"Em đã chuẩn bị bữa tối sinh nhật cho hai người..." Vương Thu nói tiếp: "Đã liên hệ với anh Bạch, anh ấy đã đồng ý tham dự."

"Ờ."

Thật ra Trịnh Quân không để ý đến thứ như sinh nhật này, từ nhỏ, chỉ những khi cần điền ngày sinh trên giấy tờ thì anh mới nhớ đến sinh nhật của mình.

Lúc anh được mười mấy tuổi, sẽ vì tiền sinh hoạt mà đến tiệm ăn nhỏ để làm việc vặt.

Có đôi khi nhìn thấy các bạn nhỏ tổ chức sinh nhật, được cả nhà cùng nhau chúc mừng.

Anh nhìn người ta hòa thuận vui vẻ thổi nến sinh nhật, còn mình thì đứng một bên bưng trà rót nước.

Sau đó kinh tế dư dả, chuyện trên đầu càng lúc càng nhiều lên, tự mình làm ông chủ cũng không nhẹ nhàng, anh cũng không quan tâm đến sinh nhật gì.

Chỉ có Vương Thu để ý đến chuyện này, mỗi năm đều chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, còn sắp xếp một bữa cơm sinh nhật.

Sinh nhật anh năm trước, Bạch Nam Nhất còn ở nước ngoài, lúc đó bọn họ đang tăng ca ở công ty thuận tiện ăn mừng luôn.

Lúc nghỉ trưa, Vương Thu lén chuẩn bị bánh kem, thức ăn, triệu tập nhân viên đến, tập thể hát sinh nhật cho anh, sau đó cắt bánh kem cùng nhau ăn ăn uống uống.

Năm nay Bạch Nam Nhất đã trở lại, Vương Thu giúp sếp mình liên hệ với người trong lòng anh, sắp xếp chu đáo tiệc tối, muốn thúc đẩy chuyện tốt.

Nhưng Trịnh Quân chỉ hờ hững gật đầu: "Mau đi đi, nếu không kỳ nghỉ trở thành rác rưởi."

Lúc này Vương Thu mới dzọt lẹ.

Trịnh Quân mở hộp ra, bên trong là một cái bóp tiền cao cấp.

Bóp tiền của anh hiện giờ đã dùng bảy tám năm, lúc trước anh tùy tiện mua nó, chỉ mấy trăm đồng, dùng đến bây giờ da bên ngoài đã loang lổ hết cả, Trịnh Quân cũng không để ý lắm, có thể dùng thì cứ dùng thôi.

"Bây giờ trả tiền toàn dùng wechat rồi, còn mua bóp tiền gì nữa, có ngốc không chứ?"

Trịnh Quân lầm bầm như vậy, tay lại nhanh nhẹn lấy những thứ bên trong bóp tiền cũ nhét vào bóp mới, dứt khoát vứt bỏ bạn già.

"Ngốc thật mà."

Anh nói như vậy, cũng lộ ra nụ cười.

__________

Lúc Vương Thu đi đón mẹ cậu, nhìn thấy người mẹ gần 48 tuổi của cậu, đang bị một người đàn ông trẻ trạc tuổi cậu xin wechat.

"Mẹ!"

"Ah, Cầu Cầu (*) đến rồi à." Mặt mày mẹ cậu như tranh vẽ, cười với người thanh niên đang trợn mắt há mồm: "Dì đã nói nhiều lần rồi, dì thật sự không phải chị gái."

(*) Tên Vương Thu là 王秋, trong đó Thu đọc là qiū, cầu cầu 球球 (quả bóng) đọc là qiú, gần gần giống tên cậu, nên gia đình cậu lấy Cầu Cầu để đặt nhũ danh.

"Mẹ, ba không đến với mẹ sao?"

Mẹ cậu túm tay cậu, giọng nói có hơi ghét bỏ: "Ba con quản mẹ gắt quá, mẹ muốn một mình hít thở không khí cũng khó."

Vương Thu đã quen với giọng điệu của mẹ cậu: "Không phải do sức quyến rũ vô biên của mẹ hay sao? Ba làm sao yên tâm để mẹ bên ngoài một mình...!Ba con lúc nào mới đến?"

"Thằng nhóc lúc nãy, một nắm đấm của mẹ có thể hạ gục hai đứa như vậy, có gì mà không yên tâm chứ." Đại mỹ nhân hừ một tiếng, lúc ông còn trẻ từng lái máy bay chiến đấu trong quân đội, sau này chuyển nghề làm trong hàng không dân dụng, lái máy bay dân dụng mười mấy năm, đã từng luyện võ, nói là hoa bá vương (*) cũng không quá.

Nhưng khi nhắc đến ông nhà mình, mẹ Vương vẫn có hơi kiêu ngạo: "Đã bảo ông ấy đừng tới, ông ấy một hai đòi theo.

Ngày mai ba con còn ba cuộc phẫu thuật, sáng ngày mốt mới ngồi máy bay đến."

(*) Hoa bá vương: Hoa ăn thịt, một loại hoa to lớn, màu sắc sặc sỡ nhưng nguy hiểm.

Ý chỉ người đẹp nhưng không dễ chọc.

Ba cậu là chủ nhiệm khoa sản và phụ khoa, cả ngày vô cùng bận rộn.

Nhớ trước đây ba cậu còn chưa tốt nghiệp, đã bị hoa bá vương theo đuổi vào tay, Vương Thu đến có hơi sớm, cậu vừa đầy tháng đã bị cha ruột bế đến tham gia lễ tốt nghiệp đại học.

Khi còn nhỏ cha mẹ đều bận, nhưng vẫn chừa thời gian để bầu bạn với cậu.

Lúc đó mẹ cậu vẫn chưa chuyển nghề, nhưng chỉ cần một khi nghỉ phép sẽ mang cậu đi khắp nơi, một nhà ba người thân mật.

Vì để chăm sóc cậu, ba cậu đã thuê một căn nhà bên cạnh trường, trong lúc học lên thạc sĩ phải đến bệnh viện mỗi ngày, ba cậu liền đưa cậu theo.

Lúc nhỏ Vương Thu rất đáng yêu, mỗi ngày bị một đám bác sĩ thạc sĩ tiến sĩ vây quanh, khuôn mặt nhỏ bị véo đến đỏ bừng.

Sau đó ba cậu tốt nghiệp tiến sĩ rồi đến bệnh viện làm việc, mấy năm đầu nghiên cứu khoa học lâm sàng, hai đầu đều áp lực.

Mẹ cậu thấy vậy chuyển nghề trở về bản địa, đi làm một ngày nghỉ ba ngày, lúc nghỉ ngơi sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc một lớn một nhỏ, đưa đón cậu đi học, cùng cậu nấu ăn, giặt giũ, chơi game.

Mỗi lần ba cậu làm ca đêm đều được nghỉ vào hôm sau, nếu đụng phải ngày mẹ cậu cũng nghỉ, một nhà ba người sẽ ra ngoài chơi, còn nếu ngày đó là ngày mẹ cậu làm việc thì sẽ mang cậu đi đón mẹ, rồi cùng nhau về nhà.

Mấy năm đầu, ba cậu chỉ là một bác sĩ nhỏ tiền lương chẳng được bao nhiêu, mẹ cậu nuôi cả nhà.

Sau này công việc của ba cậu đã vào quỹ đạo, ba cậu bắt đầu cưng chiều một lớn một nhỏ, muốn gì cho đó.

Cho nên nhà bọn họ tuy rằng không phải quá giàu có, nhưng cuộc sống vẫn rất sung túc, nhiều năm như vậy, dù là tinh thần hay vật chất, Vương Thu đều cảm thấy mình đủ giàu có, không có gì tiếc nuối.

Cậu có một gia đình rất hạnh phúc, cho nên cậu cũng rất chờ mong, người bạn đời tương lai của cậu, sẽ có dáng vẻ gì đây?.