Thái độ của đồng nghiệp trong công ty đối với Kỳ Đông có biến hóa vi diệu, đồng sự lúc trước quan hệ không tệ với Kỳ Đông, sau một thời gian ngắn khó xử, thì ngược lại trở nên càng thân thiết hơn trước.

Theo cách nói của họ, thì là Kỳ Đông thái độ làm người trước sau như một, quang minh lỗi lạc, ngay cả trong vấn đề trọng đại này cũng không giấu diếm, là bạn thì càng không phải lo lắng hắn đâm chọt sau lưng, điều này trong môi trường công sở anh lừa tôi gạt, là phẩm cách đáng quý biết bao.

Còn đối với đồng nghiệp của tổ đối lập, tuy vẫn cứ có ý kiến với Kỳ Đông, nhưng ngại vụ khai trừ nữ đồng sự trước đó, bề ngoài thì không dám nói vào nói ra, nhưng sau lưng chỉ trỏ cũng không ít, có lần Tống Kiệt nghe được, tức giận chạy tới nói cho Kỳ Đông, kết quả lại bị hắn không đếm xỉa.

"Bọn họ chán ghét tôi, hao phí chính là tinh lực của họ, nói xấu tôi, lãng phí chính là miệng lưỡi của họ, cái loại tiểu nhân chỉ biết xuyên tạc sau lưng, căn bản không đáng cho tôi tiêu phí tâm tư, phát cáu vì người chẳng liên quan gì, mới là ngu xuẩn chân chính."

Kỳ Đông nói một tràng, khiến Tống Kiệt sáng tỏ thông suốt, từ đó về sau cũng không đặt ngôn luận của họ trong lòng nữa.

"Đúng rồi, anh có nghe nói không, hôm nay tổng giám đốc hung hăng phê bình người bên phòng Nghiên cứu và phát triển (phòng R&D) một trận đó,” trước lúc tan tầm, Tống Kiệt đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Kỳ Đông đầu cũng không ngẩng, "Không."

“Hình như sản phẩm mới có lỗi gì đó,” y sáp sáp lại, hạ giọng, "Đây chính là tâm huyết mấy tháng không ngủ không nghỉ của phòng Nghiên cứu và phát triển, không có công lao cũng có khổ lao, nghe nói tổng giám đốc phê bình rất quá đáng, có một đồng nghiệp nữ bị anh ta dạy dỗ cho khóc luôn.”

"Không đạt chuẩn tức là không đạt chuẩn, chỉ có khổ lao thì được ích lợi gì, thực sự chờ sản phẩm đưa ra thị trường mới phát hiện có vấn đề, cậu làm sao giải thích với khách hàng?” Hắn đập bàn, “Đừng quên cậu thuộc phòng thị trường."

"A," Tống Kiệt giật mình, "Đúng ha.”

Buổi tối Kỳ Đông cùng Tống Kiệt ăn cơm, khi về đến nhà Lăng Đạo Hi đi tiệc xã giao vẫn chưa về, mãi đến hơn mười giờ đêm, tiếng chuông cửa vang lên, Kỳ Đông mở cửa, đứng bên ngoài chính là lái xe của Lăng Đạo Hi.

“Ngại quá, tổng giám đốc uống rượu, nhưng anh ấy không cho tôi dìu anh ấy xuống xe, tôi…”

Kỳ Đông trong lòng thầm mắng một tiếng, ra khỏi cửa đến ghế sau xe, một tay xách Lăng Đạo Hi ra, anh say thành cái dạng này rồi, lại còn có thể phân rõ ai là ai, ậm ậm ừ ừ gọi một tiếng ‘chủ nhân’, cũng may là mồm miệng hàm hồ, chỉ có Kỳ Đông nghe hiểu.

“Sao lại để em ấy uống nhiều như vậy?" Kỳ Đông không vui hỏi.

Kỳ Đông nửa xách nửa kéo Lăng Đạo Hi vào nhà, lái xe theo đằng sau giải thích, “Kỳ thật tổng giám đốc uống cũng không gọi là nhiều, nhưng ảnh lại ăn ít, cứ bụng rỗng mà uống vậy ai chịu nổi a, tôi còn giúp anh ấy múc miếng cháo trắng, cũng chỉ có cái này là anh ấy ăn được vài muỗng.”

"Chẳng lẽ không có ai chắn rượu?”

"Trợ lý của ảnh hôm nay có việc xin nghỉ phép.”

“Anh ta xin phép, cậu không thay được à?”

"A?" Lái xe ngớ ra, “Nhưng tôi còn phải lái xe a..."

Kỳ Đông trừng mắt liếc cậu ta một cái, "Được rồi cậu đi đi."

"Nga," lái xe gật đầu một cái, "Tôi ngày mai tám giờ rưỡi lại đến."

“Đến đây chi?” Kỳ Đông tức giận hỏi.

"Đón tổng giám đốc đi sân bóng, anh ấy hẹn Lý tổng chín giờ đánh golf.”

"Uống rượu chơi bóng, " Kỳ Đông cười lạnh, "Đám lãnh đạo suốt ngày chỉ biết làm mấy chuyện này.”

"Ách..."

"Được rồi biết rồi,” Kỳ Đông tống cổ lái xe, đem Lăng Đạo Hi xách vào phòng ngủ, vừa đi vừa đem tây trang đầy mùi rượu của anh cởi sạch sẽ, mặt nhăn nhó ném hết xuống dọc đường.

“Lần nữa uống đến say khướt, thì đừng có về nhà nữa cho ông, ai suốt ngày hầu hạ em?” Hắn thô bạo ném Lăng Đạo Hi vào phòng tắm, cũng không thử độ ấm nước, mở vòi sen liền dội lên người anh, nước lạnh đến mức Lăng Đạo Hi giật bắn mình.

"Đem cái đống vải rách trên sàn kia ngậm ra ngoài," Kỳ Đông chỉ huy Samoyed, Samoyed dường như nghe hiểu, há miệng ngậm âu phục hơn vạn đồng của Lăng Đạo Hi, từng cái tha về ổ của mình.

"A!" Nước dần ấm lên, Lăng Đạo Hi lại bị bỏng đến kêu ra.

"Kêu cái mốc chứ kêu!” Kỳ Đông vặn vặn vòi về hướng dòng lạnh, qua quýt tắm cho anh xong, tiếp tục thô bạo lau khô, ôm lấy anh quẳng một phát lên giường, rồi không quản anh nữa. Lăng Đạo Hi cảm thấy lạnh, theo bản năng chui vào chăn, ngủ thật say.

Hôm sau khi Lăng Đạo Hi tỉnh lại, đầu y như lần trước đau muốn chết, anh mơ mơ màng màng nằm chốc lát, chỉ cảm thấy trên người có cái gì đó đè nặng, phản ứng hết nửa ngày, mới ý thức được đó là cánh tay Kỳ Đông.

Anh lập tức hoàn toàn thanh tỉnh, phát hiện mình vậy mà ngủ trong lòng Kỳ Đông, người phía sau còn chưa tỉnh, anh thật cẩn thận xê dịch, sợ đánh thức Kỳ Đông, nhưng đối phương khí lực quá lớn, anh di động nửa ngày cũng không thoát được, ngược lại cảm giác được phía sau có vật cứng đang dần dần chống giữa hai chân.

Kỳ Đông nửa mê nửa tỉnh ngáp một cái, đàn ông vào sáng sớm dục vọng sung mãn nhất, hắn đưa tay xuống xóc hai cái, thứ đồ chơi kia trở nên càng thêm cứng, hắn thúc thúc ra trước, phát hiện có lối vào, liền nhờ vào dịch trơn của tuyến tiền liệt, một phát chọc vào, dương v*t được tràng bích bao trụ, nhất thời cảm thấy thật chặt thật thoải mái.

Hắn tùy ý trừu tống vài cái, một cái tát chụp lên, “Vểnh mông lên!”

Lăng Đạo Hi lập tức theo lời theo hắn phân phó nhếch mông, Kỳ Đông vừa lòng rút cắm, trực tiếp từ bên sườn đem Lăng Đạo Hi làm một lần. Thời điểm cao trào, Kỳ Đông từ phía sau gắt gao ôm anh, khố bộ lay động thật nhanh, đem tất cả tinh hoa bắn vào sâu trong cơ thể anh.

Xuất tinh xong, Kỳ Đông còn lưu lại chốc lát bên trong, rồi mới lười nhác đứng lên tắm rửa.

Lăng Đạo Hi hầu hạ Kỳ Đông tắm rửa ăn sáng xong, bản thân cũng thay thường phục chơi bóng chuẩn bị xuất phát.

Kỳ Đông thuận tay rút một chiếc gậy chơi golf từ trong bao đựng của anh ra, vung hai cái, bộ dạng cũng có vài phần chuyên nghiệp, chỉ là cảm thấy cây gậy golf này có hơi không thuận.

Lăng Đạo Hi nhìn thấy, "Chủ nhân ngài cũng muốn chơi bóng sao?"

Thấy Kỳ Đông không đáp, Lăng Đạo Hi đã hiểu, liền nói, “Hay là cùng đi đi.”

Lái xe đến rất đúng giờ, Lăng Đạo Hi trước mang theo Kỳ Đông đến tiệm bán đồ dùng chơi golf mua nguyên bộ trang bị, Kỳ Đông cảm thấy có chút làm chuyện dư thừa.

"Dùng của em không được sao?"

Lăng Đạo Hi nhìn nhìn trái phải, nhỏ giọng nói, "Gậy của em là tay trái, ngài dùng không quen."

Kỳ Đông lúc này mới ý thức được hồi sáng cảm thấy kỳ quặc chỗ nào, hắn đem gậy golf của mình cùng Lăng Đạo Hi đặt cùng nhau, của hắn là màu đen, của Lăng Đạo Hi là màu trắng, hai thanh gậy golf cùng cấp cùng đợt sản xuất, ngoại trừ màu sắc tương phản, hình dạng cũng hoàn toàn đối xứng, thoạt nhìn tựa như cặp gậy golf tình nhân.

Tới sân chơi, lái xe vốn tưởng rằng có Kỳ Đông ở đây, mình sẽ không cần theo vào, không ngờ vẫn bị Lăng Đạo Hi gọi, một mình vác hai bộ dụng cụ, mà Kỳ Đông lại hưởng thụ đãi ngộ ngang với Lăng Đạo Hi.

Lăng Đạo Hi giới thiệu Kỳ Đông cùng với Lý tổng, chỉ nói là một người bạn của anh, cũng không đề cập đến thân phận cấp dưới trong công ty.

Kỳ Đông không hỗ là người có thiên phú vận động cực mạnh, tuy là lần đầu tiên  chơi, nhưng sau vài gậy liền nắm giữ bí quyết, càng đánh càng đẹp, hai người còn lại hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, Lý tổng cũng liên tục khen ngợi ngộ tính của Kỳ Đông.

Lái xe ở một bên nhìn mà sốt ruột, thừa lúc không người, chọt chọt Kỳ Đông, "Tổng giám đốc đến chơi bóng, ngoài mặt là chơi bóng, nhưng thật ra là bàn chuyện làm ăn."

“Vậy thì sao?" Kỳ Đông vung gậy vào không khí hỏi.

“Anh cứ luôn gác điểm Lý tổng, Lý tổng ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng khẳng định mất hứng, tổng giám đốc muốn nể mặt người ta cũng khó.”

"Đâu có liên quan gì tới tôi, bọn họ bàn chuyện làm ăn là chuyện của họ, tôi chính là đến để chơi bóng," Kỳ Đông trả lời rất đương nhiên.

"Ai nha nha," lái xe vác bao bóng càng cuống lên.

Lái xe đi rồi, Lăng Đạo Hi lại tới, “Cậu ta vừa rồi nói gì với ngài?”

“Cậu ta bảo tôi nhường hai người một chút, miễn cho Lý tổng lẹt đẹt theo sau hoài, chậm trễ em bàn chuyện làm ăn," Kỳ Đông một bộ giọng điệu khinh thường.

"Ngài không cần để ý lời cậu ta nói, ngài thích đánh thế nào thì đánh thế ấy.”

Kỳ Đông liếc xéo anh, “Em không sợ tôi phá hỏng chuyện làm ăn của em?”

“Vụ làm ăn này thất bại thì còn có vụ khác, chủ nhân ngài vui vẻ mới là quan trọng nhất,” nói xong anh còn cười cười, "Chủ nhân ngài vung gậy bộ dạng rất đẹp trai, so với Tiger Woods* còn đẹp trai hơn.”

*Tiger Woods: Vận động viên golf số 1 thế giới.

Kỳ Đông dương dương mi, “Em dùng mồm mép này để bàn chuyện làm ăn, tôi cam đoan mọi việc đều thuận lợi."

"Vậy không được," anh nhếch môi, "Những lời này em chỉ nói cho một mình ngài nghe."

Kỳ Đông nhìn thấy Lăng Đạo Hi tìm được lái xe, không biết dặn dò cậu ta cái gì, lái xe không ngừng gật đầu.

Một lát sau lái xe chạy tới, nửa đùa nửa thật nói với Kỳ Đông, “Ngài đây trâu bò quá nha, tổng giám đốc muốn tôi sau này không được nói mấy loại chuyện này với anh nữa.”

Kỳ Đông đoán đúng rồi.

"Tổng giám đốc đối xử với anh cũng thật đặc biệt, " lái xe hâm mộ nói, "Xưa nay tôi chưa thấy anh ấy tốt với người khác như vậy bao giờ.”

Kỳ Đông từ chối cho ý kiến.

"Đúng rồi, tổng giám đốc còn muốn tôi nói cho anh địa thế phía trước, sân bóng này tôi thường tới, nhắm mắt lại cũng đi được, ặc, phía trước tận lực đánh về bên phải, đừng chệch qua trái, bên trái có một cái hố cát..."

Ba người đánh golf cả ngày, số gậy Kỳ Đông luôn luôn dẫn đầu (tức là ít nhất), chỉ là thiếu kinh nghiệm nên mỗi lần lên Green*, đẩy gậy thường không chính xác, kéo thành tích xuống một chút, bất quá vẫn hơn hai người kia.

*Luật chơi Golf rất phức tạp và được quy định cực kỳ chặt chẽ, người chơi Golf cần đánh trái bóng của mình từ nơi xuất phát (tee box) đến khi nó rơi vào green. Mỗi lần chạm bóng được tính một điểm. Sau đó người chơi sẽ tiếp tục ở đường Golf tiếp theo. Một sân golf hoàn chỉnh có 18 đường, người chơi có thể chơi một vòng (18 đường) hay nửa vòng (9 đường) hoặc 2 vòng (36 đường).Sau khi kết thúc cuộc chơi, người chơi tính tổng số điểm có được, ai ít điểm nhất thì thắng.

Một đường Golf gồm các thành phần sau:

Tee box - dùng để xuất phát.

Fair way - đường bóng lăn.

Bunkers - những hố cát

Rough - những vùng chướng ngại vật như đất cứng, cỏ dại, bụi rậm v.v...

Lake - ao hồ (như một trong các chướng ngại vật).

Green - vùng trồng cỏ đặc biệt trên đó có lỗ golf để kết thúc đường golf đó và được cắm cờ để định hướng.

Phần sau có nhắc đến đế đặt bóng, gọi là Tee, một đế bằng gỗ dùng để đặt trái banh lên đánh đi tại khu vực xuất phát.

Chuyện làm ăn của hai người kia có thành không thì Kỳ Đông không biết, bất quá Lý tổng thoạt nhìn không có bộ dạng mất hứng gì, trái lại mời Kỳ Đông lần sau cùng chơi bóng nữa, Kỳ Đông không chút khách khí nhận lời.

"Nếu chủ nhân thích, sau này em thường xuyên bồi chủ nhân đến chơi bóng được không?" Trước khi đi Lăng Đạo Hi hỏi hắn.

Kỳ Đông nhìn gương mặt người này phơi dưới ánh mặt trời một ngày có hơi đỏ lên, châm chọc nói, "Em cũng nên vận động ngoài trời nhiều nhiều chút, nhìn em trắng hệt con chó ngu kia, tôi cũng phân không rõ đứa nào là đứa nào nữa.”

Trước hôm nay, Kỳ Đông vẫn cảm thấy chơi golf là hoạt động của người già, không ngờ chơi một lần lại cảm thấy thú vị dã man, buổi tối trong lúc Lăng Đạo Hi chuẩn bị cơm, hắn cứ ở đó đùa nghịch cây gậy golf mới của mình, thuận tiện khai phá cách chơi mới.

Hắn lục trong đống đồ chơi nhỏ của Lăng Đạo Hi lấy cái giang tắc bằng cao su ra, lại xảo diệu cải tạo đế đặt bóng golf một chút, đem hai thứ hoàn mỹ cố định vào nhau, đêm đó liền bắt đầu đại nghiệp luyện bóng của hắn.

Lăng Đạo Hi úp sấp trên thảm trải sàn, hậu đình cắm cái giang tắc đã được cải tạo,  một quả bóng golf vững vững vàng vàng nằm tại huyệt khẩu.

Kỳ Đông một gậy vung ra, bóng không thiên lệch trúng vào hồng tâm trên tường, ngay sau đó một thân ảnh màu trắng nhào tới, ngậm trái bóng lăn trên sàn vào miệng, chạy về giao cho Kỳ Đông, bóng lại được thả vào vị trí ban đầu.

Lại là một gậy, lại trúng hồng tâm.

“Chậc chậc,” Kỳ Đông chắc lưỡi hai cái, "Khó trách kẻ có tiền đều thích chơi trò này, thật sự là một loại vận động không tồi.”