Giữa tháng, truyền đến tin dữ người Nhật Bản đánh chiếm Thượng Hải, thế lực bốn phương cắt cứ, tất cả đám sài lang hổ báo đều cầm dao mổ hướng về thành thị giàu có nhất Trung Quốc, Vũ Hán cũng bị ảnh hưởng, đặt biệt là phòng khám bọn họ, số người bị thương tăng lên, dòng người trên đường cũng gia tăng đột biến, chung quanh đều là không khí bất an náo động.
Mấy ngày bất ổn như vậy, vì để an toàn, trường học thông báo nghỉ một tuần, tuy nói là như vậy, nhưng nếu lỡ gặp phải chuyện gì lớn một chút, việc mở lớp lại nhất định khó mà thực hiện được.
Phồn Cẩm liền dứt khoát dẫn con đến phòng khám, lúc cô làm việc Nhã Trị ở ngay bên cạnh học bài, có đôi khi còn có thể giúp đỡ mấy việc nho nhỏ.
Hôm nay, phòng khám dị thường bận rộn, bởi vì giữa trưa có một đám người đi vào, ai ai cũng bị thương, lúc này Phồn Cẩm đang đứng ở hành lang phòng khám, chiếc khay cầm trong tay rơi xuống sàn đáng một tiếng ‘xoảng’, may mà bốn phía đều có tiếng người bị thương cùng bị bệnh kêu rên nên cũng không quá gây bất ngờ, nhưng mà liếc mắt một cái cô liền nhận ra một người đàn ông trong đó.
Người đàn ông đó thô lỗ, thần tình dữ tợn, thời gian ba năm cũng không làm cho hắn ta thay đổi bao nhiêu, ít nhất, tính tình hắn vẫn còn nóng nảy như thế.
Đám người kia do hắn cầm đầu, vội vàng xông vào, mọi người đều vây quanh, luống cuống chân tay sắp xếp cho bọn họ, Phồn Cẩm cẩn thận đứng một bên, người kia cũng quét mắt nhìn cô vài lần, không có biểu tình gì khác lại, cô nhận ra hắn, nhưng hắn không nhận ra cô sao?!
Phồn Cẩm nhẹ nhàng thở ra, dù sao hình ảnh nhiều năm trước cô bị hắn bắt vẫn còn rõ ràng trước mắt, quan trọng là…….
Quay đầu nhìn con ở trong phòng, nó đã nghe thấy tiếng động nên chạy ra, đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn về phía bọn họ, trong lòng Phồn Cẩm cả kinh, hướng về phía con ra hiệu, Nhã Trị gật gật đầu, ngoan ngoãn trở về phòng, sau đó, Phồn Cẩm làm hết phận sự công việc của mình, cùng đồng nghiệp giúp đám người kia băng bó.
Lúc đó, bác sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng nói vào tai cô, người đàn ông hung thần sát ác kia, tên là Trần Thập Tam, Phồn Cẩm nghe vậy liền chấn động, ngay cả bác sĩ đều nhận ra, cho dù người đàn ông trước mặt này có dù có tơi tả cỡ nào, nhưng một màn nhiều năm trước vẫn khiến cô phải ghê người.
Cảm thấy giật mình, Phồn Cẩm theo bản năng không dám tới gần căn phòng nọ, tìm cớ đi chăm sóc những người bị thương khác,sau đó,chạy về phòng dặn dò Nhã Trị, lo lắng chỉnh lại quần áo cho con, dựng cổ áo thẳng lên, hạ thấp chiếc mũ xuống. Nhã Trị tựa hồ cũng cảm giác có chuyện gì đó, một mực yên lặng ở trong lòng Phồn Cẩm nghe cô dặn dò, cậu bé cứ gật đầu, bộ dáng nhu thuận làm cho tâm tình bối rối của Phồn Cẩm trở nên bình tĩnh hơn một ít, may mà, cô biết nhóm người này sẽ không ở đây lâu lắm.
Chỉ cần lúc này không gặp phải thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Không khí căng thẳng kéo dài đến chạng vạng, lúc Phồn Cẩm tan tầm, cô khoác áo khoác, tận lực làm cho mình không có vẻ gì là bất thường, trước đó lại bảo Nhã Trị ngoan ngoãn chờ mình ở cửa, cô nhẹ nhàng bước chân trên hành lang phòng khám, vừa ra khỏi cửa liền bước nhanh chân hơn, nhìn thấy Nhã Trị đứng ở cửa chờ, liền chặn một chiếc xe kéo lại, ôm con ngồi lên đó.
Vội vã về nhà, lại cảm thấy bất an trong lòng một cách khó hiểu, hình ảnh người đàn ông kia cứ loáng thoáng hiện lên trước mặt, khiến cô rất không yên tâm, trực giác cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, có lẽ, cô nên chuyển nhà ngay lập tức, hoặc là…… Nhưng mà, có phải cô đã quá nhạy cảm hay không. Dù sao, bọn họ cũng không phải là loại súc sinh giết người không chớp mắt……
Nhưng……
Thân phận của bọn cô……
Suy đi tính lại, trước mặt lại xuất hiện một cái cốc.
Phồn Cẩm ngẩng đầu, nhìn thấy Nhã Trị nhu thuận, trong lòng lại cảm động.
“Nhã Trị…… Cháu cảm thấy chúng ta có nên chuyển nhà hay không?” Cô thử mở miệng, đột nhiên cảm thấy, thật ra cô không chỉ có một mình, còn cả con, cô có Nhã Trị, cậu bé hiểu chuyện, hoàn toàn có thể cùng mình chia sẻ nhiều chuyện, vì thế cô thử nói ra băn khoăn của mình.
Nhã Trị không hề ngạc nhiên, giống như hơi suy nghĩ, sau đó mở miệng “Nếu phải chuyển nhà, trường học với cả việc ở phòng khám đều phải thay đổi!” Một câu, Phồn Cẩm liền chợt hiểu ra, đúng vậy, như vậy ‘những kẻ có ý đồ kia’ cũng sẽ dễ dàng tra ra bọn cô.
Nói cách khác, Vũ Hán cũng không phải nơi có thể sống lâu sao?
“Không bằng… chúng ta chuyện về Thiên Tân đi!” Thực ra không phải cô chuyện bé xé ra to, nhưng mà, loại chuyện tình chỉ thay đổi trong nháy mắt như vậy cô đã trải qua rất nhiều rồi, bây giờ có Nhã Trị bên cạnh, cô càng nên cẩn thận.
“Thiên Tân……”
Nhìn thấy Nhã Trị nhíu chặt mày, Phồn Cẩm nhớ đến, Thiên Tân không phải đã sớm……
Nơi đó đã sớm thành nơi tranh đoạt của các cường quốc, sài lang hổ báo thi nhau hoành hành, so với đây nơi đó còn nguy hiểm gấp trăm lần.
Có lẽ là do luống cuống quá nên cô mới nghĩ đến nơi đó. Phồn Cẩm nghĩ đến việc cuộc sống bình thản mấy năm nay đã bị hủy hoại trong phút chốc, trong lòng cô ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
“Nếu không chúng ta tránh đi một thời gian, ở tạm một vài ngày, nếu không có gì ngoài ý muốn sẽ quay trở về, được không?” Cuối cùng Nhã Trị nghĩ nghĩ, “Vậy đi Tô giới đi!”
“Tô giới?” Phồn Cẩm nhíu mày, đúng vậy, mấy năm nay những nói hơi chút yên ổn cũng có nơi đó. Một vài khách sạn ở trong đó cũng có thể ở được, nếu người đàn ông kia đã rời đi, không chừng sẽ nhiều năm, hoặc thậm chí là cả đời cũng không gặp lại được, chỉ cần tránh né chút là ổn.
Phồn Cẩm lập tức kích động gật đầu, đây là một cách tạm ứng phó, vì vậy lập tức đứng dậy thu dọn, Nhã Trị ở một bên không quên nhắc nhở cô, “Cháu đi chào bác nói một tiếng chúng ta phải vội về nhà ông bà chịu tang!” Động tác của Phồn Cẩm hơi khựng lại, kinh ngạc vì lối suy nghĩ nhanh nhẹn của cậu bé, nhìn con cười cười, cô ngại ngùng gật đầu.
Sắp xếp xong xuôi, gọi điện đến cho phòng khám xong, Phồn Cẩm liền dẫn theo Nhã Trị đến Tô giới, đây là phạm vi quản hạt của người Pháp, cũng có một vài người nước ngoài đi vào,đây là cũng chính là thời điểm mà tiền bạc phát huy công dụng vạn năng của nó.
Bọn họ dùng tiền để sắp xếp mọi việc, sau đó chỉ cần chờ, chờ đến khi hết thảy sóng yên biển lặng, tất cả trở lại bình thường, mà nếu thật sự như vậy, bọn họ cũng không cách nào biết trước được còn có bao nhiêu ‘những trùng hợp ngoài ý muốn’ nữa.
Trên thực tế, lo âu của cô không phải không có đạo lý, ngay thời điểm Phồn Cẩm chờ đợi tất cả có thể quay trở lại bình yên, một đám người Nhật xông vào Tô giới. Ồn ào huyên náo. Từ trước tới nay, khi đám sài lang này tranh nhau chia cắt đất đai của người khác, thường có một hạn chế nhất định, đó là không thể gây chuyện với Tô giới người khác.
Bất hạnh thay, nhiều năm trước cô đã từng chứng kiến, hôm nay lại còn gặp lại, hơn nữa lại còn cùng một người.
Cô không biết ở Vũ Hán có thể nhìn thấy Trắc Điền Trung Hùng, có thể được xem là ‘oan gia ngõ hẹp’ hay không, hơn nữa cô rất bất bi ai phát hiện, mục tiêu bọn họ đi tìm kiếm không kiêng nể gì, lại là chính mình.
Nhưng mà, hắn ta lại lộ liễu trắng trợn như vậy, không biết là do quá kiêu ngạo hay là quá ngu xuẩn đây.