Gần đây áp lực công việc của Tiền Tiền cực kỳ lớn.

Trợ lý Vương nghỉ việc, những chuyện lung tung rối loạn đều đổ hết lên người cậu ta.

Cũng may trong khoảng thời gian này tâm trạng sếp lớn dường như không tệ, rất nhiều lần cậu ta phạm lỗi cũng không bị mắng đến máu chó đầy đầu.

Tuyệt nhất chính là!

"Sếp Trịnh tan tầm sao?"

Tiền Tiền nhìn sếp mới 5 giờ rưỡi đã ra khỏi văn phòng, nhanh chóng chào hỏi.

"Ừm." Trịnh Quân gật đầu: "Các người cũng làm nhanh cho xong rồi về sớm đi."

Đại ma đầu không tăng camera!

Trước kia lúc trợ lý Vương còn ở đây, năm ngày đã có bốn ngày tăng ca, hầu như ăn cơm chiều xong vẫn phải chiến đấu hăng hái đến bảy tám giờ tối, Tiền Tiền bị bạn gái mắng rất nhiều lần.

Bây giờ không như thế nữa, mặc kệ thế nào, cho dù trời sập xuống cũng không tăng ca.

Có lần Tiền Tiền còn nghe thấy Trịnh Quân đang gọi điện với ai đó, nói cái gì mà, sẽ về sớm thôi, rồi lập tức đi về.

Làm Tiền Tiền kích động chết được, lại không dám đi nói lung tung, chỉ dám len lén nhiều chuyện với trợ lý Vương đã nghỉ việc.

[Thầy Vương! Em kể cho anh nghe một chuyện động trời này!]

[Chuyện gì?]

[Sếp đang yêu đương!!]

Bên kia lập tức im lặng, cho đến khi Tiền Tiền lải nhải nói cậu ta làm sao nghe được Trịnh Quân dịu dàng gọi điện thoại cho ai đó nói buổi tối muốn ăn gì đó, Vương Thu mới thở ra.

[Ồ, hi vọng là vậy đi.]

Sao lại gọi là hi vọng như thế? Tiền Tiền rất không hài lòng, chắc chắn là như thế! Một trăm phần trăm là như thế!

Trịnh Quân đang kim ốc tàng kiều!

__________

Trịnh Quân kim ốc tàng kiều không biết chuyện gì xảy ra, đang lái xe đến trung tâm thương mại đón người.

Hôm nay Vương Thu đi dùng một sấp thẻ vàng kia, mấy chục vạn gần một trăm vạn tệ tiêu cũng không phải nhẹ nhàng lắm, vừa mới gọi điện thoại hỏi Trịnh Quân có thể đến đây đón cậu không, Trịnh Quân đương nhiên vui vẻ tan tầm trước, đón người về nhà.

Những cái thẻ đó là trước đây Trịnh Quân làm để phát phúc lợi cho nhân viên.

Trung tâm thương mại là chuỗi doanh nghiệp trong thành phố, với nhiều chi nhánh ở khắp mọi nơi.

Coi như là ở tầm trung.

Quần áo bên trong từ mấy trăm đến mấy vạn tệ, gì cũng có, không thua gì hàng xa xỉ, còn có nhiều mặt hàng vật dụng gia đình và điện tử, hướng đến nhiều đối tượng.

Trịnh Quân hoàn toàn không chọn nhãn hiệu.

Trừ mỗi năm tiêu tốn một khoảng tiền quần áo cho những lần đi công tác hoặc các trường hợp quan trọng, thời gian còn lại anh mặc cái gì cũng được.

Thậm chí trong tủ anh còn treo một cái áo thun ngắn tay rách rưới cũ kỹ.

Là quần áo lao động khi anh đi làm thêm nhân viên cứu hộ ngày xưa, áo bông thuần trắng còn vô cùng lớn, nhiều năm rồi anh vẫn dùng để làm áo ngủ, cũng không chê cũ nát.

Vương Thu ngồi trên ghế sô pha ở giếng trời lầu một chờ anh.

Hôm nay cậu chủ yếu mua đồ nữ nên cậu cũng không mặc đồ nam như thường ngày, mà là mặc váy.

Một cái váy dài tay phồng cổ vuông màu tím rất tinh tế.

Trước ngực có những sợi dây để tạo các nếp gấp, thiết kế cạp eo cao ôm sát tôn đường nét cơ thể.

Vải dệt pha chỉ vàng, dưới ánh đèn còn lấp lánh, rất bắt mắt,

Khuôn mặt của Vương Thu không minh diễm như mẹ cậu, bị nét phong độ trí thức của ba mình làm trung hòa, mặc đồ nam nhìn sẽ vô cùng anh tuấn.

Nhưng một khi cậu giả làm con gái, sẽ khiến cho người ta cảm thấy vừa ngọt vừa ngoan, như mật trên nhụy hoa, khiến người ta muốn mang cậu về nhà giấu đi.

Hơn nữa cậu cao hơn 1m7, tuy rằng chiều cao này so với đàn ông chỉ là phổ thông, nhưng khi mặc váy vào, thì chính là cao gầy tú lệ, rất khó khiến người khác không chú ý đến.

Huống hồ Vương Thu còn thích vận động, cả người lưu lại đường cong do tập luyện hàng năm, chân tay không khẳng khiu mà cân xứng thon dài, hơn nữa rất trắng, trắng đến nỗi dưới ánh đèn phụ trợ có thể khiến người ta lóa mắt, cả người dịu dàng như một khối ngọc Dương Chi Ngọc Lan quý giá.

(*)

Cao quý nhưng lại gần gũi.

Trịnh Quân liếc mắt một cái đã nhìn thấy cậu, còn thấy một người đàn ông xa lạ đứng bên cạnh cậu không biết đang nói gì đó.

"Anh đến rồi." Vương Thu cũng nhanh chóng nhìn thấy Trịnh Quân, cậu vừa thấy anh đã nở một nụ cười.

Cậu phất phất tay với Trịnh Quân, ý bảo đối phương đến đây, lại quay đầu không biết nói gì đó với người đàn ông kia.

Trịnh Quân nhìn vẻ mặt tươi cười của Vương Thu, dù không biết cũng không quan tâm người xa lạ này là ai, nhưng vẫn cảm thấy thật chướng mắt.

Anh nhanh chân bước qua, còn chưa mở miệng, Vương Thu liền đứng lên nắm lấy ống tay áo của anh, còn nghiêng nghiêng đầu, làm ra dáng vẻ vô cùng thân mật.

"Ngại quá anh đẹp trai, tôi thật sự đã có bạn trai rồi, không phải lấy lệ với anh." Vương Thu nhìn thoáng qua Trịnh Quân, đôi mắt sáng long lanh thiếu chút nữa khiến Trịnh Quân choáng váng: "Chúc anh sớm ngày tìm được chân mệnh thiên nữ của mình, tôi với bạn trai đi trước đây."

Trịnh Quân cứ ngơ ngác như vậy bị Vương Thu mang đi.

Mãi cho đến khi bước lên thang cuốn, Vương Thu mới buông anh ra, đứng yên trước một bậc thang.

"Cảm ơn anh Quân đã giải vây giúp em." Vương Thu nghiêng người cười với Trịnh Quân, cười đến mi mắt cong cong, còn lóa mắt hơn cả cái kẹp trân châu trên mái tóc.

"Không có gì."

Trịnh Quân cởi áo khoác dài khoác lên vai Vương Thu, anh cao hơn Vương Thu nhiều, vạt áo khoác che đến cẳng chân đối phương.

"Trong trung tâm thương mại rất lạnh." Trịnh Quân nắm lấy bàn tay đang vịn tay thang cuốn của Vương Thu một chút rồi lại thả ra: "Tay lạnh hết cả rồi, khoác lên đi."

"Cảm ơn anh Quân."

Vương Thu xoay người đứng thẳng lặng lẽ vỗ vỗ ngực.

A!

Lão cẩu thật biết thả thính!

Tim cậu đập nhanh quá đi!

(*) Dương Chi Ngọc Lan (một loại ngọc màu trắng):.