Tục Lạt Giang Hồ

Chương 20: Đạp Tuyết Tầm Mai Hai Mươi

Phản ứng đầu tiên của Lý Đông Thanh nhưng thật ra lại là: Phải nhanh chóng chạy thôi.

Chia xa ngày đó, Lý Đông Thanh cũng đã chuẩn bị tinh thần ngày sau sẽ không gặp lại.

Ninh Hòa Trần lòng dạ sắt đá, chí tận chân trời, góc áo anh hùng không dính bụi bặm, Lý Đông Thanh cuối cùng không thể cùng y làm bạn, mà hắn cũng có sự tình cần làm.

Cho dù thật sự có một ngày gặp lại, vậy cũng không nên là ngày hôm nay, hắn vẫn chưa sống tốt lên được.

"Ngươi đang nghĩ gì?" Vương Tô Mẫn hỏi, "Ninh Hòa Trần là tới tìm ngươi sao?"

"Không phải," Lý Đông Thanh đã trả lời hắn trước, sau đó còn nói, "Ta đang nghĩ, cái người làm ta bị thương kia, hình như là người của Châu Nhai Lệ gia."

Vương Tô Mẫn: "Nơi này có hơi xa đi."

Lý Đông Thanh vỗ bàn một cái: "Không sai, chính là Châu Nhai, ta nhìn thấy trên y phục của bọn họ có họa tiết sóng nước."

"Ngươi mới nhớ ra thôi?" Vương Tô Mẫn nghi vấn hỏi.

Lý Đông Thanh: "Hiện tại ngược lại cũng không tính là muộn."

Vương Tô Mẫn nói: "Ngươi không phải là muốn lừa ta chứ?"

"Không thể nào," Lý Đông Thanh nói, "Ta chưa bao giờ lừa người khác."

Vương Tô Mẫn thế mà lại rất tin tưởng, cân nhắc chốc lát, nói: "Vậy ta xuất phát từ Tịnh Châu, cưỡi ngựa nhanh một tháng liền có thể đi về."

"Ngựa từ đâu tới?"

Vương Tô Mẫn trầm mặc trong chốc lát.

Vậy đương nhiên là cướp.

Thiên tử của đại Hán muốn một con ngựa tốt cũng khó.

Lý Đông Thanh nói: "À à, ta không quản ngươi, ngươi tùy tiện."

Vương Tô Mẫn lại nói: "Ta có ngựa.

Thời điểm bạn của ta rời đi có để lại cho ta một con ngựa, ngươi không quen biết ta, nhưng có thể sẽ biết hắn."

Lý Đông Thanh có thể quen biết mấy người Hung Nô được đây, chỉ đành thuận miệng đoán: "Ai? Trương Khiên sao?"

"Đúng." Vương Tô Mẫn lại nói.

Lý Đông Thanh lại được một trận cạn lời.

Thiên hạ này vừa lớn lại vừa nhỏ.

Vương Tô Mẫn nói: "Trương Khiên đi sứ Đại Nguyệt Chi, bị Y Trĩ Tà ngăn lại bắt làm nô lệ, hắn đưa ngựa cho ta.

Ta rất quý trọng.

Lúc ta mười mấy tuổi đã từng ở lại Trường An một khoảng thời gian, hắn là người tắm ngựa cho Thái tử, lúc đó vừa gặp mà như đã quen.

Ngày chia xa, Thái tử của ngày xưa giờ đã leo lên ngôi vị hoàng đế, hắn cũng đã thành tù nhân.

Thời vận khó nói."

"Ngươi đã từng ở Trường An?" Lý Đông Thanh hỏi, "Tiếng Hán không có tiến bộ sao?"

Vương Tô Mẫn cảm thấy điểm chú ý của hắn có chút kỳ quái: "Ta khi đó đã lớn rồi, học không tốt."

Lý Đông Thanh lại cười hỏi: "Không phải là ở trong đại lao Trường An đấy chứ."

Vương Tô Mẫn cả kinh, trong nháy mắt đó Lý Đông Thanh đã biết chính mình lại đoán đúng nữa.

"Thật thông minh." Vương Tô Mẫn chỉ nói vậy.

Lý Đông Thanh nói: "Mỗi người đều có số mệnh của chính mình, ta không hỏi, chúc huynh may mắn."

Vương Tô Mẫn cũng cười theo, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ, sau đó nói: "Ta thật sự muốn đi lấy đầu người kia cho ngươi, ngươi sẽ tin tưởng ta sao?"

"Sẽ." Lý Đông Thanh cũng không do dự, nói, "Chỉ là đầu người thì thôi vậy, lấy một lọn tóc, nói cho hắn biết, mối thù mũi tên này ta tự mình đến báo."

Vương Tô Mẫn trầm mặc gật gật đầu, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, Lý Đông Thanh bình tĩnh nhìn lại, một lát sau Vương Tô Mẫn nhảy khỏi cửa sổ mà đi.

Lý Đông Thanh ngồi ở trước bàn hồi lâu cũng không nhúc nhích, sau đó mới đứng lên thu thập hành lý, hành lý của hắn rất ít, không có vật gì kề thân, cơ hồ có thể đi ngay lúc này.

Hắn khoác một cái áo choàng bên ngoài áo bông mình vẫn mặc hàng ngày, cả người quấn thành con gấu, cầm một cái cần câu, một cái dao bổ củi, một ít tiền, củ cải đông lạnh cùng một miếng bánh, sau khi nhìn trái nhìn phải xác định không còn thứ khác liền đi.

Lý Đông Thanh kỳ thực có lúc cũng không nói được trong đầu mình khi trầm mặc lại đang suy nghĩ gì.

Ngôn ngữ của người dù sao cũng tỉnh táo hơn đầu óc, lời nói ra càng có chút mạch lạc hơn, cho nên Lý Đông Thanh hai ngày này dưỡng thành một thói quen, chính là lầm bầm lầu bầu, tự nói cho mình nghe.

Lý Đông Thanh nói, "Ta phải để đầu óc tỉnh táo, không thể sai rồi lại sai, sai vẫn cứ sai.

Chính mình sống sót, liền sẽ không phạm sai lầm."

"Cẩu dư tâm chi đoan trực hề, tuy tích viễn kỳ hà thương*?" Lý Đông Thanh đeo trên lưng bọc hành lý nho nhỏ cùng một cái dao bổ củi, lại nói.

*"苟余心之端直兮,虽僻远其何伤": Xuất hiện trong Cửu Chương – Thiệp Giang của Khuất Nguyên.

Dịch nghĩa: Chỉ cần lòng mình ngay thẳng, thì cho dù bị đày ải nơi xa xôi cũng có ngại chi.

Hắn cũng từ trên cửa sổ nhảy xuống, ra vào Nhạn Môn cần giấy thông hành, du hiệp giang hồ tự do ra vào, thế nhưng cần phải ký lên tấm giấy bằng da dê trên Hoàng Kim Đài.

Lý Đông Thanh mặc dù có, thế nhưng lại không thể lấy ra, bằng không sợ là bị bắt ngay tại trận không đi được rồi.

Hắn cũng có biện pháp, trước đây khi trà trộn vào trong thành cũng là dựa vào cách này.

Thời điểm hắn tới liền giết một người, là một nam nhân trông cửa.

Sau khi từ quận Liêu Đông ra ngoài, lập tức lại gặp được phục kích nho nhỏ lần trước, tin tức trên Hoàng Kim Đài từ trước đến giờ đều truyền khắp thiên hạ, Lưu Chuyết đang ở quận Liêu Đông, vậy dĩ nhiên chưa đến nửa ngày thiên hạ đều biết.

Lý Đông Thanh tuy rằng bị đuổi kịp, nhưng những người này tựa hồ cũng không phải lợi hại lắm, hắn liều mạng đánh cũng trốn ra được, thế nhưng Lệ gia dùng tài bắn cung nghe tên, có một mũi tên đón đầu bay tới, Lý Đông Thanh theo bản năng ngã về phía sau, mũi tên kia xé gió mà đến, tiếng rít gào xuyên qua màng tai, Lý Đông Thanh chỉ cảm thấy hai má cùng viền mắt bị đâm rách một chút, mũi tên kia sượt qua mặt hắn, cọ rách mí mắt hắn, thoáng chốc máu tươi chảy ra, hắn nhắm một mắt đứng lên, coi như chính mình mù một con mắt, nổi lên sát tâm.

Giết một người, liền ít đi một người truy đuổi.

Lý Đông Thanh tuy rằng hối hận đến mức đêm cũng không ngủ được, mà quả thật cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn một đường từ mái nhà trên phố chạy đến cửa thành, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhạn Môn một lần, nơi này là biên cảnh của Trung nguyên, cả một đường hắn đều đi theo biên cảnh Trung nguyên, mỗi một quận huyện đều cách không quá gần, nhưng người trong thiên hạ đều chung một dáng vẻ, vô luận thấy qua bao nhiêu người, phảng phất từng người từng người cũng không có gì khác biệt so với người của thôn Khất Lão ngày đó.

Dưới cái nhìn như vậy, cho dù chúng ta một đời trôi giạt khắp nơi, cũng đều đang ở cố hương, người trong cả thiên hạ đều là cố nhân.

Lý Đông Thanh trải qua rất nhiều chuyện, chỉ cảm thấy hoài bão của chính mình được mở mang rất nhiều.

Hắn nhảy xuống khỏi mái nhà, lại nghe thấy có người ở sau lưng gọi lại hắn, đạo sĩ ăn mặc rất dày buổi sáng từ trong quán trà đi ra, cầm trong tay hai quả trứng gà, chầm chậm chạy tới, hỏi: "Đại nhân, ngươi đi đâu vậy?"

"Đại nhân?" Lý Đông Thanh lần đầu tiên nghe thấy có người gọi mình như vậy, sau đó đáp lại "Ta muốn đi ra ngoài một khoảng thời gian."

"Đi làm gì?" Đạo sĩ tự nhiên hỏi một câu, sau đó lại thả trứng gà lên tay hắn, "Buổi sáng cám ơn ngươi, ta tí nữa thì chết rét."

Lý Đông Thanh trả lại cho hắn, nói: "Không cần, ngươi ăn đi."

Đạo sĩ không nhận, nở nụ cười hiền lành, nói: "Thuận buồm xuôi gió, đại nhân còn trở lại không?"

"Đạo gia nói tạm biệt như thế nào?" Lý Đông Thanh nói, "Ta không hiểu lắm, ngươi tiễn ta một câu đi."

Đạo sĩ liền rõ ràng, hắn không trở lại nữa, chắp tay hành lễ, cười nói: "Ta nghe nói, người phú quý dùng tiền tài tiễn người, người nhân đạo lại dùng lời tiễn người, ta không quý không phú cũng chưa đắc đạo, đành tặng ngươi hai quả trứng gà đi!"

Lý Đông Thanh cười ha ha, nhét vào trong lồng ngực, khoát tay áo với hắn một cái, quay người liền muốn đi, lại nhìn thấy cảnh tượng người đi đường vội vã hối hả, chạy về một chỗ, trong lòng Lý Đông Thanh cảnh giác, lật mái nhà bên trên, nhìn về xung quanh tứ phía, ba con phố đầu Nhạn Môn khói đen cuồn cuộn, hóa ra là cháy rồi.

Nếu như nói người cả đời này, mỗi khi sắp gặp tai họa gì, vậy thì đều có chút dấu hiệu, ít nhất Lý Đông Thanh là như thế.

Khi còn ở thôn Khất Lão, Lâm Tuyết Nương nhét cho hắn hai quả trứng gà, bên dưới ngọn núi cũng là một mảnh lửa lớn.

Hôm nay trong lồng ngực Lý Đông Thanh cũng bọc hai quả trứng gà, liên tưởng đến lời Vương Tô Mẫn nói, bỗng nhiên trong lòng một trận bất an, hai bước chạy về phía nổi lửa.

Tuyết lớn như vậy, đốt cháy tất cả củi gỗ trong phòng chứa củi mới có thể làm tan tuyết, thế mà giờ lại cháy lớn như thế, hiển nhiên là do người làm, đây là muốn làm gì?

Đầu phố tụ tập không ít người, Lý Đông Thanh đạp mái nhà nhảy lên, chỉ thấy căn nhà bị cháy đã đen thui, ngọn lửa từ cửa sổ cháy lan ra, nơi này là một đại hộ, ba gian phòng, một gian tiểu viện, một cái chuồng lợn, lúc này nhà chính đã bị đốt tới nóc, nước tuyết thuận theo cột cửa chảy xuống, bị ngọn lửa hơ khô, tuyết ở phía trên đang tan chảy, mà lửa ở phía dưới lại đang cháy.

Lý Đông Thanh vừa nhìn liền biết có vấn đề.

Cháy lớn như thế, nha dịch không ở, người hầu cũng không tại.

Hắn nhảy vào trong viện, ngửi thấy được mùi khét, quay người lại mới nhìn thấy hóa ra bên trong phòng gác cổng có mấy người đang trốn, lúc nhìn thấy hắn liền có chút phòng bị, Lý Đông Thanh hỏi: "Nhà của các ngươi?"

Phụ nhân kia nghe thấy hắn hỏi như vậy, lúc này nói: "Ngươi lại là ai?"

Lý Đông Thanh nghĩ thầm: Thật là kỳ quái.

Nhà đang bị cháy, người lại không gào khóc, thời điểm nhìn thấy hắn không cầu cứu cũng không sợ, trái lại còn hỏi hắn là ai?

"Ta vì sao lại phải đến?" Lý Đông Thanh kinh ngạc thầm nghĩ.

Hiểu rõ có vấn đề, bên ngoài có người ngăn không cho bách tính tới gần, tình hình bên trong còn không biết như thế nào, mình chỉ là kẻ thoát ra từ cõi chết, tham gia cái náo nhiệt này làm gì?

Thế nhưng đến cùng vẫn là trong lòng không bỏ xuống được, dao bổ củi của hắn còn đang đeo trên lưng, sức lực rất lớn.

Rung rung lồng ngực, ưỡn ngực liền đi vào đám lửa rừng rực kia.

Cửa đã bị đốt sập, có một người chạy ra.

Nói là một người cũng không chính xác, thật ra là hai người.

Có một người đã mất đi ý thức, bị ôm ra.

Người đi ra ngoài là ai, Lý Đông Thanh không quen biết, mà cái người được ôm kia, Lý Đông Thanh lại rất quen, kỳ thực chỉ cần nhìn vào đầu sói trên áo choàng liền biết.

Người đến chiều cao ít nhất cũng có chín thước, tóc tai bị lửa đốt, hắn tiện tay dập lửa, liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh, hỏi một câu phổ biến: "Ngươi là ai?"

Sao vừa thấy mặt cứ phải hỏi là ai trước vậy? Lý Đông Thanh cái gì cũng có thể, nhưng cố tình chính là cái này không thể nói.

Lý Đông Thanh nói; "...!Ta, cũng không rõ ràng lắm ta là ai."

Người kia: "Ngươi tới làm gì?"

"À," Lý Đông Thanh có chút do dự, nói, "Thả xuống rồi nói chuyện?"

Người kia liếc mắt nhìn hắn, hiển nhiên cảm thấy hắn đang nói linh tinh.

Lý Đông Thanh nói: "Ta là bạn của người này, tám phần mười là tới cứu y một mạng."

Vừa nói xong câu này, liền nổ rồi.

Một lần nổ này, thật sự là khiến bốn phía đều nổ tung, đến mái nhà cũng bị xốc lên, vô số hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong viện, Lý Đông Thanh sợ hết hồn, đây đúng là có chút ăn thiệt rồi, hắn không học qua võ công, đánh nhau đều dựa vào thiên phú, thế nhưng lại phát hiện không ra xung quanh có bao nhiêu cao thủ đang ẩn giấu.

Lý Đông Thanh suy nghĩ một chút liền rõ ràng, quay người lại lần nữa, quan sát lão phụ lúc nãy nói chuyện cùng mình cũng hiểu.

Này người hình như như là mẫu thân của Ninh Hòa Trần.

Người đến nói: "Ta có lẽ nhận ra ngươi."

Lý Đông Thanh nghĩ: "Đây không phải là xong đời rồi sao."

"Tất cả du hiệp trong các quý phủ của hoàng thượng ở thành Trường An đều phát tán chân dung của ngươi," người đến nói, "Ngươi là Lưu Chuyết đi? Mắt ngươi làm sao vậy? Ta lúc đầu nhìn còn có chút không nhận ra được."

Lý Đông Thanh còn đang suy nghĩ, thuận miệng nói: "Bị thương, không nhìn ra được sao? Không phải muốn bắt ta sao? Liên quan gì đến Ninh Hòa Trần?"

"Bắt Ninh Hòa Trần cùng bắt ngươi không mâu thuẫn lắm," người đến nói, "Khi Ninh Hòa Trần từ Mã Ấp trở về, chúng ta cũng đã mai phục tốt rồi, vẫn luôn chờ tới bây giờ mà thôi, ngươi là trùng hợp."

Lý Đông Thanh thấy hắn nói hay như vậy, nói không chừng cũng rất dễ nói chuyện, hỏi: "Vậy không bằng thả ta? Bắt được ta ngươi được bao nhiêu tiền, ta cho ngươi gấp đôi."

"Cho không nổi," người đến lại trực tiếp rút đao, tiêu sái nói, "Ông đây bán chính là mệnh."

Tốn nước bọt!

Lý Đông Thanh vừa không có tiếp viện, lại kéo dài cũng không có tác dụng gì, vậy cũng chỉ có thể đánh, nhưng hắn từ trên tay người kia giành lấy Ninh Hòa Trần, cõng lên lưng mình, mà trong lòng chính là nặng nề, tự biết là đánh không lại.

Ninh Hòa Trần khả năng còn sống, thế nhưng không tỉnh được, hắn một thân một mình khả năng còn có thể chạy trốn, nhưng mang thêm một người lại hoàn toàn khác nhau.

Phía sau bỗng nhiên xẹt qua một thanh trường kiếm, Lý Đông Thanh nhận ra thân kiếm kia, vừa quay đầu lại, quả nhiên là Quách Giải.

Thân kiếm của Quách Giải là hai con rắn, rắn lượn vòng quanh, đuôi là mũi kiếm, Lý Đông Thanh cũng không thể lấy Ninh Hòa Trần để che sau lưng của chính mình, chỉ có thể đưa về phía trước, đặt y lên mái nhà, chính mình xoay người trở lại, lấy dao bổ củi chống đỡ, phát ra tiếng loong coong.

Nhưng vừa quay đầu lại, Ninh Hòa Trần lại bị trộm mất rồi!

Hắn không có thuật phân thân, muốn xoay người trở lại, nhưng tự thân lại khó bảo toàn, nếu là lúc thường, hắn liền nhận thua, đại trượng phu co được dãn được, chịu thua không tính mất mặt.

Nhưng lúc này lại vạn vạn không được.

Nhận thua, hắn có thể sống, Ninh Hòa Trần lại không sống nổi.

Lý Đông Thanh áp lực cự đại, hét lớn một tiếng cháy hết khí lực, đẩy Quách Giải ra ngoài, vươn mình kéo cánh tay Ninh Hòa Trần, cõng ngang y lên người, nhưng chạy chưa được hai bước đã bị ngăn lại.

Quách Giải mệt mỏi, nói: "Đừng đánh, ngươi cũng biết đánh không lại, còn muốn phí sức lực làm gì? Thương các ca ca một chút đi."

Lý Đông Thanh thần sắc nghiêm túc, cũng không muốn vào lúc này cùng hắn nói thêm cái gì, lập trường nếu đã định rồi, vậy nhiều lời đều là thêm phiền.

Tác giả có lời muốn nói:

Bổ sung một chút: Lời đạo sĩ tiễn Lý Đông Thanh là chỉnh sửa từ lời Lão Tử nói khi tiễn biệt Khổng Tử.

Lão Tử dùng lời khen tặng.

Còn có chương trước hay là chương trước nữa có một bài thơ Hoàng Kim Đài, là Lưu Bang viết, hắn yêu thích nhi tử của Thích phu nhân, cho nên tặng hắn..