Vương Thu đưa Trịnh Quân mở cửa nhà ra.

Vừa lúc mẹ cậu bưng mâm đựng trái cây đến phòng khách, thấy họ vào nhà, liền buông đồ xuống đến nghênh đón.

"Về rồi à." Mẹ Vương nhận đồ từ tay Vương Thu, cười hỏi: "Đi đường có mệt không?"

"Không mệt." Vương Thu nhìn thoáng qua Trịnh Quân, Trịnh Quân liền run rẩy cả người, anh quy củ cúi người chào mẹ vợ tương lại.

"Chào dì ạ."

Đôi mắt Vương Thu mở to, người này không giống đại ma đầu thường ngày chút nào.

"Rồi rồi rồi, dì đã mong chờ con đến lắm đó." Trong thời gian này tuy ông cũng thường hay nhìn thấy Trịnh Quân trong những lúc gọi video với Vương Thu, nhưng gặp mặt Trịnh Quân lần cuối vẫn là lần tình cờ gặp khi Trịnh Quân đến ở nhờ nhà Vương Thu kia.

Vương Thu nhìn nụ cười hiền dịu của mẹ mình, cũng cảm thấy vô cùng hiếm lạ.

Không giống với mẹ của thường ngày!

"Mẹ à mẹ làm lố quá đi."

"Có gì mà lố chứ." Mẹ Vương khoanh tay, nhìn đến nhãi con nhà mình liền đổi sắc mặt: "Không phải mẹ muốn lải nhải con đâu Cầu Cầu, con nói xem con yêu đương lâu như vậy, nhưng vẫn giấu người ta đi không cho ba mẹ gặp mặt là thế nào?"

Vương Thu phát hiện, mẹ cậu chỉ khách khí với mỗi Trịnh Quân, cậu nhún vai.

"Không phải con mang về đây rồi sao?"

Tuy Trịnh Quân có khẩn trương, nhưng vẫn nhớ rõ giải vây cho Vương Thu.

"Dì đừng trách Cầu Cầu, là tại con chưa chuẩn bị tốt."

Mẹ Vương bật cười, nhịn không được trêu chọc: "Vương Cầu Cầu, con nhìn con đi, còn chưa kịp hất ra ngoài đã có người che chở cho rồi."

Vương Thu hoàn toàn không có khái niệm thẹn thùng, còn nói năng hùng hồ đầy lý lẽ: "Tất nhiên rồi, anh ấy không che chở cho con thì che chở cho ai?"

"Được rồi được rồi, đừng đứng đó nói chuyện nữa." Mẹ Vương phát hiện nhãi con nhà mình thật sự chân truyền hết từ mình, đành phải sửa miệng tiếp lời: "Đặt đồ xuống rửa tay ăn cơm đi."

Vương Thu lôi kéo Trịnh Quân vào phòng khách, quay đầu hỏi: "Ba đâu rồi mẹ?"

Mẹ cậu đáp một câu: "Ở phòng bếp nấu cơm."

Vương Thu nghe thế liền vui sướng kéo bạn trai vào phòng bếp.

__________

"Ba ba!" Vương Thu thò lại gần chào hỏi với ba ba đang mặc tạp dề của cậu: "Hôm nay ba yêu dấu của con nấu cơm cho con ăn nha."

Ba cậu nghiêng mặt qua, mày rậm mắt sắc, cả khuôn mặt đều là góc độ sắc bén, ông nhìn nhãi con đã lâu không gặp nhà mình, nói: "Con có tới mấy người ba yêu dấu hả?"

"Một người một người." Vương Thu dỗ dành cha già khó tính của mình rồi, lôi kéo Trịnh Quân đến, triển lãm bảo bối cậu mới bưng về nhà cho ba cậu xem: "Ba ba, lại đây con giới thiệu một chút...!Đây là Trịnh Quân, cục cưng lớn mà cục cưng nhỏ của ba tìm được nè."

Nếu nói mẹ Vương Thu là đại mỹ nhân nhiệt tình như lửa, vậy ba Vương Thu chính là đại soái ca lạnh như băng.

Lúc họ có Vương Thu tuổi vẫn còn rất trẻ, khi đó ba Vương mới 22, 23, mẹ Vương chỉ mới hơn 20 mà thôi.

Cho nên dù Vương Thu 28 tuổi vẫn còn là chó FA, thì hai người họ cũng chỉ mới bốn năm chục tuổi.

Thật nói tiếp, nếu không phải yêu đương với Vương Thu, Trịnh Quân ba mươi mấy tuổi thấy họ, thật sự không gọi được hai tiếng chú dì ra miệng được.

"Chào chú ạ, lần đầu gặp mặt, con tên là Trịnh Quân."

"Ừm."

Trai ngầu lạnh lùng gật gật đầu: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm."

Vương Thu lôi kéo Trịnh Quân vào phòng vệ sinh cùng nhau rửa tay.

Trịnh Quân thở mạnh ra một hơi trước gương, xem như đã lĩnh giáo được áp lực khi gặp gia trưởng.

Anh đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn, đây là lần đầu tiên thấp thỏm đến vậy, thế mà vẫn có thể nghiệm được vài phần choáng váng.

Thật sự thần kỳ.

Vương Thu đau lòng bạn trai, bạn trai vất vả lắm mới nhịn qua được cửa thứ nhất, thở ra một hơi, cậu đỡ lấy Trịnh Quân đang ngẩn người cùng nhau rửa tay.

"Em đã nói ba mẹ em không ăn thịt người mà.".

Truyện Đô Thị

Trịnh Quân để tùy ý Vương Thu lăn qua lộn lại bàn tay của anh, im lặng một lúc, đột nhiên mở miệng.

"Cẩu Đản nói không sai."

Vương Thu sửng sốt: "Gì cơ?"

Lần đầu tiên Trịnh Quân cảm khái cũng may khuôn mặt mình coi như đẹp đẽ, anh nói: "Cả nhà em ai cũng thích soái ca."

"Ha ha ha." Vương Thu rửa sạch bọt xà phòng trên tay bạn trai, ôm mặt anh hôn một cái, cười dỗ anh: "Em chỉ thích nhất soái ca này thôi."

__________

Hai vị ở phòng bếp cũng không biết đã bị con rể tương lai nhìn thấu bí mật, mẹ Vương cũng đang dỗ người.

"Cười một cái đi, dọa con nhà người ta rồi kìa."

Trên mặt ba Vương bị vợ mình chọc ra một vết lõm, nhưng sắc mặt vẫn không có vẻ gì vui mừng: "Cười không nổi."

"Em hiểu được tâm tình người cha của anh." Mẹ Vương vỗ vỗ vai chồng mình: "Nhưng mà cải trắng lớn rồi, thì phải bị heo ủi đi."

Ông ngẫm lại, nói thêm: "Tốt xấu gì cũng là con heo vàng."

Ba Vương liếc vợ mình một cái: "Chủ yếu là heo đẹp trai, đúng không?"

"Ha ha ha ha." Mẹ Vương cười rộ lên, nhéo nhéo khuôn mặt đẹp trai của ba ba, khen: "Chồng em mới là heo đẹp trai nhất."

Mặt ba Vương không gợn sóng, đẩy người ra, trấn tĩnh bưng cá lư hấp lên bàn.

"Dọn chén ra đi, nấu xong rồi."

"Ừm." Mẹ Vương lại lên tiếng, đi qua gọi người: "Trong WC có mỏ vàng sao? Mau ra đây ăn cơm."

Cầu Cầu nhà ông trưởng thành rồi..