Tthận trọng từ lời nói đến việc làm nha Hồ vương, nói không chừng hắn hiện tại đang theo dõi từng việc làm của ngươi nha.」 Bác Phúc hoảng sợ ngẩng đầu.

「 Vậy làm cho hắn xem đi! Ta rất nhanh có thể thoát khỏi trói buộc của hắn, trở thành một con người chân chính……」 Hắn nói xong nhìn về phía Hướng Uyển Thanh, khóe miệng gợi lên.

「 Nhưng mà ngươi tu luyện lâu như vậy thủy chung vẫn không thay đổi một chút, ngươi không thấy là có điểm kỳ quái sao? Có thể chủ nhân của ngươi đã để phù chú gì trên người ngươi hay không nha……」Bác Phúc khó hiểu nhìn mặt hồ của La Ẩn.

Trong lòng La Ẩn run sợ, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.

Vấn đề này hắn không phải không nghĩ tới, năm đó thoát đi tiên giới vốn tưởng rằng sẽ có một cuộc đuổi bắt, nhưng mấy ngàn năm nay tiên nhân vẫn không có áp dụng hành động gì, tất cả yên tĩnh làm người ta bất an.

Mà nay lời của lão lại khơi mào nghi ngờ trong lòng hắn, phù chú, không phải không có khả năng, tiên nhân muốn cản trở tứ thú thành người, ai cũng đoán không ra hắn làm sẽ bày thủ đoạn đáng sợ nào.

Nhưng chuyện đến lúc này mặc kệ là phù chú hay là vũ khí gì hắn cũng không để ý, ai muốn ngăn cản hắn, hắn sẽ tiêu diệt tất cả, bởi vì hắn đã chờ lâu lắm rồi hắn không còn tính nhẫn nại.

Đang nhíu lại hai hàng lông mày, phía trước Hướng Uyển Thanh bỗng nhiên kinh hô một tiếng, tiếp theo một trận tiếng cười như chuông bạc vang lên.

Hắn ngẩng đầu liền thấy không biết từ nơi nào chạy tới một chú sóc con quấn quít lấy mắt cá chân Hướng Uyển Thanh, tuyệt không sợ người lạ.

「 Ha…… Thật đáng yêu……」 Cô cười ngồi xổm xuống, lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lông con sóc, con sóc lúc đầu nghịch ngợm hiếu động nhưng sau đó lại dựa đầu đưa cô vuốt ve, thậm chí còn nhảy lên trong lòng của cô làm nũng.

「 A, đó là con sóc trong rừng cây hoang, kỳ quái, bình thường nó không chịu đến gần người khác……」 Bác Phúc gãi gãi đầu cảm thấy kinh ngạc.

「Tthật vậy không? Nhưng các người nhìn xem, nó rất dễ bảo nha!」 Hướng Uyển Thanh ôm lấy con sóc, vừa xoa lên người con sóc vừa nìn La Ẩn và bác Phúc thản nhiên mỉm cười.

Mây mù vùng núi mờ mịt, bóng hình xinh đẹp linh lung, cảnh tượng cô gái chơi súc vật sao mà quen thuộc như thế……

La Ẩn giật mình, trong lòng vừa động.

「 Hướng tiểu thư đối động vật rất thành thạo nha?」 Bác Phúc hỏi.

「 Không có a, tôi cho tới bây giờ không có nuôi qua sủng vật.」 Hướng Uyển Thanh lắc đầu.

「 Sao? Vậy thật đúng là kỳ diệu nha!」 Bác Phúc chậc chậc lấy làm hiếu kỳ.

「 Nhưng mà tuy rằng không có nuôi qua nhưng cảm giác lại giống như từng ôm qua như vậy……」 Cô quay đầu, cảm thấy không biết khi thì chính mình cũng từng vỗ về một thân mềm mại da lông như vậy.

La Ẩn chậm rãi ninh khởi hai hàng lông mày, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Có thể sao?

Không, sẽ không khéo như vậy, không thể nào……

Hắn ở trong lòng tự hỏi tự đáp, khuôn mặt tuấn tú bịt kín một tầng bụi sáp.

Sóc ở trong lòng Hướng Uyển Thanh oa oa một thời gian, lại bỗng nhiên nhảy ra chạy về cây đại thụ, cô nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát lủi thẳng về rừng cây, nhịn không được cười khẽ.

「 Sóc con này thật sự rấtđáng yêu……」 Cô cười nhìn về phía La Ẩn, lại phát hiện hắn đang dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn cô cho nên nụ cười lập tức cứng ở trên mặt.

Hắn làm sao vậy? Cô có chút băn khoăn.

「 Vườn hoa có rất nhiều hoa, chúng ta đi hái them một ít hoa nửa, hôm nay chúng ta học ở đây sau đó xuống núi.」 La Ẩn đột nhiên nói.

「 Chúng ta phải học ở trong này sao?」 Cô ngẩn người.

「 Nếu đã đến đây thì không nên vội vã trở về, trên núi không khí thanh tịnh, hoa lại nhiều.Ở nơi này học cô sẽ không ngủ gà ngủ gật.」 Hắn khẽ cười chế nhạo.

Cô đương nhiên biết hắn đang giễu cợt cô, mặt đỏ lên ngượng ngùng nói:「 Nhưng mà tôi không có nói cho Chí Tuyên biết hôm nay đi ra ngoài……」

「 Ai là Chí Tuyên?」 Bác Phúc xen mồm.

「Vị hôn phu của cô ấy.」 La Ẩn thay cô trả lời.

「 Cô đã có vị hôn phu sao? Tôi còn nghĩ đến cô là bạn gái của thầy La nha!」 Bác Phúc nói xong nhanh chóng ném cho La Ẩn một ánh mắt trách cứ.

Người ta đã có vị hôn phu còn không buông tha như vậy có chút quá đáng nha.Ánh mắt hắn chính là nói như vậy.

La Ẩn đáp lại bằng nụ cười cuồng vọng「 Vậy thì thế nào 」.

「 Không phải đâu……」 Hướng Uyển Thanh đỏ mặt nhẹ nói.

「 Thật đáng tiếc, hai người thoạt nhìn rất xứng đôi nha!」Bác Phúc mở ra nụ cười đùa giỡn nhìn La Ẩn nháy mắt.

「 Xin đừng nói lung tung!」 Cô vội la lên.

「 Thật không? Tôi đây có phải nên đoạt lấy cô ta hay không?」 La Ẩn ngắm Hướng Uyển Thanh liếc mắt một cái,giở trò đùa dai.

「 La tiên sinh! Xin đừng nói giỡn……」Trong lòng Hướng Uyển Thanh hít mạnh một ngụm khí, trừng lớn hai mắt.

「 Ai nói tôi đang nói giỡn? Tôi rất thật tình nha.」 La Ẩn vứt cho cô một nụ cười bí ẩn, xoay người đi vào con đường mòn khác.

Hướng Uyển Thanh ngây ngốc đứng ở chỗ cũ,chỉ số tim đập càng ngày càng tăng.

「 Coi chừng nha thầy La cũng là người đối nghịch với phụ nữ,người đào được hắn coi trọng chưa từng có một ai thoát được, chưa từng có.」 Bác Phúc tiến đến phía sau cô thấp giọng cảnh cáo,sau đó lập tức tránh ra.

Cô quay đầu nhìn chằm bóng dáng của bác Phúc, không rõ hắn có ý tốt nhắc nhở hay là lên tiếng đe dọa?

「 Mau tới đây Hướng Uyển Thanh, cô còn sững sờ đứng đó làm gì nha?Tầng mây rất dày đại khái là sắp trời mưa, động tác chúng ta nhanh lên một chút.」 La Ẩn ở phía trước gọi cô.

「 Ừm……」 Cô vội vàng theo sau, tâm tư cũng đã bị đảo loạn.