BIỆT THỰ NHÀ BLOCK

PHÒNG NGỦ CỦA MASSIE

11 giờ 45 sáng

25 tháng Mười

Massie đứng trước chiếc gương dài bằng cả thân người mình và nghiêng đầu qua bên phải. Nó luôn làm thế khi mặc thử một bộ cánh mới. Góc lệch tâm giúp nó thấy mình trông thế nào trong mắt người khác. Đó là cái nhìn gần sát nhất với ý kiến thứ hai mà nó có.

“Hừm, tao cũng không thể mặc cái này,” Massie nói với con Bean đang cuộn tròn như một trái banh nhỏ xíu trên một đụn áo len dài tay. Nó kéo chiếc áo đỏ cổ chữ V qua đầu rồi ném lên giường cùng với những thứ đã bị loại ra. Bình thường, cái chăn lông mềm mại màu tía là màu nổi bật duy nhất trong căn phòng toàn màu trắng của Massie. Nhưng hôm nay có thể thấy căn phòng sặc sỡ hơn với nhiều sắc màu quần áo. Massie chống tay lên hông đánh giá mớ hỗn độn.

“Có vẻ như cả mấy ngăn tủ quần áo của mình vừa mửa ra cùng một lúc vậy. Vụ cá cược này quả là một cơn ác mộng.”

Bean mở mắt và duỗi thẳng thân mình.

“Bean, bộ đồ nào trong tủ của tao cũng đều có cảm giác nhạt nhẽo. Nếu mấy cái quần jean của tao chẳng có lấy vài cái sơ mi mới để chơi cùng, chúng sẽ chết vì buồn chán mất.”

Con chó liếm liếm mấy bàn chân của nó.

“Làm sao hôm nay tao đến trung tâm mua sắm mà không mua lấy một thứ gì được?”

Bean sủa một tiếng.

“Được đấy, Bean, nhưng trang phục Halloween thì không tính,” Massie nói. “Tao đang nói về cái gì đó mới và tuyệt đẹp và đáng ghen tị cơ. Tao không muốn thấy bất cứ ai nghĩ tao đang xuống dốc lần nào nữa.”

“Con yêu, ba phút nữa mình đi,” giọng bà Kendra nói qua hệ thống liên lạc.

“Được rồi, mẹ, con xuống ngay đây.” Massie nói vào cái hộp trên bàn cạnh giường ngủ của mình.

Nhưng nó vẫn còn đang mặc đồ lót.

Massie lén nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ngủ, hy vọng thoáng thấy Claire đang vất vả tìm cho ra thứ gì đó không bị trùng lặp để mặc. Nhưng đèn phòng nó tắt. Có lẽ nó đã chờ ở dưới lầu rồi.

Hừm!

Điện thoại của Massie reo đến lần thứ ba thì con bé mới tìm thấy một chiếc áo khoác nhàu nát.

“Chào, Kristen, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Giọng Kristen nghe có vẻ bực bội.

“Chuyện gì không ổn à?” Massie đưa một cái áo phông DKNY màu xám lên trước mặt rồi quăng qua vai.

“Tớ không tin là cậu không đi mua sắm cùng bọn tớ,” Kristen nói. “Hôm nay là thứ Bảy cuối cùng trước Halloween rồi, và nếu như cả bọn muốn mặc cùng một kiểu trang phục...”

“Cậu thật tình nghĩ tớ muốn đi với Claire hả?” Massie hỏi. “Hay nghĩ rằng sẽ có lúc nào đó tớ chọn nó mà không phải là các cậu? Làm ơn đi mà! Mình hiểu nhau chưa? Tớ đang hy sinh như vậy vì lợi ích lớn lao hơn là buổi tiệc và các cậu biết điều đó.”

“Sorry. Chỉ là đại loại tớ còn đang bực bội về chuyện Dylan thích Derrington, mà Alicia thì rõ ràng đang về phe Dylan vì nó nói Dylan đã kể hết về người nó thích rất lâu trước khi tớ kể, nhưng đó chỉ là vì tớ đã nói với cậu mà không phải là với Alicia.”

Trong lúc Kristen nói, Massie đang cố nghĩ ra cách để mọi người nhìn thấy nó đang đi cùng bọn bạn mình. Nếu tụi nó tình cờ gặp Becca hay Liz thì sao? Sẽ chẳng hay ho gì nếu nó không đi cùng bọn bạn.

“Này, hôm nay các cậu không định đến trung tâm mua sắm sao?” Massie hỏi.

“Không. Bọn tớ sẽ…”

“Kristen, hôm nay các cậu không định đến trung tâm mua sắm sao?” Từng từ của Massie sắc như dao cạo.

“Ừ có, đúng,” Kristen nói. “Bọn tớ đã lên kế hoạch từ nhiều ngày nay rồi.”

“Nhưng nhớ nhé, bọn cậu phải đóng kịch như thể là hoàn toàn tình cờ,” Massie nói. “Mẹ nghĩ Claire và tớ là, mở ngoặc kép bạn bè, đóng ngoặc kép. Nếu bà cho là tớ có dính dáng gì đến chuyện này, buổi tiệc sẽ bị hủy bỏ mất.”

“Không thành vấn đề. Đóng kịch là chuyên môn của tớ mà. Mẹ vẫn tưởng tớ mặc áo len đan bà già và quần lùng thùng đến trường mỗi ngày đấy, phải không nào? Bọn tớ sẽ gọi cho cậu khi đến nơi.”

Hai đứa cúp điện thoại, và Massie quay nhìn tủ quần áo của mình lần chót.

Nó quyết định cách duy nhất để sống sót qua vụ cá cược là xử lý lại đống áo quần cũ của mình theo cách mới. Cách đó sẽ phỉnh phờ đầu óc mình rằng nó vừa đi mua sắm. Nó lấy một trong những chiếc cà vạt Armani (còn lại từ giai đoạn thời trang ngắn ngủi học theo Arvil Lavigne của nó) dùng làm thắt lưng xâu qua đỉa quần Seven để cái dây đai đung đưa phía ngoài đùi theo nhịp bước chân. Rồi nó tròng cái sơ mi Brooks Brothers trắng (chủ yếu để mặc ngủ) bên ngoài cái áo ba lỗ. Nó để mở tất cả các nút chỉ trừ hai nút dưới cùng. Sau khi xắn tay áo lên và thắt lại chiếc lắc tay, nó đã sẵn sàng.

“Thanh lịch trường nội trú,” nó nói với Bean.

“Mình đi,” bà Kendra nói qua hệ thống liên lạc.

Massie bước xuống lầu và mỉm cười chào các bà mẹ, Claire và Todd. Nó hả lòng hả dạ thấy Claire đang ngượng nghịu trong cái áo phông màu vàng mù tạt siêu chật chỉ vừa phủ hết cơ hoành.

“Cảm giác thế nào khi cho chị mượn áo hả?” Massie hỏi Todd.

Thằng bé đang đứng gần cửa trước, ăn một trái chuối.

“Ha! Em biết chị ấy sẽ nhận ra mà,” Todd nói với Claire và mỉm cười tự mãn.

Giọng nó đặc sệt và nhát gừng vì miệng nói còn đầy thức ăn. Âm thanh nhớp nháp khiến Massie buồn nôn.

Claire quắc mắt với em trai.

“Vì là ngày giặt đồ, có vậy thôi,” nó nói với Massie. “Hơn nữa, tụi mình chưa bao giờ nói gì về chuyện mượn đồ cả.”

“Cứ thử đi. Trông cậu mặc quần áo của Todd còn hay hơn hình dung cậu trong bộ đồ trượt tuyết cũ của tớ.” Vừa nói Massie vừa xoắn cái cà vạt lòng thòng quanh cổ tay.

“Đừng quen với chuyện đó,” Claire nói. “Mẹ tớ bảo hôm nay tớ có thể mua vài thứ mới ở trung tâm mua sắm.”

Massie không thể tin được cuộc đời lại có thể tàn khốc đến thế. Khóe miệng nó trông như thể đang vạch một đường qua xi măng đang khô khi nó gượng một nụ cười chuyện-đó-tuyệt-lắm-tớ-có-cố-cũng-không-thể-vui-mừng-hơn-cho-cậu-được trên mặt.

“Vậy là chị đã để mắt tới những bộ quần áo của tui, đúng không?” Todd thầm thì sau gáy Massie. “Chị có tình cờ để ý thấy bộ Dockers màu xám mới tui mua tuần trước không?”

Hơi thở hầm hập của nó có mùi như chuối.

“Mi có tình cờ để ý thấy đôi giày Choo cao năm phân của tao không?”

Nó hạ gót ủng lên chân Todd. Todd khẽ thốt một tiếng oái và cà nhắc bước tới cạnh mẹ.

“Tình yêu làm tổn thương,” Massie nói.