâu, cho dù không phải là Chủ Nhật cũng vẫn mò mặt ra đường ăn uống chơi đùa.

Nhưng năm nay tình huống đặc thù hơn, ngoại trừ Lâm Tiểu Bân, những người khác đều vắt chân lên cổ mà chạy khiến cho hắn ngay cả giờ tan học cũng không dám lấy điện thoại ra chơi game, bản thân đành phải giả bộ chăm chỉ làm bài, kết quả cũng tiến bộ được chút ít.

Thậm chí, bọn họ còn chưa mở lời mà Triển Minh đã tự mình lên tiếng, nói muốn dời lại bữa tiệc cho đến khi kết thúc kì thi cuối học kỳ, hắn không muốn chỉ vì sinh nhật mà lãng phí thời gian.

Mọi người không có ý kiến gì, nhưng Cố Kỳ Nam vẫn lén lút thương lượng với Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân, tiệc tùng có thể bỏ qua còn bánh kem thì vẫn phải có, với cả phải ăn đúng ngày sinh của mình mới được.

Lâm Tiểu Bân buồn bực, “Tại sao cứ nhất thiết phải ăn bánh sinh nhật?”

Cố Kỳ Nam nhấn mạnh, “Sinh nhật thì phải có bánh kem, thế mới đúng nghĩa là sinh nhật! Hơn nữa quà cũng phải tặng cùng ngày, vậy mới thể hiện được thành ý.”

Lâm Tiểu Bân, “Thẳng nam như tụi tui sinh nhật không có ăn bánh kem!”

Ngô Uyên bổ sung, “Chỉ uống rượu thôi!”

Lâm Tiểu Bân, “Đúng!”

Cố Kỳ Nam, “Thế sao lần trước mấy anh lại mua bánh sinh nhật cho em?”

Lâm Tiểu Bân, “Đấy là do anh Triển – người anh em gian tình lồng lộn của mi mua đấy, hổng phải thẳng nam bọn tui!”

Cố Kỳ Nam, “… Em mặc kệ, em đã đặt xong bánh kem rồi. Đợi sau khi kết thúc lớp tự học tối ngày hôm đó sẽ mang tới, mấy anh không muốn cũng phải tham gia.”

Đám Ngô Uyên đương nhiên không dám từ chối nhưng bọn họ lại vì chuyện mua lễ vật mà héo hon.

Ba người lập một cái nhóm chat tạm thời để thương lượng về chuyện quà cáp.

Anh Bân Xông Về Phía Trước: “Nếu không ba đứa tụi mình góp tiền mua một đôi giày thể thao đi?”

3: Tớ đã mua quà rồi.

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Mẹ bà! Không phải chứ! Ba đứa tụi tui trước kia chưa từng tặng quà riêng cho nhau bao giờ, chỉ việc ra ngoài dùng bữa là xong, anh Nam sao anh lắm lễ nghĩa thế?

3: Ai mượn cậu quản.

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Được rồi, là do tui bao đồng.

Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Hay là tặng một bộ skin game? Skin của con tướng mới ra trông cũng ổn lắm!

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Để tao coi thử!

3: … Anh Triển bỏ game đã được mấy tháng rồi mà.

Anh Bân Xông Về Phía Trước: … Tao đi chết đây.

Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Tao cũng thế.

Một ngày trước sinh nhật anh Triển, mới mười một giờ mà hai mắt của Cố Kỳ Nam đã muốn díp lại, cậu trước tiên trèo lên giường nằm, kế đó mới bật báo thức vào lúc 23:59, đợi tới khi đồng hồ nhảy sang 00:00 thì kịp thời gửi cho ảnh một cái tin chúc mừng sinh nhật.

Tiểu Nam Tử: Sinh nhật vui vẻ!

Dao A Dao: Ngoan.

Dao A Dao: Sao vẫn chưa chịu ngủ?

Tiểu Nam Tử: Em đặt báo thức đó! Em là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh đúng không?

Dao A Dao: Ừ.

Dao A Dao: Thằng Uyên và thằng Bân sẽ không đợi tới giờ này để chúc đâu, dù cho sáng mai em mới nói thì em cũng vẫn là người thứ nhất thôi.

Tiểu Nam Tử: Không, em phải canh đúng 00:00!

Dao A Dao: Ừ, mau ngủ đi.

Tiểu Nam Tử: Ok, ngủ ngon.

Dao A Dao: Ngủ ngon.

Sáng hôm sau, ngay khi vừa thấy mặt, Cố Kỳ Nam đã nhanh tay nhét vào miệng Triển Minh một viên chocolate, sau đó cười nói, “Sinh nhật vui vẻ!”

Chocolate rất ngọt.

Triển Minh trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, tay cũng chẳng biết phải đặt ở đâu, thẳng cho đến khi chocolate hòa tan trong miệng, ngọt tới tận tâm can hắn mới nhớ ra còn phải đi học.

Ngày hôm nay, cứ mỗi lần nghỉ giải lao Tiểu Nam Tử lại đưa cho hắn một viên chocolate với hương vị khác nhau, trà xanh, nấm cục (*), nhân rượu, hạt phỉ (1)

(*) Nấm cục: Nguyên văn 松露 hay còn gọi là nấm Truffle, được mệnh danh là loại nấm đắt đỏ nhất thế giới, chúng là mỹ vị của tầng lớp thượng lưu, thường được sử dụng trong các nhà hàng, khách sạn lớn…

(1) Hạt phỉ: Nguyên văn 榛子 hay còn gọi là Hazelnut chính là hạt của cây phỉ, thuộc chi Corylus, với tên thực vật là Corylus Avellana. Hạt phỉ hay nhiều người còn gọi là quả phỉ, là loại hạt có phần vỏ cứng bên ngoài và phần nhân bên trong có màu trắng. Lưu ý: Hạt phỉ và hạt dẻ tuy rằng khá giống nhau nhưng tụi nó không phải là một.

Lâm Tiểu Bân thấy thế cũng muốn ăn nhưng Cố Kỳ Nam cự tuyệt, cậu nói, “Cái này chỉ dành cho sinh nhật của anh Triển thôi.”

Lâm Tiểu Bân sợ run người, “Ngày nọ lọ chai, tui chịu hông nổi gian tình của mấy người.”

Buổi chiều sau khi tan học, Cố Kỳ Nam mới nói mình muốn ở qua đêm, Triển Minh sợ ảnh hưởng tới chuyện học hành của cậu nên từ chối.

Cố Kỳ Nam chỉ thiếu một bước trèo lên trên người anh Triển làm nũng nữa thôi, không còn cách nào đành phải nói, “Em mong được cùng anh qua hết ngày hôm nay” mới nhận được cái gật đầu của ảnh.

Khóa tự học buổi tối Cố Kỳ Nam thực sự rất chăm chỉ, tổ đội bốn người chuyên tâm học tập, ngoại trừ Lâm Tiểu Bân thỉnh thoảng lại không chịu ngồi yên, cả người ẹo tới ẹo lui cứ như thể bị con kiến chui vào quần áo vậy. Nhưng mà hắn cũng chẳng dám lấy điện thoại ra chơi game, anh Triển cứ nhìn hắn chằm chằm, anh Uyên cũng nhìn hắn chằm chằm, hắn chỉ có thể thở dài, tiếp tục làm bài.

Chín giờ rưỡi, sau khi tan học, Triển Minh vẫn như thường lệ ở tới mười giờ ba mươi mới trở về nhưng hôm nay Tiểu Nam Tử cứ nằng nặc lôi kéo hắn phải đi, Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân cũng đi theo.

Vừa ra khỏi cổng trường, anh trai giao bánh đã đứng chờ sẵn ở đó.

Cố Kỳ Nam phấn khởi cầm lấy bánh kem rồi hô lên, “Sinh nhật vui vẻ! Chỉ thổi nến, ăn vài miếng bánh, sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu!”

Triển Minh lâu lắm rồi chưa có ăn lại bánh kem trong ngày sinh nhật của mình, mắt thấy Tiểu Nam Tử vui vẻ như vậy hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Thẳng cho đến khi về tới phòng trọ, cả đám mở ra chiếc bàn xếp, đặt bánh kem lên trên.

Khoảnh khắc khi chiếc hộp giấy được gỡ bỏ, ngoại trừ Cố Kỳ Nam, ba người còn lại đều bị làm cho sững sờ. Bánh sinh nhật thuộc loại bơ giòn (2), tạo hình khá đơn giản, bên trên phủ một lớp kem màu trắng trơn, bằng phẳng hệt như mặt kính thủy tinh vậy, họa tiết kèm theo là một quả tim nho nhỏ với dòng chữ: “Anh, sinh nhật vui vẻ” được viết bằng chocolate.

(2) Bánh bơ giòn: Nguyên văn 奶油蛋糕  hay còn gọi là bánh Shortdding, một loại bánh ngọt hoặc bánh quy (theo nghĩa của người Mỹ: đó là một loại bánh mì vụn được chế biến từ bột nở hoặc baking soda)

Qua một lúc lâu, Lâm Tiểu Bân mới tặc lưỡi cảm thán, “Tiểu Nam Tử, anh nể chú mày quá, cả đời làm bạn gay tốt ha.”

Triển Minh cạn lời nhưng sâu thẳm trong lòng lại vô cùng hạnh phúc.

Cố Kỳ Nam cắm hai cây nến số 18 lên trên mặt bánh, sau đó đứng dậy tắt đèn, bắt đầu hát bài ca chúc mừng sinh nhật.

Rất nhanh, Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân cũng hòa thanh theo, tuy rằng không liền mạch nhưng vẫn vui vẻ hoàn thành ca khúc.

Cố Kỳ Nam nghiêm túc theo dõi quy trình của buổi sinh nhật, đầu tiên bắt Triển Minh phải cầu nguyện, ước xong mới được thổi nến rồi tới phần cắt bánh.

Trước khi ăn bánh, đám Ngô Uyên dâng lên lễ vật, là một đôi giày thể thao. Triển Minh nhìn một chút, là thương hiệu trong nước, cũng không quá đắt tiền, hắn biết tụi nó muốn giúp mình nhưng lại sợ mình không nhận nên mới mua loại này. Triển Minh chỉ nói một câu “Cảm ơn” rồi không nói thêm gì nữa, hắn nhận lấy món quà.

Cố Kỳ Nam hưng phấn tới độ bánh kem cũng không ăn, cậu lấy ra từ trong ba lô phần lễ vật đã được đóng gói cẩn thận, một món quà sinh nhật đạt tiêu chuẩn.

Ba người vây quanh Triển Minh, chờ mong hắn khui quà.

Lâm Tiểu Bân nói, “Thằng nhóc Tiểu Nam Tử này sớm đã chuẩn bị lễ vật, mau để tui nhìn xem đến tột cùng là thứ đồ thần tiên gì.”

Triển Minh từ bên trong hộp giấy lấy ra một khối lập phương màu trắng.

Ngô Uyên hỏi, “Đây là gì vậy? Sạc dự phòng?”

Cố Kỳ Nam vui vẻ, lắc lắc đầu, “Không phải! Là máy in mini cầm tay đó, chỉ cần lấy điện thoại chụp lại sau đó có thể in đề bài ra! Làm vậy tiết kiệm khá nhiều thời gian trong việc sửa sang lại bài thi đó.”

Nhóm ba người Triển Minh, “…”

Lâm Tiểu Bân bội phục, “Vậy nên đây là thứ mi đã dùng qua rồi, thấy tốt nên mới mua tặng phải không?”

Cố Kỳ Nam phủ nhận, “Không phải, vô ích với em, em làm ít có sai lắm, không dùng tới cái này.”

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên cười vang không ngớt, cười đến nỗi Cố Kỳ Nam chả hiểu mô tê gì.

Mãi cho tới khi hai người rời đi rồi, Cố Kỳ Nam vẫn còn rầu rĩ không vui, cậu bèn mở miệng chất vấn Triển Minh, “Quà em tặng ngu lắm à? Anh không thích hả?”

Triển Minh kéo Cố Kỳ Nam vào lòng rồi để cậu ngồi lên trên đùi mình, sau đó hôn cậu một cái, mở miệng nói, “Anh rất thích.”

Cố Kỳ Nam không tin.

Triển Minh thề thốt, “Ngày mai anh sẽ dùng nó, thật đấy. Em đưa gì anh cũng thích, thích hết.”

Cố Kỳ Nam lúc này mới miễn cưỡng tin tưởng, cậu cảm thấy lễ vật mình đưa hữu dụng lắm mà, tại sao lại cười cợt cậu chứ?

Cố Kỳ Nam kéo lại cái ba lô của mình và nói, “Em còn món quà thứ hai nữa, vừa nãy có hai người ở đó nên em ngại không có lấy ra.”

Cậu lôi từ trong ba lô một cái túi giấy căng tròn không quá lớn, sau khi rút dây rồi mở ra nhìn, Triển Minh mới biết đó là một chiếc áo phao màu đen, rất mỏng nhẹ, giống như không hề có tí trọng lượng nào.

Cố Kỳ Nam cười tươi, giải thích, “Là đồ đôi đó, em có một cái y chang.”

Triển Minh mặc thử, rất vừa vặn.

Áo phao không dày, khá hợp với khí hậu mùa đông ở phương Nam, hệt như tiết trời lúc này vậy, mặc một chiếc áo thun chữ T tay dài sau đó khoát thêm một chiếc áo phao nữa là đủ.

Cố Kỳ Nam thật sự muốn mua quần áo cho anh Triển, cậu đã ngó qua tủ đồ của ảnh, bên trong ngoại trừ bốn bộ đồng phục theo mùa còn lại cũng chỉ có vài bộ y phục. Tuy rằng mỗi tuần đều phải đi học, thời gian mặc thường phục không nhiều nhưng cậu rất muốn nhìn anh Triển lúc không mặc đồng phục, thế nên cậu vô cùng trông đợi có dịp được mua quần áo cho ảnh.

Thời điểm lúc cùng đi dạo phố với mẹ, cậu vẫn luôn nghĩ nếu anh Triển mặc cái này khẳng định sẽ rất đẹp, cái kia cũng thế. Cuối cùng cậu phải quay lại khu thương mại mua một chiếc áo phao hệt như cái của cậu.

Cố Kỳ Nam không dám mua nhiều, cậu sợ ảnh không nhận. Cậu có rất nhiều, rất nhiều món quà muốn tặng cho anh Triển, nhưng cậu sợ mình dọa ảnh hết hồn, thế là đành phải chậm rãi đưa.

Triển Minh cởi ra chiếc áo phao, nâng niu cất vào trong tủ đồ.

Chiếc hộp đựng hồng giấy trong tủ gần như đã chứa đầy hoa.

Cố Kỳ Nam lấy ra món quà thứ ba, một đóa hồng giấy đỏ thắm, thả vào trong tay Triển Minh.

Triển Minh cầm lấy nhành hồng nho nhỏ, khe khẽ nói, “Bảo, em tặng anh rất nhiều thứ.”

Cố Kỳ Nam xáp lại gần hôn lên khóe miệng của hắn, “Em muốn cho anh thật nhiều, thật nhiều thứ nữa.”

Anh Triển lôi ra một chiếc hộp giấy khá to từ trong tủ quần áo, gỡ nắp xuống, lúc này cậu mới biết đó là một bộ Lego.

Triển Minh đã không nhận được thêm bất kì món lễ vật nào trong một khoảng thời gian rất dài mà ngay chính bản thân hắn cũng hiếm có cơ hội được nhận quà.

Lúc sinh thời, bà nội cũng thường mua cho hắn một vài món đồ chơi nho nhỏ, đến ngày sinh nhật thì bánh kem chính là món quà to lớn nhất. Đồ chơi sớm đã bị hư hỏng chẳng biết nằm ở xó nào rồi, trừ bỏ bộ Lego đắt tiền này, những thứ khác hắn chưa từng lưu lại.

Khi còn sống nhờ nhà chú, hắn vẫn luôn cất kĩ chiếc hộp và chưa một lần nào ghép nó lại, bởi vì không có chỗ để trưng.

Nhưng chẳng hiểu tại sao tối hôm nay, Triển Minh rất muốn được một lần ghép lại bộ Lego này sau đó đặt nó chung một chỗ với chiếc áo phao, hoa hồng giấy và cả cái máy in mini kia nữa.

____________

Nấm cục:

Bánh bơ giòn:

Áo phao:

Máy in mini cầm tay: