Một người lẳng lặng đẩy xe lăn đi trên hành lang bệnh viện, người ngồi trên xe lăn đang đắp một tấm chăn mỏng tới ngang hông, che phần chi dưới lại kín kín kẽ kẽ, làm cho không người nào biết được bên dưới tấm chăn mỏng kia che giấu những thứ gì.

Phía trước chính là cửa, cửa chỉ rộng đủ cho một người đi qua, có người từ đối diện đi tới, nhìn thấy hai người, nghiêng người tránh ra, mời họ đi trước.

Người đó đẩy xe lăn đi qua, người nhường đường nhìn chăm chú bóng lưng họ thật lâu sau, mới xoay người đi qua cánh cửa chật hẹp, một đường tới bên ngoài phòng bệnh, nâng tay gõ cửa sau đó đẩy vào.

Trước cửa sổ trong phòng bệnh đang đứng một người, chỉ nhìn từ bóng dáng, cũng có thể nhìn ra đó là một người đàn ông dáng người khỏe khoắn cao ngất, bả vai hắn rộng lớn, hai chân thẳng tắp, những đường nét thân hình vì ngược sáng mà ánh lên một quầng sáng thần bí.

Người tới dừng một chút ngay cửa, mới tiếp tục đi về phía người kia.

"Chủ nhân, thủ tục xuất viện đã xong, chúng ta có thể đi rồi."

Kỳ Đông chậm rì rì xoay người lại, "Đi cái gì mà đi? Chân có còn mọc trên người tôi đâu, em không phải nói là phải cưa sao? Còn chưa cưa thì sao có thể đi?"

Lăng Đạo Hi mặt đỏ lên, "Lúc ấy bác sĩ hỏi em có phải là người bị tai nạn xe được đưa tới không, em không biết tổng cộng đưa tới ba người, không nghĩ tới ông ấy nói là tài xế xe tải.”

"Ngu xuẩn," Kỳ Đông mắng, “Ngay cả loại chuyện này cũng không hỏi rõ, em nói coi em như vậy có phải là đầu óc của chó không?”

Lăng Đạo Hi cúi đầu, tựa hồ rất ngượng ngùng, nhưng lại nhịn không được muốn cười, miệng mím thành một đường.

Hai người rời khỏi bệnh viện, nhưng không về nhà, mà đi tới một chỗ khác.

Trong phòng bao nhà hàng ngồi khoảng bảy tám người, bọn Kỳ Đông là hai người cuối cùng đến, Kỳ Đông vừa vào đã bị phạt ba ly, ngược lại Lăng Đạo Hi vì nội thương mới khỏi nên tránh được một kiếp.

Ngồi quanh bàn đều là bạn tốt trong giới của Tống Kiệt, mấy năm qua Kỳ Đông cũng đều lần lượt gặp qua những người này, khi Tống Kiệt giới thiệu Kỳ Đông với mọi người đều bảo là ‘người một nhà’, Kỳ Đông cho tới giờ cũng không hề giải thích, nên mọi người đều đối đãi hắn như đồng loại.

Đây thoạt nhìn là một bữa liên hoan giữa bạn bè bình thường đến không thể bình thường hơn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, bữa tiệc đang lúc linh đình, cơm no rượu say, Tống Kiệt bưng ly đứng lên, những người khác trong lòng đều tự hiểu mà an tĩnh lại, chờ nghe xem y định nói gì.

"Hôm nay là một ngày đặc biệt, tôi và Hùng Hùng đến với nhau tròn bốn năm, đầu tiên cảm ơn mọi người hôm nay đã nể mặt xuất hiện tại đây, tôi kính mọi người một ly trước."

Dứt lời, y nâng ly lên uống một hơi cạn sạch, mọi người đang ngồi đều vỗ tay tán thưởng, vợ y dáng người như gấu* vẻ mặt ngượng nghịu, chờ Tống Kiệt uống hết,  lại châm đầy ly kế tiếp cho y.

*Chỗ này chơi chữ, bạn này tên Hùng, chữ ‘hùng’ cũng có nghĩa là con gấu.

"Tiếp theo là chúc mừng tổng giám đốc và Đông tử xuất viện, đại nạn không chết, mai này tất có hạnh phúc, tôi mượn ly rượu này xua đuổi vận đen cho hai vị,” y lại một hớp đến đáy, sau đó cảm khái nói, "Sau khi các anh xảy ra sự cố, Tiểu Bạch giống như có cảm ứng, ngày nào cũng không chịu ăn gì hết, tôi vừa dụ vừa khuyên đều không được, lại không thể mang nó tới bệnh viện. Cuối cùng nếu không phải tổng giám đốc nghĩ ra cách cho nó trò chuyện với Đông tử qua video, thì tôi sợ là giờ Tiểu Bạch đã đói chết trong nhà tôi rồi. Giờ Tiểu Bạch thì chịu ăn lại rồi, tôi thì bị phía trước phía sau gây sức ép mệt đến mức ốm đi một vòng."

Mọi người nghe xong cười vang.

Ly lại được rót đầy, “Cuối cùng, cũng là sự kiện quan trọng nhất, chính là cảm ơn Hùng Hùng đã làm bạn nhiều năm qua, quen biết em là chuyện vui vẻ nhất trong đời anh, ly rượu thứ ba anh xin được mời vợ thân yêu của anh.”

Hùng Hùng e lệ nhìn y cạn ly rượu thứ ba, nghĩ vậy là xong rồi, ai ngờ Tống Kiệt đặt ly rượu xuống, đảo mắt đã từ túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng nhung đỏ.

“Anh không có cách nào cho em một hình thức về pháp luật, cũng không có cách mời một đám thân bằng hảo hữu đến làm chứng như những người khác, ngay cả hôm nay cũng chỉ có thể bày một bàn đơn sơ thế này…”

Hùng Hùng kinh ngạc che miệng.

"Bất quá có mặt hôm nay đều là anh em có giao tình thân thiết nhất với anh, anh mời họ tới giúp anh làm chứng, Hùng Hùng,” y xoay về hướng Hùng Hùng mở hộp, lộ ra chiếc nhẫn bên trong, “Gả…”

“Dừng!” Lập tức có người kêu lên, "Cầu hôn mà không quỳ sao được?”

“Phải đó, không có thành ý a!"

Mọi người bắt đầu ồn ào, Hùng Hùng lúng túng, Tống Kiệt dứt khoát đẩy ghế ra, quỳ một gối trước mặt đối phương, đem câu nói kia tiếp tục, “Hùng Hùng gả cho anh.”

Mọi người bắt đầu trăm miệng một lời lặp lại, "Gả cho cậu ta đi! Gả đi!”

Lăng Đạo Hi bị bầu không khí này lây nhiễm, trộm ngắm Kỳ Đông, Kỳ Đông cảm ứng được, liếc mắt nhìn lại, Lăng Đạo Hi lập tức chuyển tầm mắt, giả vờ như đang nhìn về đôi bên kia.

Tống Kiệt lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út trên tay Hùng Hùng, “Anh biết anh chỉ có thể cho em một lời hứa hẹn ở đầu môi, anh thậm chí cũng không biết hứa hẹn này có thể duy trì bao lâu, có lẽ có một ngày, em... Hoặc là anh... Chúng ta..."

Y đột nhiên nghẹn lời, miệng Hùng Hùng cũng mếu máo rõ ràng, mỗi người đều hoặc nhiều hoặc ít bị nói trúng tâm tư, hiện trường bỗng có một thoáng xấu hổ.

“Nghĩ nhiều vậy làm gì!” Một người vỗ bàn, “Hôn đã cầu xong, vậy giờ kết hôn đi!"

Quần chúng lập tức phụ hoạ, "Kết hôn kết hôn!"

Một đám người lại còn nói được làm được, lôi kéo hai người bọn họ tới một giáo đường gần đó, đạo Cơ Đốc tại thành phố này chỉ vừa bắt đầu phát triển, gian giáo đường duy nhất tọa lạc bên đường phố, không gian nhỏ hẹp, bên trong sơ sài vô cùng.

Cha sứ nghe xong ý đồ của bọn họ, luôn miệng cự tuyệt, "Không thể, tình yêu đồng tính là đi ngược lại giáo lý, là không được Chúa chúc phúc."

“Chẳng phải Thượng Đế được xưng là có thể bao dung hết thảy sao? Ngay cả tội ác ngài còn khoan dung được, vì cái gì lại hà khắc đối với tình yêu chân chính như vậy?" Có người hỏi lại, "Các ông luôn nói Thượng Đế sáng tạo ra loài người, nếu ngài phản đối đồng tính luyến ái, vì sao lại muốn đem chúng ta tạo thành đồng tính luyến ái?"

"Này..." Cha sứ nghẹn lời.

“Chúng tôi chỉ muốn mượn nơi này dùng một chút mà thôi, lẽ nào ông muốn hai người họ lên phòng dân sự sao?”

Cha sứ nhìn nhìn nhị vị Tống Kiệt, thấy trong mắt họ vừa thất vọng lại vừa mong đợi.

Ông thở dài, làm dấu Thánh trước ngực, "Được rồi, nơi này có thể cho các cậu mượn, bất quá thứ cho tôi không thể làm trái ý chỉ của Chúa, không thể chủ trì cho hai người."

"Không cần,” Kỳ Đông bước một bước lên bục, “Không phải chỉ nói vài câu thôi sao, ai chẳng biết?"

Hắn đứng trên vị trí đứa con của Chúa, ngạo thị quần thần, hào quang vạn trượng, Thập Tự Giá treo cao cao phía sau hoàn toàn biến thành bối cảnh, Lăng Đạo Hi cúi đầu xuống.

"Amen," Cha sứ lui xuống, Tống Kiệt quay đầu cùng Hùng Hùng nhìn nhau cười, nắm tay đối phương, hai người theo thảm đỏ đi đến trước mặt Kỳ Đông.

Kỳ Đông hắng giọng, "Tống Kiệt tiên sinh..."

Mọi người kỳ vọng chờ đợi nửa ngày cũng không thấy đoạn sau, đang kinh ngạc thì chỉ nghe Kỳ Đông hỏi, “Tiếp đó tới cái gì?”

Mọi người té ngửa.

"Quên đi," Kỳ Đông xua tay, “Tân lang, cậu có nguyện ý cưới tân nương làm vợ, không bỏ cơm ăn phở, không đi tìm tiểu tam (đều có ý nói ngoại tình), ai dám khi dễ cậu ấy, cậu sẽ liều chết đập kẻ đó hay không?”

"Amen, " Cha sứ một bên lại bắt đầu làm dấu.

Tống Kiệt đầy mặt tươi cười, "Tôi nguyện ý."

Kỳ Đông lại nói tiếp, "Tân nương, cậu có nguyện ý gả cho Tân lang, không ngoại tình, không công khai, không đối cậu ấy hô to gọi nhỏ chỉ tay năm ngón (ý nói sai bảo người khác), không coi trộm tin nhắn của cậu ấy, để cho cậu ấy cất tiền riêng, tôn trọng bằng hữu của cậu ấy hay không?”

Quần chúng dưới đài không nhịn được cười.

Hùng Hùng ngại ngùng mím miệng, "Tôi nguyện ý."

"Được rồi, tôi tuyên bố các cậu chính thức kết làm phu phu, bây giờ các cậu có thể trao nhẫn."

Hùng Hùng ngẩn ra, "Tôi không có chuẩn bị nhẫn."

"Vậy hãy để cậu ấy mang nhẫn cho cậu.”

Tống Kiệt cũng giật mình, "Nhưng mà đã mang rồi còn đâu.”

Kỳ Đông đập bàn một cái, “Vậy tháo xuống mang lại!”

"Amen," Cha sứ hết nhìn nổi lắc đầu.

Tống Kiệt lại một lần nữa vì đối phương đeo nhẫn, hai người mặt đối mặt, đều cười y như hai kẻ ngốc.

“Lễ tất,” Kỳ Đông lưu loát tuyên bố, "Chờ tôi ra khỏi cánh cửa này các cậu mới được phép hôn môi*.”

*Chỗ này nguyên văn là ‘đả bôn nhi’, nghĩa là ‘ngắc ngứ’, ‘ngập ngừng’, ‘lảo đảo chực ngã’ …, nhưng ở đây có nghĩa là ‘hôn môi’, theo tiếng địa phương Bắc Kinh.

Kỳ Đông vừa ra khỏi cửa giáo đường, liền nghe phía sau một mảnh huýt sáo cùng tiếng ồn ào, bất giác khóe môi cũng giương lên.

Lăng Đạo Hi đi theo bên cạnh sau hắn nửa bước chân, anh sẽ không ở lại gian giáo đường đó, bởi vì nơi đó không có thần của anh.

Có mấy tín đồ đang truyền giáo ở khu phụ cận giáo đường, họ thấy Kỳ Đông cùng Lăng Đạo Hi, lễ phép mời hai người dừng bước, sau khi nghe bọn họ nói một chuỗi dài, Lăng Đạo Hi mở miệng.

“Vì sao phải tin Thượng Đế?"

Tín đồ thành kính giải thích, “Tín ngưỡng khiến trong lòng chúng ta tràn ngập lực lượng, khiến chúng ta có khả năng đối kháng với nghịch cảnh, Thượng Đế nhận hết khó khăn của chúng ta, tha thứ tội lỗi của chúng ta, cũng ban cho chúng ta hết thảy những gì ta có được. Tin tưởng Thượng Đế, anh sẽ học được cách tri ân, chỉ có người hiểu cách tri ân, mới có thể phát hiện những điều tốt đẹp trong sinh mệnh.”

Lăng Đạo Hi cười nhìn về phía Kỳ Đông, "Nhưng tôi mỗi ngày đều sống trong cảm kích rồi.”

Kỳ Đông nhìn anh một cái không rõ ý nghĩa.

Lăng Đạo Hi hiếm thấy mỉm cười đối với người ngoài cự tuyệt, "Thật xin lỗi, tôi đã có tôn giáo tín ngưỡng của mình, chỉ sợ không có chỗ trống tiếp nhận Thần của các anh.”

Người truyền giáo cảm thấy rất đáng tiếc, bất quá đảo mắt lại nghĩ tới Kỳ Đông, "Vậy còn vị tiên sinh này..."

"Tôi ai cũng không tin, " Kỳ Đông gọn gàng lưu loát trả lời, "Tôi chỉ tin chính mình."

***

Trong một phiến âm thanh pháo nổ, Kỳ Đông về tới nhà, vừa vào cửa liền ăn một tràng mắng.

“Thằng nhóc mày còn biết đường về hả,” Kỳ cha không khách khí giáo huấn thằng con, "Mày có còn coi ba là ba không thế?”

Kỳ Đông không chút để ý thả xuống một đống đồ lớn, “Chẳng phải con về đây rồi sao.”

Kỳ cha chạy vào phòng ngủ, từ bên trong la vọng ra, “Rửa tay rồi thắp cây nhang cho má mày đi.”

Kỳ Đông đi đến trước bài vị Kỳ má, không tìm thấy nhang, dứt khoát châm điếu thuốc.

Lúc Kỳ cha cầm nhang ra, vừa vặn bắt gặp Kỳ Đông đang cắm điếu thuốc vào lư hương, “Tiểu tử thối, má mày không hút thứ đó.”

Ông cầm điếu thuốc đặt vào miệng mình, thắp nhang, đưa cho Kỳ Đông, Kỳ Đông lạy lạy, lần nữa cắm nhang vào lư hương.

“Thuốc này không tệ ha,” Kỳ cha ngậm thuốc của Kỳ Đông, ấm ớ không rõ lời nói.

Kỳ Đông thò tay vào ngực áo mò mò, lấy nguyên gói thuốc ra ném lên bàn.

Kỳ cha đang lật xem đống đồ Kỳ Đông mang về, “Về nhà thì về, mang nhiều đồ như vậy làm gì? Cũng không sợ nặng.”

Kỳ Đông đã ngồi bên bàn cơm, cũng không đợi ba mình mà trực tiếp động đũa, "Đó là có người hiếu kính ba đó.”

"Ai a?" Kỳ cha hỏi, tiếp đó mắt sắc phát hiện một chai rượu đế bên trong, "Ôi, đây là đồ tốt a.”

Ông không đếm xỉa mấy thứ còn lại, trực tiếp tìm hai chung rượu tới, chai rượu vừa mở nắp, trong phòng nhất thời tràn ngập mùi rượu nồng đặc.

Hai người chạm cốc vang một tiếng thanh thúy, Kỳ cha không nói hai lời một ngụm nốc hết, còn ‘hà’ một tiếng sảng khoái.

"Rượu này quá đã,” ông liếm liếm môi, lại rót đầy một ly cho mình, lúc này mới tra khảo Kỳ Đông.

"Nói đi, người nào?”

"Người gì a?" Kỳ Đông vừa nhai vừa hỏi.

"Bạn gái của con hả?”

"Bạn gái nào?”

“Mày còn giả bộ với ông già mày làm gì?” Kỳ cha cười hắc hắc, "Chẳng phải mày vừa nói rượu này là có người hiếu kính ba sao? Ngoại trừ con dâu tương lai của tao, ai còn chịu lấy lòng lão già như tao nữa?”

"À," Kỳ Đông đã hiểu, hắn lại gắp một đũa thức ăn, ăn xong rồi mới nói, "Ba nói em ấy a.”

Kỳ cha nghiêm mặt, “Sao không mang về nhà cho ba nhìn coi? Mày từ hồi học cấp hai đã dẫn bạn gái về nhà rồi, khi đó tao cũng không quản mày, thế nào mà lên đại học rồi ngược lại không dẫn về nữa?”

Kỳ Đông tự động bỏ qua vấn đề sau, “Em ấy đang ở nhà đấy.”

Kỳ cha gật gật đầu, "Ở nhà bồi cha mẹ ăn tết, rất hiếu thuận."

“Ở nhà của con, em ấy không có nhà.”

"A? Hai ngươi ở chung rồi?” Kỳ cha đối cũng không quá giật mình về việc con mình sống chung trước hôn nhân, nhưng đối với việc nhà gái không có nhà thì rất bất ngờ, “Ba mẹ cô gái ấy đâu?”

“Chết rồi, chạy rồi.” Kỳ Đông ngắn gọn đủ ý tổng kết.

Kỳ cha ai nha một tiếng, "Đáng thương quá vậy? Thế sao con lại để một đứa con gái ở nhà một mình chứ? Mang người về cùng nhau ăn tết a."

Kỳ Đông tiếp tục ăn, “Em ấy thẹn thùng.”

"Thẹn thùng? Tính cách này ba thích,” Kỳ cha vui vẻ uống cạn một ly, “Nói nói nghe coi, con dâu tương lai của ba trông thế nào? Có đẹp không?"

Kỳ Đông và một đũa cơm, “Dáng vóc cao lớn không có ngực."

"A?" Kỳ cha thật bất ngờ, "Ba còn tưởng con thích dáng vóc nhỏ xinh đáng yêu cúp ngực cỡ bự chứ.”

Kỳ Đông chịu không nổi trừng mắt nhìn ông một cái, làm gì có lão cha nào dùng loại từ ngữ này hình dung con dâu chứ.

“Rồi sao nữa? Phương diện tính cách thì sao?” Kỳ cha truy vấn.

Kỳ Đông dừng đũa, nghĩ nghĩ, "Đầu óc không được tốt lắm, suốt ngày làm chuyện ngu xuẩn, nhát gan, thích ăn dấm, quan hệ với đồng nghiệp không tốt, nấu ăn thì chẳng có mùi vị gì…”

Hắn dừng một chút lại bổ sung, “Còn nữa, không thể sinh con.”

"A?" Kỳ cha càng nghe càng há hốc mồm, "Con à, phẩm vị của con cũng độc đáo quá đó, thế cô này có ưu điểm gì a?"

Kỳ Đông lại ngẫm ngẫm, “Chuyện gì em ấy cũng nghe con.”

Kỳ cha vỗ đùi, "Ai nha, điểm đó là rất quan trọng đó!”

Kỳ Đông cong khóe miệng.

“Ba nói cho con nghe,” Kỳ cha lại ngửa đầu cạn một ly, “Còn nhớ chú Liên của con không?”

"Nhớ a, mối tình già của ba chứ gì.”

"Phi phi, là lão chiến hữu, cái gì mà mối tình già chứ, không biết lớn nhỏ,” Kỳ cha giáo huấn hắn một câu, "Năm ngoái ổng bỏ vợ rồi.”

"Nga? Vì sao?"

“Bà vợ đó a,” Kỳ cha căm giận lắc đầu, "Chẳng phải thứ tốt gì, căn bản không coi chồng mình ra gì, cả ngày ầm ĩ với chú Liên con, ba nói chứ, nên bỏ từ sớm rồi!”

Kỳ Đông buồn cười, "Nào có ai khuyên người ta ly hôn như ba?"

“Ba chính là hối hận mình lúc trước không khuyên!" Kỳ cha nghĩ đến đây liền tức giận, "Bà vợ đó coi chú Liên con y như cái gai trong mắt, bản thân thì ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cho chú Liên con đội nón xanh, thực mẹ nó tệ bạc!"

Nói tới đây, ông xắn tay áo đập bàn cái rầm, “Cho nên ba nói, phụ nữ không nghe lời, khỏi cần cũng được!”

Kỳ Đông không biết nên nói gì với ba mình mới tốt, đành phải cúi gằm đầu ăn.

Kỳ cha nói đến cao hứng, còn đang thao thao bất tuyệt, "Muốn ba nói a, hai người cùng một chỗ, quan trọng nhất là cuộc sống ngày qua ngày, yêu hay không yêu gì đó, đều là mấy chuyện để chơi đùa khi còn trẻ, không có ý nghĩa."

“Đẹp hay không không quan trọng, tính cách nhất định phải tốt, giống như má con vậy,” nói tới đây ông lại sụt sịt vài cái, “Nấu ăn không ngon có thể tập, quan hệ với đồng nghiệp không tốt cũng không sao, quan hệ tốt quá mới là vấn đề, về phần chỉ số thông minh hả, phụ nữ cũng không cần phải quá thông minh, không trở ngại là được, thỉnh thoảng ăn dấm là chứng minh người ta thích con, chuyện nhỏ, chỉ cần không làm ầm ĩ là được, mới rồi con còn nói gì nữa nhỉ?”

Kỳ cha hồi tưởng một chút, "Nhát gan thì là ưu điểm a, vốn đàn ông là phải bảo hộ phụ nữ mà, có điều chuyện không thể sinh con thì…”

Kỳ Đông chịu hết nổi, nâng ly đánh lạc hướng, “Ba.”

Kỳ cha lập tức quẳng chuyện này ra sau đầu, cùng hắn cụng ly, khoái trá uống cạn.

"Bất kể thế nào, con cứ mang người về cho ba nhìn coi.”

Kỳ Đông ứng phó, “Nói sau đi.”

“Đừng có nói sau, ngày mai là đêm 30, mày lập tức gọi điện thoại, mời cô ấy về nhà ăn tết, một thân một mình giống cái gì chứ!”

Kỳ Đông dùng đũa gõ chén, “Ba ở đó mà nói người ta, vậy còn ba? Ba tính khi nào thì tìm bạn già?”

"Hắc, mày sốt ruột muốn có mẹ kế tới vậy à?"

“Con đây còn không phải sợ ba già rồi cô đơn một mình sẽ buồn sao?”

Kỳ cha vui vẻ, “Ba mới không lo, ba mày lên kế hoạch hết rồi, chờ ba về hưu, liền nuôi con chó, mỗi ngày mang nó cùng đi câu cá, đó mới là cuộc sống thần tiên.”

Kỳ Đông nhíu mày, “Vậy là ba tính không tìm bạn già sao?"

“Người phụ nữ phù hợp đâu có dễ tìm vậy, so với cả ngày kiếm chuyện cho mình, thà nuôi con chó tự do tự tại.”

Dứt lời, ông lại nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch, cảm khái nói, "Thật là rượu ngon.”

***

Trước hôm sinh nhật Lăng Đạo Hi một ngày, nhân viên trong công ty lén thương nghị nên mua quà gì cho anh thì tốt, rất tự nhiên hỏi tới Kỳ Đông.

“Anh Đông, anh có biết tổng giám đốc thích nhất cái gì không?"

Kỳ Đông chẳng hề nghĩ ngợi gì, "Giày."

Mọi người tiếp thu ngay gợi ý, “Vậy mình tặng tổng giám đốc một đôi giày là được rồi.”

Không ai có ý kiến, nhưng có người đưa ra câu hỏi, “Nhưng mà các cậu có biết tổng giám đốc mang giày số mấy không?”

Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng lại tập thể nhìn Kỳ Đông.

Kỳ Đông mắt cũng chưa nâng, "44."

Đồng nghiệp đều bật ngón cái, "Quả nhiên vẫn là anh Đông hiểu tổng giám đốc."

Đôi giày để đưa cho ‘tổng giám đốc’ được mua về, mọi người nhất trí đề cử Kỳ Đông đem đi tặng.

Lăng Đạo Hi quỳ gối nâng hai tay tiếp nhận quà sinh nhật của mình, mở ra vừa nhìn liền vui vẻ, "Đây là ngài bảo họ mua a?"

“Chẳng phải đúng sở thích em sao.”

Lăng Đạo Hi nhoẻn miệng, "Cám ơn chủ nhân."

Kỳ Đông hất chân, “Em có nguyện vọng sinh nhật gì, nói nghe coi.”

Lăng Đạo Hi nghĩ nghĩ, "Có thể ước ba điều phải không?"

"Lòng tham không đáy."

"Không được sao?"

"Nói đi."

Lăng Đạo Hi trầm ngâm một lát, "Nguyện vọng thứ nhất em mong chủ nhân khỏe mạnh."

Kỳ Đông cười giễu một tiếng, "Chuyện đó đâu phải do tôi.”

"Nguyện vọng thứ hai em mong chủ nhân hạnh phúc."

"Chuyện đó đâu phải do em.”

"Nguyện vọng thứ ba em mong chủ nhân được vui vẻ.”

Kỳ Đông liếc xéo anh, “Em không có nguyện vọng nào cho chính mình?”

Lăng Đạo Hi không rõ sao người này lại hỏi vậy, “Ba nguyện vọng đó đều là cho chính em mà?”

Kỳ Đông nheo nheo mắt, “Thế nếu cho em nguyện vọng thứ tư thì sao?”

"Một người sao có thể được ước nhiều vậy chứ.”

“Tôi cho phép em có thêm.”

“Vậy…” Lăng Đạo Hi suy tư, “Em mong chủ nhân..."

“Điều này nhất định phải dành cho chính em.” Kỳ Đông ngắt lời anh.

Lăng Đạo Hi tựa hồ bị vấn đề này làm khó, anh nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói, "Em không phải không mong ước gì, chỉ là nếu nói ra, thì đó không phải một nguyện vọng nữa, mà là một tham vọng.”

“Em cứ nói tôi nghe chút coi.”

Lăng Đạo Hi ngẩng đầu nhìn vào mắt Kỳ Đông, “Em hy vọng được cùng chủ nhân một chỗ, vĩnh viễn không rời.”

Hai người đối mắt lẫn nhau, Kỳ Đông không nói gì, Lăng Đạo Hi từ đầu đến cuối mắt vẫn mang ý cười nhìn đối phương, tựa hồ anh chỉ cần nói ra nguyện vọng kia là đủ, căn bản không nghĩ đến việc có được đáp án của Kỳ Đông.

Cứ thế một cao một thấp nhìn nhau một lát, Lăng Đạo Hi đột nhiên cười cười, "Chủ nhân tối nay chúng ta ăn lẩu được không? Coi như chúc mừng sinh nhật em.”

Sau khi tan tầm Kỳ Đông lái xe đưa Lăng Đạo Hi đến siêu thị, dư quang ánh mắt bỗng quét tới tiệm châu báu bên kia đường.

Lăng Đạo Hi mới vừa mở cửa xe, chợt nghe Kỳ Đông nói, “Em tự đi mua đi, khi nào xong quay ra tôi tới đón em.”

“Nga? Được.” Anh cũng không hỏi Kỳ Đông muốn làm gì, "Chủ nhân ngài nếu có việc thì em tự đánh xe về cũng được.”

Kỳ Đông lắc đầu, chờ Lăng Đạo Hi đi xa, lúc này mới xuống xe, qua phía đối diện.

Nhân viên cửa hàng vàng bạc đá quý này đã sớm luyện ra một đôi hỏa nhãn kim tinh, nhìn thấy quần áo và cách ăn mặc của Kỳ Đông liền biết ngay đối phương là tiêu chuẩn nào, lập tức tươi cười đón chào, dẫn hắn tới quầy xa hoa nhất.

Kỳ Đông phóng mắt lướt qua một vòng, trong quầy rực rỡ muôn màu, nhìn mà khiến hắn mất hết kiên nhẫn.

Nếu là cho phụ nữ, hắn thà quẳng thẻ cho cô ta tự chọn.

"Có xích chó không?” Hắn thuận miệng hỏi.

"A?" Nhân viên cửa hàng trợn tròn mắt, "Trang sức chỗ chúng tôi đều là bằng bạch kim.”

“Xích chó bạch kim, nạm kim cương.”

Đổi thành một người khác mà nói vậy chắc đã bị đuổi ra từ sớm, đáng tiếc người hỏi là Kỳ Đông, nhân viên bán hàng nở nụ cười, "Ngài thực hóm hỉnh.”

Nể tình tiểu cô nương này lễ độ như vậy, Kỳ Đông vẫn chiếu cố một chút chuyện làm ăn của cô, lúc hắn rời đi, nhân viên bán hàng cười tươi như hoa.

Lúc Kỳ Đông quay lại, Lăng Đạo Hi đã đợi ngoài xe, bên chân còn chất đống mấy túi đồ.

Lúc Lăng Đạo Hi từ siêu thị ra phát hiện xe nằm nguyên tại chỗ, Kỳ Đông lại chẳng thấy đâu, cũng rất buồn bực, giờ phút này thấy hắn trở lại, nghi hoặc hỏi, "Ngài đi đâu?"

Kỳ Đông không trả lời, mở cửa xe, "Lên xe."

Samoyed rốt cục chờ được chủ nhân trở lại, kích động xoay vòng vòng quanh hắn, quay đầu lại thấy Lăng Đạo Hi mang theo bao lớn túi nhỏ, chỉ cho là mua cho nó ăn, hưng phấn chạy tới khều khều.

Kỳ Đông ngồi trên sô pha, nhìn một người một chó đang tranh đoạt đồ, tay đùa nghịch thứ trong túi quần, ra chiều suy nghĩ.

Một lát sau, hắn rốt cục mở miệng.

"Lại đây."

Lăng Đạo Hi nghe chủ nhân mình gọi, không nói hai lời buông thứ trong tay, đi tới.

Kỳ Đông lại nói, "Quỳ xuống."

Anh thuận theo quỳ trước mặt hắn, Kỳ Đông vươn tay, “Tay.”

Anh đem tay phải đặt vào lòng bàn tay đối phương, Kỳ Đông lắc đầu, “Tay kia.”

Anh lại đổi tay, chỉ thấy Kỳ Đông từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, chậm rãi đeo cho mình, kích cỡ rất vừa vặn.

“Đây là…” Biểu tình Lăng Đạo Hi tràn ngập nghi hoặc.

“Chẳng phải em đã cầu nguyện với Thần của mình sao?”

Thấy người này vẫn mang một bộ mặt xuẩn ngốc, Kỳ Đông chỉ muốn gõ phát cho tỉnh ra.

"Giờ nguyện vọng của em đã trở thành sự thật."

Lăng Đạo Hi liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh, lại ngước mắt lên nhìn Kỳ Đông, biểu cảm từ bối rối ban đầu, đến không thể tin nổi, đến mừng rỡ như điên, cuối cùng trái lại vì trong nhất thời cảm xúc thình lình ập đến quá mức mãnh liệt, chậm rãi trấn định lại.

Anh nhoẻn môi cười hỏi, “Ngài đây là đang cầu hôn sao?”

“Em nói xem?” Kỳ Đông hỏi lại.

Lăng Đạo Hi ý cười càng sâu, “Bình thường không phải là người cầu hôn quỳ sao?”

Kỳ Đông nghiêng thân về trước, khóe miệng câu lên, “Loại chuyện đó, đời này em đừng có nghĩ đến…”

< Vãn tuồng >

...

......

.........

Năm phút sau ——

"Chủ nhân, em thuận tay trái, chẳng lẽ không phải nên đeo nhẫn lên tay phải mới đúng sao?"

"Cút đi."

Mười phút sau ——

"Chủ nhân, chúng ta đi Ý hưởng tuần trăng mật được không?"

“Ý con khỉ chứ Ý!”

Mười lăm phút sau ——

"Chủ nhân..."

“Mẹ nó em câm miệng cho tôi!”

-Toàn văn hoàn-