Tối nay, gió đêm tựa hồ thấm lạnh hơn bình thường, Phồn Cẩm đứng ở ban công, nhìn một rừng ánh đèn dày đặc ở đằng xa, thỉnh thoảng lại có vài tiếng chó kêu rên, hỗn loạn như xa như gần, đúng vậy, là tiếng kêu rên, ở ngoài mấy dặm, cùng với những khu nhà cao cấp là những dãy nhà cũ âm trầm, tựa như đêm tối bên ngoài, ẩn giấu bên trong nó là sự hung ác cực kỳ bi thảm, cô không thể tưởng tượng trình độ tàn nhẫn của những người đó, nhưng mỗi khi đêm khuya về, nghe thấy những tiếng kêu thống khổ kia, cô lại cảm thấy lưng mình thấu lạnh. Vô luận bọn họ là người có quyền quyết định sinh sát thế nào đi nữa, cũng không nên làm những chuyện như vậy, những thanh âm kia đã sớm khắc vào trong óc, không thể nào đuổi đi được.
Cuối cùng vẫn không thể chịu được những cơn gió lạnh thấu xương, Phồn Cẩm khép chặt cổ áo, đang định xoay người trở về phòng, bỗng nhiên có một bóng đen xoẹt qua trước mắt, mau đến nỗi không kịp để cho cô tự hỏi, thân người đã bị giữ chặt, vừa định hét lên, trong phút chốc người kia đã che miệng cô lại, một tiếng nói nặng nề vang lên, “Là anh……”
Là anh.
Thân người đang cứng ngắc của cô lập tức mềm nhũn lại, sự sợ hãi mới rồi nháy mắt lại đảo thành kinh ngạc, bàn tay đang kiềm chế cô buông ra, Phồn Cẩm hơi thối lui, bước đến chỗ có ánh sáng, nhìn thấy một thân ảnh ngăm đen, cao gầy từ từ bước ra từ bóng tối. Mãi cho đến khi ánh đèn trắng chiếu lên bờ vai anh, dưới bóng râm, là gương mặt cô vẫn luôn nhớ thương, là gương mặt mà ở trong mộng cô càng không ngừng truy đuổi, thì lại thủy chung càng không thể chạm đến.
Một người mà ngày ngày cô không ngừng oán hận.
Khương Trần Dục nhìn thấy ánh mắt mê ly của Phồn Cẩm, tại sao cô có thể gầy thành như vậy, mấy ngày trước lúc cô mặc áo khoác ngoài trông vẫn còn đỡ, bây giờ, lại ăn mặc đơn như thế, lẳng lặng đứng trong đêm đen, thậm chí, một đôi mắt đã từng sáng ngời như vậy, đã mất đi tất cả thần thái, chỉ ảm đạm, bi thương nhìn anh.
Khương Trần Dục muốn mở miệng gọi cô, lại nghẹn ngào không thể nói thành lời. Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể hóa thành vô ngôn mà đối diện nhau.
“Cẩm nhi!” Rốt cục, anh cũng chua sót cất lời, nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Phồn Cẩm chợt lóe, muốn bước qua ôm lấy, lại bị cô thối lui cự tuyệt.
“Cẩm nhi!”
Phồn Cẩm là theo bản năng mà lùi bước. Ngay cả chính cô cũng không phát hiện, thân thể đã sớm phản ứng trước cả đầu óc.
Bàn tay Khương Trần Dục cứng ngắc giữa không trung, phản ứng của Phồn Cẩm làm cho anh phải miễn cưỡng thu tay lại. Trong lòng chua xót, quả nhiên, cô vẫn còn oán anh, oán anh năm đó quyết tuyệt, oán anh thanh minh đại nghĩa, lại oán anh đã buông tay…….
Giữa hai người, chung quy đã nảy sinh một bức tường ngăn cản. Quan hệ tương cứu lúc hoạn nạn trong nhiền năm đã sớm biến mất không còn một mảnh.
Bây giờ bỗng nhiên đối diện nhau, lại đứng gần nhau như vậy, nhưng tâm lại cách càng ngày càng xa.
“Cẩm nhi, lần này anh đến đón em rời đi, rời đi nơi này.” Sự xa cách của cô khiến anh chợt hốt hoảng.
“Rời đi?” Cô lặp lại lời anh. Rời đi, vì cái gì lại để đến hai năm sau? Vì cái gì lại đợi đến thời điểm khi cô chỉ còn hai bàn tay trắng? Rời đi? Rời đi bằng cách nào đây chứ?
“Hãy tin anh, anh đã sắp xếp hết cả rồi.” Anh nhận ra mê võng trong mắt cô, vội vàng giải thích, “Nhiều nhất là một tháng, một tháng chúng ta có thể rời đi nơi này, vĩnh viễn rời đi!”
Vĩnh viễn rời đi. Ánh mắt Phồn Cẩm có một tia sáng rọi, nhưng ngay lập tức cô lại nhíu mày, “Không được. Em không thể rời đi. Bà nội em……” Người thân duy nhất của cô, vẫn còn ở tại Thiên Tân, vẫn còn nằm trong tay Vũ Dã.
“Bà nội ở đó anh cũng sẽ có sắp xếp, nhưng gần đây thân thể bà không được tốt lắm. Cho nên phải kéo dài một chút, hai bên chúng ta phải cùng nhau hành động, bằng không sẽ xuất hiện sơ xuất!”
“Bị bệnh!” Khi Phồn Cẩm nghe thấy bà nội bị bệnh, trong lòng đã có chút hốt hoảng. Vì sao Vũ Dã Thuần Nhất lại không nói cho cô biết?
“Yên tâm, bây giờ bà đã có người chăm sóc, cho nên chúng ta sẽ chờ đến lúc sức khỏe bà đỡ hơn mới hành động!” Nếu không phải bà nội của Phồn Cẩm bị bệnh, kế hoạch của anh đã không bị kéo dài thêm lần nữa. Anh đã sớm mang theo Phồn Cẩm rời đi rồi.
Cao chạy xa bay.
“Cẩm nhi, nhất định chúng ta có thể rời đi, sau đó sẽ lại giống như ngày xưa!”
Phồn Cẩm nhìn anh, rốt cục anh đã xuất hiện. Vì cô mà bôn ba. Nhưng……
Ánh mắt của cô lại ảm đạm lại, hai năm, cô đã ở cạnh Vũ Dã Thuần Nhất hai năm, cô cái gì cũng không có, chỉ còn độc một thân thể đã bị tàn phá không chịu nổi, cô còn tư cách gì để……
Nghĩ đến đây, dũng khí của Phồn Cẩm thủy chung không thể dậy nổi, cô vẫn ngây ngốc đứng ở nơi đó. Không thể không thừa nhận, bọn họ đã sớm không thể trở lại như trước được nữa rồi.
Thân thể của cô đã ô uế. Linh hồn đã cũ rách không chịu nổi.
Cô còn có tư cách gì đây?
Khương Trần Dục nhận ra sự chần chờ trong ánh mắt cô, nhẹ nhàng bước qua, không cho cô cơ hội trốn tránh, ôm chặt lấy cô. Tựa như nhiều năm trước đây, vẫn là hương vị quen thuộc đó. Là thân thể ấm áp đó.
Mặc kệ hai năm nay cô đã gặp những chuyện gì, ở trong lòng anh, cô vĩnh viễn đều là cô gái thuần khiết, vô ưu vô lự năm đó. Thanh mai trúc mã. Là hôn thê của anh, là Cẩm nhi của anh.
“Trần Dục!” Rốt cục Phồn Cẩm không thể ngụy trang được nữa, ở một khắc khi Trần Dục ôm lấy cô kia, tất cả những sự do dự cùng bàng hoàng đều trở nên quá sức chịu đựng. Đã từng, cô đã từng thuộc về anh, cô cũng đã đừng có một tương lai tốt đẹp.
“Cẩm nhi, đã lâu lắm… Anh đã mất em lâu lắm rồi!!!!!!”
“Chúng ta không thể lại bỏ lỡ được nữa!”
Không thể lại bỏ lỡ nhau một lần nữa!