Tề Nhược nhìn thấy Triệu Quân Hoài đã cứu được An Ca, trong lòng cũng yên tâm phần nào.

Hắn nắm lấy sợi dây leo quấn vào tay mình, dùng hết sức kéo hai người lên.

Binh sĩ đã chế ngự được đám người kia, có mấy người liền chạy lại giúp sức.

Tuy là có hơi tốn thời gian và công sức, nhưng cuối cùng cũng kéo được cả hai lên.

Triệu Quân Hoài vẫn luôn nắm chặt tay nàng, hắn lên trước thì cùng Tề Nhược kéo nàng lên.

Không biết là vô tình hay cố ý, vừa kéo được nàng lên, Tề Nhược đã đẩy Triệu Quân Hoài ra rồi hỏi thăm nàng:

"Nàng không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

An Ca lắc đầu, ánh mắt hướng về Triệu Quân Hoài.

Tề Nhược nhìn ra được, hắn liền nhích người che đi tầm nhìn của nàng.

Phúc Lâm nhìn thấy chủ tử của mình an toàn, liền chạy lại khóc lóc:

"Vương gia, ngài không sao rồi."

"Đồ ngốc, ta thì có thể làm sao được."

"Tay ngài bị thương rồi, chân cũng bị thương, còn nói là không sao."

"Chỉ là vết thương ngoài da thôi."

"Nhưng mà cũng là bị thương."

"Đừng nói nữa, mau đỡ ta dậy, bảo Tô thái y đến xem là được.

Đừng có khóc lóc nữa, ngươi là thị vệ mà sao tính cách y hệt thái giám thế."

Nhìn chủ tớ hai người, ngươi một câu, ta một câu, đủ biết tình cảm tốt thế nào.

Trong những lúc thế này, Triệu Quân Hoài vẫn có thể mỉm cười đùa giỡn với Phúc Lâm.

Là do tính cách hắn vốn như vậy, hay là do hắn không muốn nàng lo lắng nên mới như vậy.

Tề Nhược cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên cho nàng rồi đỡ nàng đến chỗ xe của Triệu Huyên.

Hai tỷ muội Phù Cừ nhìn nàng khắp người bị thương, không nhịn được mà òa khóc.

Nàng phải nhịn đau để dỗ dành hai tiểu hài tử này mới chịu nín.

Chu thái y phụng mệnh đến xem vết thương cho nàng.

Tề thái sư bên ngoài đang thẩm vấn đám người kia.

Nàng mặc kệ vết thương của mình, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

"Nói, các ngươi là nông dân, sao lại phải chặn cướp giữa đường như thế?"

"Đám cẩu quan triều đình các ngươi, mỗi năm đều thu thuế nặng, lại còn cướp lương thực của dân, khiến dân chúng lâm vào cảnh nghèo túng, không có cơm ăn, đến nhà cũng không có để ở.

Nếu không đi cướp, chúng ta lấy gì để ăn.

Đã có mấy người vì không chịu nổi đã chết rồi, đều là người già và trẻ nhỏ."

Người đàn ông lúc nãy vẫn còn hùng hổ dẫn đầu, bây giờ lại vừa nói vừa gục đầu khóc đến thương tâm.

Việc quan lại tham ô của dân, triều đại nào, đời vua nào cũng có, không có gì lạ.

Chỉ khổ cho dân chúng phải chịu cảnh đói khổ, chết chóc.

Hoàng thượng nghe xong không thể ngồi yên nữa, vén màn bước xuống dưới.

Ngài đi đến trước mặt người đàn ông kia, nhìn thấy bộ quần áo rách rưới và gương mặt lấm lem, không khỏi cảm thấy xót thương.

Còn có những người quỳ ở phía sau cũng đáng thương không kém, cả người gầy guộc, chỉ còn da bọc xương.

Ngài bảo Tề Khanh sang một bên dặn dò sắp xếp chỗ ở cho những người kia, sau đó trở về sẽ bắt đầu điều tra việc này.

Đoàn người tiếp tục khởi hành trở về kinh thành.

Trên xe ngựa, Triệu Huyên nắm chặt lấy tay nàng, nhẹ nhàng xoa, sợ đụng phải vết thương của nàng.

Lần này nàng đúng là liều mạng, đã dọa sợ không ít người rồi.

Triệu Huyên đột nhiên hỏi nàng một câu, khiến nàng hoảng hốt:

"Thời nhi, con và An vương có quen biết sao?"

"Kh...!không có, chỉ gặp vài lần ở trong cung."

"Ồ, lúc nãy thấy nó liều mạng cứu con, giống như đã quen biết từ trước."

"Nhất định là do ngài ấy biết con là người của Tề phủ nên ra tay cứu giúp."

Nàng quan sát sắc mặt của Triệu Huyên, xác định bà đã tin lời mình nói mới an tâm.

Cái này chỉ có thể lừa Triệu Huyên, còn Tề Nhược ngồi bên cạnh đương nhiên không tin.

Hắn từng nhìn thấy hai người nói chuyện, trong lòng sinh nghi ngờ, nhưng lại không nói.

Hắn nắm lấy tay nàng, vẻ mặt lo lắng nói:

"Lúc nãy nàng làm ta lo quá.

Nếu nàng xảy ra bất trắc gì, ta sẽ hối hận cả đời mất."

Hắn lại muốn diễn vở kịch nào đây.

Bình thường nàng sẽ phối hợp với hắn, nhưng hôm nay nàng mệt nên chỉ im lặng xem hắn diễn.

Triệu Huyên thấy hắn quan tâm nàng như vậy, cứ ngỡ quan hệ phu thê hai người đã tốt lên, không giấu được niềm vui mà nói:

"Nhìn hai đứa tình cảm như vậy mẫu thân rất vui.

Phu thê ân ái, nhất thể đồng tâm, mới là điều tốt nhất.

Hai đứa phải bồi đắp tình cảm nhiều hơn, mau chóng sinh ra cho ta một tiểu hài tử bụ bẫm."

Lại là chuyện sinh con, không lúc nào là nàng thoát khỏi chuyện này.

Đi hết một ngày, trở về Tề phủ trời cũng đã tối.

Bên ngoài có mấy vị ma ma và người hầu đã đứng chờ sẵn.

Nàng nhìn kỹ, còn có Mộc Trà Trà ra đón.

1 tháng trời không gặp mặt, nàng ta nhất định là nhớ Tề Nhược rồi, ra đây đón hắn.

Xe vừa dừng lại, Tề Khanh xuống ngựa, đi đến cạnh xe đỡ phu nhân của mình xuống.

Tề Nhược xuống sau, đợi nàng vừa mới bước ra đã dứt khoát bế nàng.

An Ca bị kéo đột ngột, sợ mình bị ngã nên ôm lấy cổ hắn.

Tề Khanh và Triệu Huyên nhìn thấy trong lòng rất vui.

Còn người kia, không cần nhìn cũng biết là tức đến mức nào rồi.

Nhưng mà nàng ta cũng giỏi diễn lắm, tươi cười đon đả ra đón mọi người, còn cung kính hành lễ:

"Lão gia, phu nhân, phu quân và tỷ tỷ đều bình an trở về, thật tốt quá, Trời Phật phù hộ."

"Nàng có lòng rồi.

Có điều Thời nhi bị thương rồi, hài nhi xin phép phụ mẫu cho con đưa nàng về viện trước."

"Được, đi đi."

Tề Nhược mặc kệ nàng phản kháng thế nào cũng nhất quyết bế nàng về Tuyết Hoa viện.

Mộc Trà Trà nhìn theo hai người, hận không thể khiến nàng biến mất ngay lập tức.

Rõ ràng trước khi đi vẫn còn lạnh nhạt với nhau, đi 1 tháng trở về liền ân ái.

Nếu Tề Nhược thật sự động lòng với nàng, vậy thì Mộc Trà Trà ở Tề phủ này thật sự khó sống rồi.

Nàng ta nhất định sẽ không cam chịu sống như vậy..