Những bộ trang phục mới hoàn toàn nằm trong tủ kính của cửa hàng, cảnh phố xá lãng mạn mê người, bốn phía là những ngọn đèn màu Noel…Noel ở New York luôn xinh đẹp như vậy làm cho người ta có cảm giác ấm áp.

Dù sao cũng chỉ mới đầu tháng mười hai, không khí Noel ở New York đã vô cùng nồng đậm, những ngôi nhà cao tầng san sát nhau như đang tràn ngập những vật trang trí đầy màu sắc, báo hiệu rõ ràng một mùa cuồng hoan sắp đến.

Trung tâm Rockefeller, nơi đây chính là trung tâm của những hoạt động mừng Noel. Một cây thông nặng 9 tấn, cao 88 thước Anh từ Na Uy đến tiểu bang Ridgefield, cây thông đã hơn 80 tuổi, toàn thân giăng đèn kết hoa, hấp dẫn ánh mắt của mọi người từ dưới sân trượt băng nhìn lên.

Đường số 5, tại chỗ giao nhau của 57 con đường khác nhau, phía trên những bảng hiệu như Bulgari, Louis Vuitton, Bergdorf Goodman và Tiffany đều treo những bông tuyết khổng lồ. Nhìn sang phía nam là tòa nhà Empire, những ngọn đèn hồng xanh truyền thống được giăng lên kéo dài đến tận ăn-ten chảo trên mái nhà. Bầu trời đêm rét lạnh được trang điểm sáng như ban ngày, những đỉnh tháp như ẩn như hiện uốn lượn thành những đường cong.

Một số người nói lễ Noel ở New York tràn ngập không khí thương mại hề thô tục nhàm chán, nhưng Hinh Ý lại ưa thích vẻ ấm áp ấy, yêu thích không khí cuồng hoan phàm tục ấy, có thể làm cho người ta quên hết những đau khổ cùng mệt mỏi, chỉ tồn tại bởi vì yêu một người.

Sức khỏe của Vũ Chính sau khi anh mở đại hội cổ đông xong thì liền không có chuyển biến gì tốt đẹp, hơn 10 ngày đều không thể xuống giường, bác sĩ ra ra vào vào trong căn biệt thự ven biển, mỗi ngày đều không ngừng truyền dịch uống thuốc, thuốc vẫn có tác dụng phụ nên khiến cho anh không thể ăn uống được gì. Mỗi ngày Hinh Ý đều ở ngay bên cạnh nhìn thân thể anh ngày càng yếu đi, trái tim đau đến mất cảm giác.

Cô cũng không hiểu, vì sao chỉ một liều thuốc cảm sốt bình thường lại làm cho anh nôn nhiều như vậy, anh chỉ cười an ủi cô, dạ dày bởi vì cuộc phẫu thuật trước kia nên rất yếu, đây là phản ứng bình thường.

Cô cũng tự đi hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng không thể làm gì, nhưng khi cô nhìn thấy anh uống vào rất nhiều rất nhiều thuốc thì lòng lại buồn bực không nói nên lời, bởi vì dáng vẻ hờ hững trên gương mặt anh giống như chỉ đang ăn cơm nhưng tự nhiên lại đâm vào lòng cô rất đau đớn. Vũ Chính của cô trước kia rất khỏe mạnh ngay cả bị cảm cũng rất ít, nếu như không phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn năm đó làm cho sức khỏe của anh suy sụp thì anh làm sao lại thống khổ như vậy?

Tuy cô đã cố gắng không để cho mình nhớ tới chuyện kia, cố gắng không để cho mình đau lòng, nhưng mà nhìn thấy anh trở thành như vậy thì dù có muốn làm cho mình không thấy đau cũng khó quá!

Hôm nay sau khi anh uống thuốc xong thì có tinh thần nói chuyện phiếm với cô, tựa trên bờ vai cô, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Lễ Giáng sinh năm nay chúng ta đi đâu đây? Không thì chúng ta trở về Florence đi, mùa đông ở đó rất đẹp.” Giọng nói mềm mại, không có chút khí lực nào.

Bàn tay ấm áp của Hinh Ý khẽ cầm lấy những ngón tay lạnh buốt của anh, nghe thấy anh bình tĩnh nhắc tới Florence như vậy thì hốc mắt nong nóng, nhưng vẫn kìm nén tâm trạng nói: “Không đi đâu cả, em thích nhất là Noel ở New York, người người đều vui vẻ cười nói, lại còn có thể shopping điên cuồng.” Cô vừa nói vừa lơ đãng kéo tấm chăn lên cho anh. Thân thể của anh yếu ớt như vậy làm sao có thể bay tới bay lui được? Huống chi Florence nhất định lạnh hơn New York, anh làm sao mà chịu được?

Vũ Chính chỉ nhẹ nhàng cười cười, giờ khắc bình yên an nhàn này làm cho anh cảm thấy mình đang ở trong một giấc mộng ngọt ngào, ấm áp không muốn tỉnh lại.

“Cười cái gì mà cười? Ngày mai em sẽ mạnh tay quẹt thẻ của anh, mua hết đồ trên đường số 5 về.” Tuy nói mạnh miệng nhưng cô cũng biêt mình đang nói nhảm nên rất buồn cười, với thực lực của JL, không chỉ đường số 5, có muốn mua cả Manhattan cũng chẳng có vấn đề gì.

Anh không để ý đến lời nói ngốc nghếch của cô, “Vậy em muốn món quà thế nào?” anh cúi đầu nhìn những ngón tay của cô, ánh mắt ngưng trọng, như là bị một vật không tên nào đó hung hăm đâm vào tim đau nhói, nhưng lại không thể nói ra đó là cảm giác gì.

Đầu ngón tay của Hinh Ý nhẹ nhàng vuốt tóc anh, “Em không cần gì cả, chỉ cần anh khỏe mạnh trở lại, đừng ốm đau mãi là được.” Ánh mắt của cô mơ màng, một nguyện vọng đơn giản như vậy nhưng lại rất xa xỉ. Mấy ngày hôm trước nhìn thấy anh ngay cả tay cũng không nhấc lên được, cô thật sự tình nguyện dùng tất cả để đổi lấy sức khỏe của anh.

Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt mang theo một xúc cảm sâu xa, rồi lại làm cho người ta không rõ đó rốt cuộc là gì, “Anh sẽ khá hơn, còn phải cùng em trải qua một mùa Noel không giống như trước đây nữa.” Ba năm, anh đã ba năm không mừng Giáng sinh cùng cô, năm nay anh muốn bù lại cho ba năm trước, dùng gấp bội yêu thương, gấp bội cảm động mà bổ sung vào.

Cô chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, thanh âm nồng đậm giọng mũi, cũng không dám rơi nước mắt trước mặt anh, sợ anh sẽ đau lòng. Rồi lại không có cách nào làm tan đi nỗi bi thương tronng lòng, chỉ có thể cắn môi thật chặt.

Nhưng khiến cho cô vui mừng ngạc nhiên nhất chính là trước lễ Giáng sinh một tuần, sức khỏe của Vũ Chính dần khôi phục lại. Trước kia chỉ có thể để cho hộ lý bế lên xe lăn, được Hinh Ý phụ giúp đẩy xe lăn tản bộ trong vườn. Hiện tại đã có thể xuống giường, tuy có hơi cố sức nhưng sắc mặt cũng khá hơn nhiều.

Anh còn hay đùa giỡn cảm thán nói: “Có vợ yêu bên cạnh thật tốt.” Ngồi trên ghế sofa ôm lấy Hinh Ý, mặt dựa sát vào mặt của cô, tinh tế hôn cô.

Cô cũng cười, cũng không dám lộn xộn, lấy tay vuốt vuốt tóc của anh, người này sức khỏe mới khởi sắc một chút thì đã bắt đầu không an phận. Nhưng mà cô cũng rất thích dáng vẻ không an phận của anh, nghĩ đến lúc trước anh nói một câu cũng phải thở gấp thì lòng đau nhói.

Từ lần trước nói đến lễ Giáng sinh thì sau đó không ai đề cập đến nữa, như là đang ở sau lưng lẳng lặng làm cho nhau ngạc nhiên vui mừng, cô cũng không vạch trần anh, chỉ một lòng chờ đợi sự ngạc nhiên anh mang đến cho cô.

Cô dễ thỏa mãn, dễ vui mừng như vậy, chỉ muốn có thể ở bên cạnh anh, thật ra thì lễ Giáng sinh không quan trọng chút nào, có thể ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều xứng đáng là một ngày lễ.

Trước kia cô cứ cho rằng chỉ có tình yêu cuồng nhiệt của tuổi trẻ mới mang lại cho người ta cảm giác như vậy, lúc kết hôn cũng có rất nhiều bạn bè nói với cô như thế, phải chuẩn bị trải qua cuộc sống vài thập niên đều bình thản như nước. Nhưng giờ cô phát hiện không phải như thế, ít nhất thì cô và Vũ Chính không phải như vậy. Có lẽ vì đã xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên tất cả thời gian ở bên nhau đều quý giá như vậy, đều có vẻ không thể thay thế như vậy.

Một ngày trước lễ Giáng sinh, cô vì muốn hẹn các bạn học đến thăm giáo sự của cô nên phải thức dậy sớm. Nhìn Vũ Chính vẫn còn đang mông lung ngủ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh rồi lại giúp anh đắp chăn kín người.

Cùng một đám bạn đến nhà trọ của giáo sư, nhà trọ không lớn nhưng lại trang trí rất tỉ mỉ, nhìn qua cũng biết đây là người biết hưởng thụ cuộc sống.

Tâm tình của giáo sự rất tốt, chỉ là trí nhớ không tốt lắm nên không nhớ rõ tên của các học trò năm đó, chỉ có ấn tượng sâu sắc với cô gái châu Á là Hinh Ý, cho nên nắm lấy tay cô hỏi cô tình hình gần đây. Còn hỏi cô về mối quan hệ với người bạn trai cao lớn người châu Á kia.

Hinh Ý rất kinh ngạc vì vị giáo sư lớn tuổi này lại nhớ đến người chỉ gặp qua một lần như Vũ Chính, đã nhiều năm như vậy rồi. Năm đó cô vẫn chưa tốt nghiệp, mà Vũ Chính đã làm việc ở Wall Street được hai năm. Khi đó cũng là mùa đông, đoàn người của cô bởi vì phải ra ngoại ô làm điều tra báo cáo nên lúc trở về thì đã muộn, hơn nữa ngoại ô rất vắng vẻ, cho nên đành phải gọi điện cho anh hỏi xem anh có thời gian đến đón bọn họ không.

Chỉ là sau này cô mới phát hiện, anh bởi vì đang theo dõi một hạng mục của công ty mà đã hai ngày nay không chợp mắt.

Bầu trời đã xuất hiện một trận tuyết nhỏ, mà sau khi anh nhận được điện thoại của cô thì không nói nhiều mà lái ô tô đến.

Cô vẫn nhớ rõ chàng trai mặc một chiếc áo khoác màu xám kia, trong gió tuyết quần áo bị thổi bay lên, anh như vậy nhưng vẫn không do dự mà chạy về phía cô. Khi anh cởi áo khoác choàng lên người cô và nắm lấy bàn tay đã lạnh cóng của cô, kể cả giáo sư cùng mọi người đang ồn ào, cô ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt trách cứ của anh, biết rõ anh đang đau lòng cho mình, nhưng vẫn dịu dàng như vậy, không hề có chút tức giận nào.

Lúc ấy còn trẻ, ngoại trừ cảm động, thật ra còn thấy rất kiêu ngạo, có một bạch mã hoàng tử từ trên trời rơi xuống như vậy đối với mỗi cô gái mà nói đều đáng để kiêu ngạo. Lúc ấy cô chỉ đặt sự chú ý của mình lên ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ của những người bạn đồng hành, bởi vì quá kiêu ngạo. Nhưng mà cô lại rất muốn nhìn thấy một lần nữa hình ảnh anh nhẹ nhàng đi về phía cô, hình ảnh cao ngất ấy, đáng tiếc đã không còn nhìn thấy nữa.

Xe chạy trên đường đêm đầy tuyết, mà anh một tay lái xe, một tay đan chặt vào những ngón tay của cô, đến nay cô không có cách nào quên được vẻ mặt chăm chú lái xe của anh, nhưng cũng chưa từng buông bàn tay anh đang nắm lấy tay cô ra.

Về sau trong lúc vô tình giáo sư vẫn thường nhắc đến với cô, đây là một người đàn ông tốt, bảo cô phải hết sức quý trọng.

Trước đây cô không hiểu, nhưng từ nay về sau cô nhất định sẽ lại cố gắng quý trọng, không bao giờ buông tay anh ra.

Giọng nói của giáo sư kéo trở lại suy nghĩ của cô, “Chàng trai kia có khỏe không?” Từ lần đầu tiên cũng là lần duy nhất bà nhìn thấy anh, nhìn thấy ánh mắt anh nhìn Hinh Ý thì đã biết anh vô cùng yêu quý cô.

Hinh Ý chỉ nhàn nhạt nói: “Anh ấy rất khỏe, cảm ơn sự quan tâm của ngài.” Hời hợt đến mức chính cô cũng thấy đau lòng.

Ở chơi với giáo sư đến giữa trưa, vốn mọi người muốn cùng nhau đi ăn cơm trưa, nhưng mà cô lại lo lắng không biết bây giờ Vũ Chính có ăn cơm ngon miệng hay không nên sớm nói lời tạm biệt với bọn họ.

Sau khi về đến nhà cô mới phát hiện ra Vũ Chính đã sớm ra ngoài, cô đi vào phòng, nhìn thấy trên giường bày biện một vài thứ, vô cùng vui vẻ, nụ cười càng lúc càng tươi, giống như một đứa bé, cười ngây ngô.

Chiếc giường đơn màu trắng, được những cánh hoa hồng và hoa bách hợp trải lên, ở giữa đặt một chiếc hộp màu tím, cô nhẹ nhàng ngồi lên giường, mở sợi dây hộp quà ra, chậm rãi mở nắp hộp ra, lòng của cô cũng theo đó mà khẽ rung động.

Bên trong là một bộ lễ phục màu đen, còn có một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng, có cả túi sách tinh xảo, giày cao gót cao quý trang nhã,…Có lòng như vậy, cô chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp dâng lên từ đáy lòng lên đôi mắt, làm cho vành mắt của cô nong nóng.

Trên bộ lễ phục đặt một tấm thiệp, bìa thiệp là ảnh chụp của một quán cà phê, mơ mộng và lãng mạn vô cùng. Cô nhẹ nhàng cầm lấy, mở ra, tinh tế mà không hề xa hoa, trên mặt tấm thiệp tản ra một mùi thơm nồng đậm quanh quẩn, giống như mùi thơm của cà phê, rồi lại rất xa xôi.

Trên tấm thiệp chỉ viết một hàng chữ tiếng Anh: “Waiting for you.” Ngoại trừ ba từ tiếng Anh rồng bay phượng múa thì không còn gì khác, trong mắt anh, tất cả mọi thứ đều dư thừa, ai chờ đợi ai, ở nơi nào, đều không cần nói, bởi vì anh chắc chắn cô sẽ đến.

Ánh đèn neon nơi thành thì rất nhiều màu sắc, trên đường những cỗ xe hối hả chạy, nhưng mà một chút cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ yên tĩnh hoàn mĩ kia, Vũ Chính nhìn quán cà phê được chính mình bày biện, chỉ cảm thấy thật hạnh phúc, thỏa mãn.

Anh tin cô chắc chắn sẽ không quên quán cà phê này, bởi vì đây là nơi bọn họ cãi nhau lần đầu tiên, cũng là nơi đầu tiên làm hòa, thời gian đã trôi xa như vậy lại tựa hồ như gần ngay trước mắt.

Lúc ấy JL vừa thành lập không lâu, mỗi bước đi đều giống như trên miệng mũi đao, anh và Lý Tử Ngôn mỗi ngày đều giống như ngọn đèn trước gió, suy nghĩ làm sao để có thể phá vòng vây trong lĩnh vực này, trong suốt nửa năm trời, mỗi ngày thời gian dành cho giấc ngủ đều không quá bốn tiếng.

Khi đó một tháng Hinh Ý chưa gặp mặt anh được hai lần, cho dù có là cô gái rộng lượng thế nào thì cũng có khúc mắc, huống chi khi đó cô còn trẻ, làm sao có thể kiên nhẫn chịu khổ được.

Vì vậy tất cả mọi đè nén trong lòng đều được bộc phát ra vào lần hẹn vào cuối tuần hôm đó. Vì để đi hẹn hò mà tỉ mỉ lựa chọn quần áo, còn định tạo nên cho anh một sự ngạc nhiên vui sướng. Anh bởi vì có việc mà đến muộn gần nửa tiếng, trang điểm tinh tế lại mặc quần áo xinh đẹp đặt trên người cô gái đang tràn ngập tức giận cũng không thể tản ra vẻ đẹp sáng ngời chói mắt.

Anh vừa đến đã hết lời xin lỗi, nhưng mà trong tai cô thì lời xin lỗi căn bản cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, cô vừa mở miệng đã bắt đầu chất vấn anh, rốt cuộc đang làm gì mà bận bịu như vậy, ngay cả buổi hẹn vất vả lắm mới chuẩn bị xong cũng đến muộn.

Anh chỉ là cúi đầu uống cà phê, lại không có cách nào nói cho cô biết, anh ở bên ngoài còn có sự nghiệp của mình. Bởi vì chuyện trong gia tộc, tất cả hành động của anh trong nước đều bị bọn họ giám sát, anh luôn phải cẩn thận như vậy, thận trọng mà tạo lập nên vương quốc của chính mình. Đồng thời anh cũng không muốn cô chịu quá nhiều áp lực từ gia tộc cho nên ngay từ đầu không có ý định nói cho cô biết.

Cô vừa nói vừa có vẻ đang khóc làm cho chân tay anh luống cuống, cuối cùng bối rối hoang mang hỏi mượn chủ quán cà phê cây đàn dương cầm một lát, cuối cùng đánh một bản “Beauty forgiveness” mới trấn an được cô.

Về sau cô đã từng lơ đãng hỏi anh, “Sao mỗi lần em tức giận anh đều dùng đàn dương cầm dỗ dành em thế? Anh không có sáng tạo nào khác sao?”

Anh vui sướng hài lòng nghĩ, không phải không có kế nào mới nhưng mỗi lần em đều rất thích sao, nhưng vẫn tội nghiệp nói: “Anh chỉ biết đánh đàn dương cầm thôi.”

Cô đột nhiên muốn trêu ghẹo, vẻ mặt thất vọng nhìn anh: “Thật chán, lúc đầu em còn tưởng cái gì anh cũng biết!”

Anh cố ý giả bộ như đáng thương, ăn nói khép nép: “Đúng vậy, anh cái gì cũng không biết, không có gì cả, em mà không quan tâm đến anh thì sẽ không ai thèm anh…”

Cuối cùng hai người õng ẽo một lúc rồi chăm chú ôm đối phương.

Lý Tử Ngôn đứng cách Vũ Chính mười mét, nhìn ánh mắt mơ màng của anh trong quán cà phê màu hồng lập lòe, nhưng mà không có cách nào cảm thụ xem đến tột cùng là loại tình cảm gì mới có thể để cho Vũ Chính làm như thế này. Có lẽ anh chưa từng thật sự nhìn thấy một người vợ nào như vậy, dường như Lâm Hinh Ý đối với Giang Vũ Chính là một người phụ nữ hết sức đặc biệt. Cho nên mới không có cách nào lí giải gần đây một người lí tính cơ trí như Giang Vũ Chính lại tình nguyện hết lần này đến lần khác dốc hết tất cả của mình để đổi lấy cô.

Lúc này Vũ Chính dựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn anh nói: “Sao cậu còn chưa đi?”

Lý Tử Ngôn bất đắc dĩ nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ở lại làm bóng đèn đâu. Tôi chờ Lâm Hinh Ý tới rồi đi.” Trên thực tế anh lo lắng cho Vũ Chính ở trong này một mình, hôm nay nhìn thấy sắc mặt của cậu ta đã tốt hơn lần ở JL rất nhiều nhưng anh vẫn rất lo lắng.

Vũ Chính cúi đầu nhìn nhìn ra ngoài trêu tức: “Bây giờ là 6h30 tối New York, chắc hẳn là các danh môn thục nữ trong bữa tiệc tối đang mong chờ được nhảy một khác với tổng tài JL Lý Tử Ngôn đấy.”

Lý Tử Ngôn vẫn không động đậy gì, Vũ Chính không vui nói tiếp: “Đợi cô ấy đến đây cậu mới đi thì không khí bị phá hết còn gì.”

Lúc này anh mới hiểu Giang Vũ Chính đã tốn nhiều công sức trang trí nơi này đẹp như vậy, cũng cảm thấy mình đã quấy rầy người ta nên cuối cùng hỏi một câu: “Cậu chắc chắn một mình ở đây không sao chứ?”

Vũ Chính hôm nay dĩ nhiên là vô cùng kiên nhẫn, còn nói giỡn: “Xin mời, Lý tổng.”

Lý Tử Ngôn nhìn ông cụ tính cách khác thường không giống ai này, dáng vẻ cười nhạt, đêm nay thật ra thì anh cũng có vài tiết mục phong phú, có lẽ chờ mong một người vợ tương lai được đấy nhỉ, trên mặt anh sáng rỡ.

Vũ Chính nhìn bóng dáng anh rời đi, từ trong túi áo vest lấy ra một chiếc nhẫn, dù trong này ngọn đèn hơi tối nhưng vẫn rất sáng chói.

Anh biết rõ khi trở về trên tay cô không đeo chiếc nhẫn kết hôn của bọn họ, đó là bởi vì năm đó khi ra đi cô nhất định đã vứt bỏ nó. Mỗi lần anh vuốt ve ngón tay của cô, bọn họ đều vô tình cố ý mà né tránh.

Cô không nói cho anh biết năm đó cô đã ác liệt tuyệt tình làm mất nhẫn kết hôn của bọn họ, cô sợ anh đau lòng. Tuy chiếc nhẫn kim cương không phải là loại đá quý giá nhất nhưng lại được thợ cắt kim cương giỏi nhất thế giới làm nên, Tolkowsky đã tự tay làm nên nó.

Kim cương Gabrielle được cắt thành 105 mặt, 4 góc ánh sáng giao nhau, khiến cho nó so với những chiếc nhận kim cương hoàn hảo khác càng thêm sáng và có màu sắc đẹp mắt, ánh sáng phát ra không phải thứ hào quang bình thường.

Kim cương Gabrielle so với những viên kim cương bình thường phải dùng gấp đôi thời gian để cắt nên, cũng là loại kim cương duy nhất trên thị trường hiện nay hoàn toàn dùng cách thủ công, không cần bất cứ loại công nghệ phụ trợ nào. Bởi vì quá trình cắt rất tốn công và cần kĩ thuật nên mỗi bản thân mỗi viên kim cương Gabrielle cùng ánh hào quang của nó đều hóa thân cho sự hoàn mĩ.

Viên kim cương “thế kỉ” lớn nhất trên thế giới lại không tì vết với trọng lượng 273.85 kara, là cùng người làm nên viên kim cương màu nâu hoàn mĩ lớn nhất thế giới mang tên nặng 545.63 kara kỉ niệm 50 năm đang cơ của thái vương “Golden Jubilee”, dù cho nguyện ý bỏ ra nhiều tiền hơn nữa cũng khó có thể mời được ông ấy tự mình làm nên, Vũ Chính nắm rất nhiều mối quan hệ trên thương trường mới có thể mời ông ấy một lần nữa mài nên một chiếc giống như đúc.

Vẫn giống y như đúc, thậm chí bạch kim của chiếc nhẫn cũng khắc một chữ nhỏ “J&L”, anh nhẹ nhàng hôn lên trên chiếc nhẫn, rốt cuộc anh đã chờ được, cô đã trở về bên cạnh mình. Gương mặt tràn đầy nụ cười, trong ngày đông rét mướt này, đủ để hòa toan cả băng tuyết.

Sự yên lặng xinh đẹp đang bao phủ căn biệt thư ven biển, tiếng giày cao gót nhẹ nhàng gõ trên sàn nhà vang lên, Hinh Ý mặc một bộ lễ phục màu đen, áo choàng màu trắng, xinh đẹp quý phái không hề có chút phàm tục nào, lúc đến lầu một, trông thấy quản gia chuẩn bị ra về cùng đón giáng sinh với người nhà.

Quản gia nhìn thấy dáng vẻ cùng cách ăn mặc tinh tế của Hinh Ý thì cười nói: “Phu Nhân, sáng nay trước khi ra ngoài Giang tiên sinh còn hỏi Lý tiên sinh cách ăn mặc hôm nay có vấn đề gì không? Chúc hai người đêm Giáng sinh vui vẻ. Merry Chrismas.”

Hinh Ý biết ông đang trêu chọc mình, cách ăn mặc của Vũ Chính cho tới bây giờ đều không cần người khác góp ý, cho tới giờ anh vẫn luôn tin vào ánh mắt của mình, làm sao có thể hỏi Lý Tử Ngôn vấn đề này chứ? Cô cũng cười nói: “Merry Chrismas.”

Lúc này điện thoại trong nhà bỗng vang lên, quản gia đi đến nhận điện thoại, lại quay đầu lại nói: “Là người nhà họ Lâm ở trong nước gọi tới.”

Nét vui vẻ trên mặt Hinh Ý lúc này ngưng trệ, không hề có biểu lộ gì, cố gắng bình tĩnh nhận lấy microphone.

“Hinh Ý hả? Là thím nhỏ đây, hôm nay chị dâu đột nhiên ngã bệnh…Cứ mê man gọi tên cháu, hiện tại không ăn gì cả, cũng không chịu đến bệnh viện, chỉ ở trong phòng khóc…Cháu nhanh trở về đi.” La Hiểu Lan, thím của Hinh Ý vừa nức nở vừa nói.

Trái tim Hinh Ý như rớt xuống hồ nước mùa đông đã kết thành băng, vừa thâm trầm lại vừa lạnh như băng. Cô run rẩy không biết phải nói gì để trấn an, lập tức nhớ tới lúc ba ba ra đi, cô đến bệnh viện nhưng không kêu khóc gọi ba, đầu óc cô trống rỗng, cứng ngắc như người gỗ. Lòng bàn tay âm thầm rịn mồ hôi, tay cầm chiếc túi trơn trượt bắt không được.

Cô phải trở về, cô không thể mất đi mẹ mình, cô đã mất đi người ba yêu quý nhất…

Cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Vũ Chính, nhưng lại chỉ có tiếng máy bận, sau đó là một tràng tiếng anh bảo cô để lại lời nhắn.

Cô cầm điện thoại nói: “Vũ Chính, rất xin lỗi. Mẹ bị bệnh, em phải về nước một chuyến, nhận được tin nhắn thì gọi lại ngay cho em.” Giọng nói vội vàng và bất an. Cô biết mình đang run rẩy, cô không biết mình sắp sửa mất đi những thứ gì, cho nên cảm thấy sợ hãi, cảm thấy sợ hãi.

Cô biết rõ không nên bỏ lại Vũ Chính ở đây, nhưng mà hiện tại cô phải trở về ngay, cô không có lựa chọn. Chỉ có thể nói lời rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.

Trước khi chiếc máy bay riêng cất cánh, cô đã gọi hơn mười cú điện thoại cho Vũ Chính nhưng đều bị chuyển vào hộp thư thoại, cô có chút sốt ruột, sợ Vũ Chính vẫn còn đang chờ cô.

Chợt nhớ tới sáng hôm nay Lý Tử Ngôn đa ra ngoài cùng anh, vậy anh ta nhất định đang ở bên cạnh anh, vì vậy gọi điện thoại cho Lý Tử Ngôn, “Đô…đô…” Hinh Ý chỉ nghe đầu bên kia truyền đến âm thanh đơn điệu ấy, trong lòng vô cùng rối loạn. Cuối cùng vẫn bị chuyển đến hộp thư thoại, cô run rẩy nói: “Lão Lý, bây giờ anh có ở cùng Vũ Chính không? Hiện tại tôi tạm thời có việc gấp phải về nước một chuyến, không thể đến chỗ hẹn với anh ấy. Tôi van anh, hãy giúp tôi chăm sóc anh ấy…” Giọng nói của cô rất gấp, ngón tay không tự giác run lên.

Sau khi máy bay bay lên, cô nhìn thấy những ngọn đèn sáng chói của New York, ông già Noel khổng lồ giăng đèn lập lòe trên những tòa nhà cao chọc trời…Tất cả những điều tốt đẹp ngày càng trở nên mơ hồ.

Trong một nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn cao cấp ở New York là một party được cử hành hàng năm của các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, trong này rất xa hoa, có thể hưởng thụ hết những cảnh tượng cao cấp vô hạn của nhân gian.

Lý Tử Ngôn tựa người ở quầy bar, cầm trong tay ly rượu đỏ nhẹ nhàng lắc lư, giơ lên trước mắt mình, xuyên qua ly rượu nhìn những người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đi qua đi lại giữa sân, dường như đang tập trung tìm con mồi của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trêu tức.

Đang lúc 12h tiếng chuông vang lên, một người phụ nữ quấn quýt si mê dán lên thân thể của anh, nói tiếng Anh mang theo âm khẩu tiếng Tây Ban Nha, hơi thở gợi cảm phun lên mặt anh, chiếc mông thoáng cái vuốt ve bắp đùi anh, miệng còn nói đã từng chạm mặt anh trong những buổi tiệc xã giao thương mại.

Lý Tử Ngôn nhìn khuôn mặt trang điểm lòa loẹt của cô ta, lòng cảm thấy chán ghét, vì vậy lơ đãng lấy điện thoại từ trong túi ra, giơ lên trước mặt cô ta, nói rõ: “Excuse me.” Sau đó đào thoát ngay.

Anh cầm chiếc điện thoại vừa rồi vẫn luôn để ở chế độ yên tĩnh, tình cờ phát hiện ra có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, anh mở ra ngay, tất cả đều là Lâm Hinh Ý.

“Đây là tin nhắn thứ nhất. Lão Lý, bây giờ anh có ở cùng Vũ Chính không? Hiện tại tôi tạm thời có việc gấp phải về nước một chuyến, không thể đến chỗ hẹn với anh ấy. Tôi van anh, hãy giúp tôi chăm sóc anh ấy…”

“Đây là tin nhắn thứ hai. Lão Lý, Vũ Chính sao không nghe điện thoại. Anh nhận được tin nhắn thì xin hãy gọi lại cho tôi ngay, được không?”

“Đây là tin nhắn thứ ba…”

Lý Tử Ngôn dùng sức cầm điện thoại, phảng phất như muốn bóp vụn nó, anh gọi lại cho cô nhưng lại ở trạng thái tắt máy. Cái cô Lâm Hinh Ý này rốt cuộc đang làm gì vậy. Xem thời gian hiện lên thì là hơn 7h, nhưng giờ đã hơn 12h, Vũ Chính không phải vẫn tiếp tục đợi chứ…

Anh chạy về phía bãi đỗ xe, vừa chạy vừa gọi điện cho Vũ Chính, vẫn chuyển tới hộp thư thoại, tên kia không phải vẫn còn đang đợi chứ.

Con đường phồn hoa đều là xe, quá nhiều người, giao thông vốn đã lâm vào trạng thái tê liệt, bầu trời vừa có mưa lại vừa có tuyết rơi, cần gạt nước đung đưa trước kính xe của Lý Tử Ngôn, anh chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, không ngừng nhấn còi để cho xe phía trước đi nhanh một chút.

Khi anh đã đến được quán cà phê kia, rồi lại do dự một lát, đến tột cùng là anh phải dùng tư thế như thế nào đi vào mới có thể nói cho Vũ Chính biết.

Mưa cùng tuyết làm ướt đẫm quần áo của Vũ Chính, anh vẫn ngoan cường tin tưởng cô sẽ đến, có lẽ chỉ là kẹt xe, có lẽ là do nguyên nhân khác, chỉ là anh vẫn tin tưởng cô sẽ đến.

Khi anh nghe được tiếng bước chân, mỉm cười lúc ngẩng đầu lên, nhưng một khắc khi nhìn thấy người đang đến thì nụ cười của anh cứng lại, ngón tay lạnh buốt ấn chặt lấy đôi chân không còn cảm giác của mình.

Lúc Lý Tử Ngôn nhìn thấy anh thì mới biết được vì sao điện thoại di động của cậu ta không có người nghe, điện thoại để trong túi áo khoác, mà cậu ta vì muốn đi hẹn hò nên từ sáng đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc cùng áo vest, hơn nữa trên đùi cũng không đắp thảm.

Lý Tử Ngôn vọt đến trước mặt anh, lớn tiếng quát anh: “Cậu điên rồi phải không? Trời mưa sao còn không biết tránh đi?” Vừa nói vừa đẩy xe lăn của anh.

Mà ngón tay Vũ Chính vẫn giữ chặt lấy bánh xe, không cho anh đẩy đi, bình tĩnh nói: “Tôi muốn đợi cô ấy.” Trong ánh mắt phảng phất có một ngọn lửa đang thiêu đốt, kiên định như vậy, liều lĩnh như vậy.

Lý Tử Ngôn chưa từng thấy Giang Vũ Chính như vậy, lạ lẫm như vậy, tay chạm vào quần áo ướt đẫm của anh, hạ quyết tâm lớn tiếng nói: “Cô ta về rồi, sẽ không đến đây đâu. Cậu có ở đây mà đợi lâu hơn nữa thì cô ta cũng không biết đâu, người chịu khổ chỉ có mình cậu…” Vừa nói vừa muốn ôm lấy thân thể lảo đảo sắp ngã của anh.

Mà mười đầu ngón tay của Vũ Chính vẫn bám chặt lấy chiếc đàn dương cầm trước mặt, cắn răng nói ra từng chữ: “Tôi phải ở đây đợi cô ấy.”

Không ngờ bầu trời lại đổ một trận tuyết lên mặt anh, hòa tan, từng chút một, như từng vệt nước mắt bò đầy trên mặt anh, dấu vết xẹt qua lại phảng phất như có thể nhìn thấy vết máu.

Nước mưa lạnh buốt xuyên qua quần áo, thấm vào da thịt của anh, thấm vào xương cốt của anh, một loại đau đớn khắc cốt ghi tâm, làm cho thân thể của anh không ngừng run rẩy, run rẩy, bàn tay bám thật chặt vào đàn dương cầm vẫn không mảy may buông ra.

Ánh mắt của anh nhìn về phía màn mưa mông lung ngoài trời, quật cường giống như đã vứt bỏ hết tất cả lý trí cùng tự tôn.