Sau khi kết thúc ba tháng huấn luyện  đội viên mới, Tạ Chinh được phân vào một đội mà người phụ trách lại là Trình Cố.

Lúc chuyển ký túc xá, Tạ Chinh lẽ ra cùng phòng với một người khác, lại biết được người ở cùng phòng Trình Cố được điều đi quân khu khác, hắn liền chủ động xin ở cùng phòng Trình Cố.

Không thể giải thích được tâm trạng của hắn lúc đó, hắn không phải quá muốn ở chung với Trình Cố, chỉ là hắn rất không muốn thấy Trình Cố ở cùng người khác.

Trình Cố cũng không ngại, lười nhác mà dựa vào cạnh cửa, lúc Tạ Chinh đi qua liền đạp nhẹ vào bắp chân hắn, cười nói: "Lúc huấn luyện dằn vặt tôi chưa đủ, bây giờ còn muốn dằn vặt tôi cả lúc ngủ à?"

Tai Tạ Chinh ửng đỏ, lạnh giọng nói: "Chỉ có phòng anh là còn chỗ trống thôi."

Cuối mùa hè đầu mùa thu, khí trời đã có chút lạnh, Trình Cố vẫn chỉ mặc một cái áo phông ngụy trang rộng rãi, tiến lên vài bước, từ phía sau ôm lấy cổ Tạ Chinh, "Muốn ở bên Trình đội thì cứ việc nói thẳng chứ, trẻ ranh to xác xấu hổ cái gì vậy?"

Trình Cố tránh khỏi tay anh, trong lòng hơi giận rồi đấy nhưng vẫn làm mặt lạnh: "Anh chẳng giống đội trưởng gì cả!"

"Nha, nhóc con dám dạy bảo cả tôi cơ đấy?" Trình Cố ôm cánh tay, lộ ra vẻ hờ hững mãnh liệt không phù hợp với tuổi tác và thân phận: "Chống đối đội trưởng, hít đất một trăm cái."

Tạ Chinh không muốn lý luận với anh, hít đất liền 150 cái, hai chân gác ở mạn giường thực hiện động tác hít đất độ khó cao. Vốn tưởng rằng lần này có thể làm anh không nói gì được nữa, không ngờ anh quay lại, ngồi trên giường vắt chéo chân nhìn hắn: "Bảo cậu làm một trăm, cậu nhất định phải làm thêm năm mươi, xem ra là tinh lực quá dồi dào, sức lực toàn thân dùng không hết. Vậy tôi phải dạy dỗ cậu, đỡ cho cậu lát nữa phải ra ngoài tìm người đánh nhau."

Tạ Chinh mặt mày cường tráng, môi mỏng một đường, trong mắt chợt lóe một tia lạnh lẽo. Trình Cố lại dường như không nhìn thấy, chỉ chỉ trên đất: "Ầy, nằm xuống, hai trăm cái gập bụng*."

*tiếng anh là sit up: động tác nằm xuống, ngồi dậy

Trong quân có quy củ, Tạ Chinh tuy giận, nhưng cũng hiểu được phục tùng, không nói hai lời nằm xuống bắt đầu làm. Trình Cố vui cười hớn hở mà ngồi nhìn, còn đánh nhịp, lúc Tạ Chinh làm được hơn một trăm cái khen: "Eo cậu dẻo thật nhá."

Tạ Chinh sững sờ, tốc độ chậm lại.

Trình Cố thấy thế đi tới, dùng mũi chân ép ép cơ bụng của hắn, "Mới vừa khen eo cậu dẻo, sao lại làm chậm rồi? Nhanh lên, tới giờ ăn cơm, làm xong đi ăn cơm với tôi."

Tạ Chinh nín thở, lưng trên đất hơi di chuyển, tiếp tục làm, Trình Cố lại đột nhiên ngồi xổm xuống, tay phải sờ sờ bụng dưới của hắn: "Chắc thật nhé."

Tạ Chinh cứng đờ cả người, "Buông tay!"

"Sờ cũng không được à?" Trình Cố cười, chọt chọt vào rốn của hắn một cái: "Lão Trương không chọn lầm người, nhìn cơ bụng của cậu này, năm tôi 19 tuổi cơ bụng cũng không chắc như thế."

"Anh năm nay cũng mới 21 tuổi, hơn tôi có 2 tuổi mà thôi." Tạ Chinh gạt "Ma trảo" của anh ra, cách ra hai bước mới tiếp tục gập bụng."Cái gì gọi là "Mà thôi"?" Trình Cố tới bên chân Tạ Chinh, giúp Tạ Chinh chặn chân, "Kém hai tuổi không gọi là kém sao? Theo ý cậu, cậu cao hơn tôi 5 centimet, cũng chỉ là 5 centimet "Mà thôi", làm tròn thì chúng ta cũng cao bằng nhau."

Tạ Chinh nói: "Là 6 centimet!"

Hơn nữa 5 centimet cũng là "thêm vào", không phải "bỏ đi", làm sao mà cao giống nhau được?

"Bỏ cái gì mà bỏ? Còn dám cãi đội trưởng?." Trình Cố đột nhiên kiêu căng, đạp đạp chân Tạ Chinh: "Khép vào, mở hai chân đối diện tôi mà không sợ tôi đạp cho một phát à."

Tạ Chinh vốn ít nói, lúc này bị làm cho á khẩu không trả lời được.

Trình Cố lại tiếp tục nghiêm trang nói: "Tăng nhanh tốc độ, không được ngừng, lực eo phải mạnh hơn, còn thiếu ba mươi cái nữa, làm xong thì được ăn cơm. Hầy, eo nhìn ngon miệng như vậy..."

Tạ Chinh bị anh nói đến hoa mắt chóng mặt, làm xong rồi nằm vật ra đất nghỉ ngơi, lại bị Trình Cố vuốt mặt một cái.

Trình Cố sờ soạng xong rồi vừa hát vừa đi, Tạ Chinh lại ngồi dưới đất đần mặt ra nửa ngày, mãi không hiểu sao nơi nào đó có phản ứng.

Tạ Chinh chạy vào buồng tắm, mở vòi hoa sen, đứng dưới nước lạnh mười phút, cả người vẫn cứ khô nóng, nơi đó cũng không có dấu hiệu mềm xuống. Hắn một tay chống vách tường, một tay thò xuống dưới nắm chặt, thở dốc, trong đầu đều là Trình Cố.

Trình Cố cười rất gợi đòn, Trình Cố có đôi mắt đẹp, tóc Trình Cố dài hơn các chiến sĩ khác một chút, lúc Trình Cố trêu hắn thì sẽ hơi nhếch môi...

Lúc phóng thích, hắn thậm chí còn tưởng tượng đang bắn lên mặt Trình Cố.

Thật không bình thường.

Hắn đứng yên dưới vòi nước rất lâu, rốt cục lúc bình tĩnh lại thì bắp thịt đã mỏi râm ran do căng cứng quá lâu.

Khi ra khỏi phòng tắm hắn chỉ mặc một cái quần đùi, cứ nghĩ là Trình Cố sẽ không về nhanh như thế, vậy mà đưa mắt liền thấy Trình Cố đang khom lưng tìm đồ trong rương hành lý trên sàn nhà.

Từ góc nhìn của hắn, chỉ thấy mông Trình Cố.

Nhịp tim vừa mới chậm xuống lại lập tức tăng lên.

"Tắm xong rồi?" Trình Cố không quay người lại nói: "Gọi cậu đi ăn cơm cậu cũng không tới, tôi lấy cho cậu một suất, để trên bàn ấy, nhân lúc còn nóng ăn luôn đi, để lạnh không tốt cho dạ dày."

Tạ Chinh nhìn sang, trên bàn quả nhiên đặt hai cái hộp, một hộp là cơm và thức ăn, một hộp là canh.

Trình Cố bới móc rương đồ nửa ngày, cầm mấy bộ quần áo đứng lên, lông mày bên phải nhảy một cái: "Mặt cậu sao trắng thế?"

"Tắm nước lạnh." Tạ Chinh tránh nặng tìm nhẹ, kéo ghế ngồi xuống: "Cảm ơn Trình..."

Chữ "đội" còn chưa nói ra, đầu đã bị đè xuống.

Trình Cố nhìn từ trên xuống, hai tay vỗ mặt hắn một cái, đương nhiên còn xoa hai lần, cười xấu xa nói: "Vừa nãy ở bên trong làm chuyện xấu sao?"

Tạ Chinh giật mình, nắm chặt hai tay.

Hắn quả thật làm chuyện xấu, còn là muốn đem chuyện xấu làm với người nào đó.

Mà người ấy đang đứng ở trước mặt hắn.

Mặt hắn đang trắng bệch đột nhiên nóng lên, tựa như nước sôi bốc hơi nóng lên lòng bàn tay Trình Cố.

Trình Cố cũng sửng sốt, 2 giây sau không xác định nói: "Cậu ở bên trong quay tay thật à?"

Tạ Chinh không có cách nào phản bác, mở hộp thức ăn ra, yên lặng cầm đũa.

Trình Cố lần này đi lên, "Tôi tùy tiện đùa cậu một chút, thì ra cậu làm thật à. Chậc, những nhóc con như các cậu ấy à, tinh lực dồi dào, cả ngày chỉ nhớ chuyện này, lúc huấn luyện sao không thấy sức khỏe lớn như vậy nhỉ?"

Tạ Chinh suýt cắn nát răng, gò má căng cứng nổi lên đường viền bắp thịt. Trình Cố nhìn thấy càng vui vẻ: "Giận rồi? Nói cậu vài câu có sao không? Tôi đây lại không dạy dỗ cậu. Nhìn xem, mặt đỏ bừng lên vì tức kìa, sao nào? Đừng tức giận, ai cũng muốn quay tay cả. Cậu sợ việc quay tay bị phát hiện sao? Việc này có gì phải ngại, sau này chúng ta chung phòng, ai ở trong phòng tắm lâu đều là quay tay, cậu có thể giấu được à?"

Tạ Chinh ngước mắt lên, ánh mắt phức tạp nhìn Trình Cố.

Trong mắt kia có tức giận, có không cam lòng, càng có khát vọng điên cuồng mà bản thân hắn cũng không biết.

Dục vọng chiếm hữu đối với anh, vào cuối hè khi hắn tới tổ hành động đặc biệt như đám cháy lan rộng cứ như vậy hừng hực đốt nóng cả tầng không.