Mà điều cô không nghĩ đến chính là, vài ngày sau, một người khác cô chờ đợi cuối cùng cũng đã đến.

Là Sơn Bản.

Từ cách phòng giam xa xa Phồn Cẩm đã nghe thấy truyền đến một giọng nam, cô nhận ra được, là giọng nói của Sơn Bản.

Tiếng Trung của hắn không thành thạo như Vũ Dã Thuần Nhất, thường hơi cứng, ngay cả khi nói tiếng Nhật cũng vậy, thật khiến người ta dễ dàng hiểu được.

Rất nhanh, liền nghiệm chứng suy đoán của cô, Sơn Bản đi đến cạnh nhà giam, sau lưng hắn còn có một hiến binh, hắn thản nhiên nói một câu tiếng Nhật, hiến binh lập tức lấy chìa khóa mở cửa phòng ra.

“Tiểu thư, thiếu gia bảo tôi đến đón cô!” Sơn Bản hướng cô nháy mắt, Phồn Cẩm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, bước vài bước đến gần Sơn Bản, hiến binh kia giống như có chút chần chờ, ấp úng hỏi Sơn Bản vài câu, Sơn Bản mặt không chút thay đổi trả lời, rất nhanh, hiến binh kia nặng nề ‘hây’ một tiếng, đứng nghiêm lại.

(hây: vâng - はい)

Sơn Bản không nói hai lời liền kéo cô, một đường thẳng về ngoài cửa mà đi.

Phồn Cẩm theo sát, cũng không hỏi, chỉ nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng hít thở của bọn họ rơi vào không khí, nặng nề.

Thân mình cô cứng ngắc, mặc kệ như thế nào, chỉ cần rời đi nơi này, chỉ cần rời đi.

Bọn họ một đường vội vã, rất nhanh liền ra khỏi căn phòng u ám kia, vừa đi ra ngoài, một luồng không khí tươi mát liền đập vào mặt.

Phồn Cẩm âm thầm hít một hơi, chậm rãi thả lòng bước chân, còn chưa mở miệng, phía trước, lại có một bóng người nho nhỏ đã đứng dưới một gốc cây.

“Nhã...... Trị!!!!!!” Phồn Cẩm quả thực không thể tin nổi vào hai mắt mình, là Vũ Dã Nhã Trị, con trai cô?

“Nhã Trị!” Phồn Cẩm kích động chạy đến, liều lĩnh ôm lấy cậu bé.

Nhã Trị ngoan ngoãn nằm trong lòng cô. Bên cạnh, Sơn Bản vội vàng đi đến, “Tiêu thư, chúng ta phải hành động nhanh một chút, thiếu gia đang ở nhà ga chờ chúng ta!”

Vũ Dã Thuần Nhất? Nhà ga?

Phồn Cẩm ngẩng đầu, nhíu mày, một hồi lâu, mới gật đầu nắm lấy tay cậu bé đi theo Sơn Bản về phía trước, cho đến khi đã ngồi trên một chiếc ô tô bí mật gần đó, trong đầu cô vẫn là một mảnh hỗn loạn, sự tình chuyển biến quá đột ngột, tình huống bây giờ là như thế nào, cùng nhau bỏ trốn? Vì sao Sơn Bản lại có thể dễ dàng dẫn mình ra khỏi nhà giam như vậy, thậm chí còn mang theo cả Nhã Trị, còn có...... Thật nhiều thật nhiều nghi vấn khiến cô hoang mang buồn bực, chẳng qua cô nghĩ, chỉ cần gặp Vũ Dã Thuần Nhất thì sẽ sáng tỏ, đúng vậy, chỉ cần gặp Vũ Dã Thuần Nhất.

Vì vậy ôm liền ôm chặt Nhã Trị bên cạnh, một đường xe cứ xóc nảy, cuối cùng, cô nghe thấy tiếng xe lửa, nhà nha, bọn họ phải ngồi xe lửa sao?

Theo đuôi Sơn Bản đi vào nhà ga, người đến người đi, Phồn Cẩm chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng người cao lớn kia, lần đầu tiên cô kích động đến vậy, cơ hồ là ôm Nhã Trị mà chạy đến.

“Vũ Dã!” Vũ Dã Thuần Nhất cũng ôm lấy cô, hung hăng mà ôm chặt, lại rất nhanh buông hai mẹ con cô ra, ra lệnh cho Sơn Bản, “Cậu ở đây chờ tôi!”

Sơn Bản gật gật đầu, cung kính đi qua một bên, không hề quấy rầy hai người, biểu tình trên mặt Phồn Cẩm cũng cứng đờ. Bởi vì những lời vừa rồi của Vũ Dã Thuần Nhất, hắn nói...... Ý tứ của hắn có phải.....

“Em cầm thứ này đi!” Vũ Dã Thuần Nhất dời chủ đề, lấy một vật gì đó từ trong ngực ra nhét vào lòng cô. Lại đưa vội chiếc rương da bên chân hắn cho cô rồi dặn, “Trong rương có một ít tiền, em giữ cho cẩn thận, em ra nhà xí của sân ga thay quần áo đi, đây là vé tàu đến Vũ Hán......”

“Vũ Dã......” Phồn Cẩm vội ngắt lời lải nhải của Vũ Dã Thuần Nhất, có ý gì đây, ý của hắn có phải là......

“Anh không đi sao? Anh để cho em dẫn Nhã Trị rời đi?” Cô hoàn toàn rơi vào mộng, nhưng mỗi một câu của Vũ Dã Thuần Nhất đều là thật.

Một sự thật tàn khốc.

“Anh không thể đi, Phồn Cẩm, nhớ chăm sóc cho con, chăm sóc như-chính- mình vậy!” Vũ Dã Thuần Nhất tránh ánh mắt cô, lời nói lại giống như cô đã từng nói với hắn khi tuyệt vọng, cuối cùng cô cũng đã lĩnh hội nỗi đau toàn tâm này.

Phồn Cẩm lập tức sững sờ tại chỗ, đây là kết cục mà cô không thể đoán trước được.

“Nhưng mà, anh thả em, lại để em mang Nhã Trị đi, người kia... ông ta sẽ không bỏ qua mất.” Người đàn ông hận cô thấu xương, cha ruột của Vũ Dã Thuần Nhất!

Đây là lần đầu tiên, cô chủ động yếu thế trước mặt hắn, khẩn cầu hắn, “Thuần Nhất, chẳng lẽ bây giờ, anh còn muốn bỏ bọn em sao? Đi với bọn em được không? Em và con không – muốn rời anh!” Cô chỉ biết, lúc này đây có lẽ là vĩnh biệt, nếu cô còn thờ ơ, tại thời thế loạn lạc này, có lẽ cả đời bọn họ cũng sẽ không còn được gặp lại nhau.

Vì thế cô bỏ qua tất cả, hết thảy cố kỵ, hết thảy chần chờ, nói ra tiếng lòng của mình.

“Thuần Nhất, chúng ta cùng rời đi, không cần quan tâm đến gì cả!” Đúng vậy, hãy để cô ích kỷ một lần đi, “Người kia sẽ không tha thứ cho anh, chúng ta cùng đi, bọn họ sẽ không tìm ra!”

Vũ Dã Thuần Nhất nhìn cô kích động, thật lâu không nói gì, một lát sau lại ôm lấy cô, trong mắt rõ ràng có không tha. Nhưng vẻ mặt hắn lại không chút lay chuyển, trong nháy mắt Phồn Cẩm cảm thấy đáy lòng một mảnh lạnh lẽo.

Chính là cô cố chấp lựa chọn không nhìn thấy, tiếp tục nắm chặt lấy tay Vũ Dã Thuần Nhất không chịu thả, thậm chí không hề kiêng dè nơi đây là phòng chờ, ôm lấy người đàn ông không buông tay. Trong mắt tràn đầy nước mắt.

Trái tim con người dù sắt đá thế nào, đối mặt với sinh ly tử biệt vẫn vĩnh viễn bất lực như vậy, huống chi, người đàn ông trước mặt là người cô yêu, là cha của con cô, cũng là người đàn ông từng luôn miệng đồng ý rằng hắn vĩnh viễn sẽ không rời đi.

“Anh đã hứa, không rời đi, anh đã đồng ý với em, anh đã đồng ý với em mà!” Nhìn thấy biểu tình quyết tuyệt của Vũ Dã Thuần Nhất, lần đầu tiên , cô hoàn toàn bối rối. Giống như một đứa trẻ bất lực, liều lĩnh giữ hắn lại, cô không rõ. Nếu hắn đã mạo hiểm tất cả mọi thứ làm cho sự việc tiến triển đến nỗi này, vì cái gì lại mặc kệ để mẹ con bọn họ rời đi.

Chẳng lẽ là hắn luyến tiếc vinh hoa phú quý của hắn sao.

Ý thức được điều này, Phồn Cẩm chỉ cảm thấy lạnh lòng, lạnh thấu xương, như đi vào kẽ nứt (trên tảng băng).

Mà Vũ Dã Thuần Nhất cũng không biết phải làm sao, người phụ nữ cố chấp này khóc lóc giữ mình lại, đây là điều hắn chưa từng nghĩ đến, hắn nghĩ, Phồn Cẩm nhẫn nhục chịu đựng trước kia đã hoàn toàn biến mất, còn lại chính là một người phụ nữ kiên cường, hắn vẫn cho như vậy, cho nên, khi cảm thấy cô trở nên biến hóa như vậy, dù đó có là vận mệnh an bài, nhưng mà, giờ phút này nhìn thấy cô hai mắt mông lung đẫm lệ, hắn cảm thấy tim mình như bị dao cắt phải.

Nhưng......

Vũ Dã Thuần Nhất ép mình đẩy người phụ nữ trước mặt ra, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, sau đó tầm mắt lại chuyển sang đứa trẻ đứng bên cạnh, bình tĩnh nhìn nó một cái, còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ, sau đó, chậm rãi hít một hơi. Nhìn cô, gằn từng tiếng.

“Phồn Cẩm...... Anh là người Nhật Bản!!!!!!!” Mặc kệ yêu nhau ra sau, đây thủy chung vẫn là vết sẹo giữa bọn họ, không thể, cũng không xê dịch được, hắn chỉ nói một câu như vậy, mà trước mặt thân mình Phồn Cẩm cứng đờ, biểu tình bi thường vừa rồi hoàn toàn rút đi.

Tựa hồ trong lòng đã sáng tỏ điều gì, cô chua sót, bàn tay nắm tay hắn không tự giác buông xuống.

Mục đích hắn đạt được, mà tim như đã chết.

Ánh mắt của Phồn Cẩm làm cho hắn cảm thấy một nỗi đau lan tràn nơi ngực trái.

Thậm chí hắn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt bi thiết kia.

Mà cô. Sửng sờ tại chỗ.

Quả nhiên, giống như suy đoán của cô, người đàn ông này, không thể buông tha cho tất cả mọi thứ hắn có được, hắn xuất thân cao quý, hiện tại lại dưới một người, trên vạn người, mặc dù hắn yêu cô như vậy, lại không có khả năng bỏ qua quyền lợi đấu tranh. Hắn muốn chinh phục toàn bộ thế giới, cái hắn cần chính là sau khi đứng ở trên đỉnh cao của thiên hạ, bên cạnh lại có một người phụ nữ yêu thương.

Tất nhiên là hoàn mỹ như vậy, nhưng khi hai người xảy ra xung đột, hắn lập tức hiểu được điều mình nên lựa chọn là gì.

Nhận thức được điều này khiến cô trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ và giận dữ. Trong lúc lòng cô tràn đầy suy nghĩ buông xuôi hết tất cả, thì cuối cùng......

Càng buồn cười chính là, hắn thế nhưng cũng trả lời cô như vậy, như năm đó hắn đã chất vấn cô vì sao lại không yêu hắn.

Lằn ranh quốc gia, thân phận.

Hắn thật thông minh. Đó vĩnh viễn là vết sẹo giữa bọn họ.

Phồn Cẩm lùi người ra, có chút tự giễu cười cười. Nhìn gương mặt u ám của Vũ Dã Thuần Nhất, thật lâu sau, mới yên lặng kéo chiếc rương da Vũ Dã Thuần Nhất giao cho mình, cô có thể vứt bỏ nó rồi dứt khoát bước đi. Nhưng mà hiện tại lại không được, cô vẫn còn có Nhã Trị, con cô còn đang nắm chặt lấy tay cô.

Cô cần tiền, sau này, không có đàn ông che chở, thứ cô cần nhất chính là tiền.

Phồn Cẩm nắm chặt bàn tay, dời ánh mắt.

“Cám ơn anh!” Cô hiểu được, Vũ Dã Thuần Nhất biết một câu cảm ơn này là vì cái gì.

Hắn không đáp lại. Chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Cắn răng một cái, Phồn Cẩm nắm tay Nhã Trị, kéo hành lý xoay người hướng sân ga đi. Phía sau, vẫn ầm ĩ tiếng người, xa xa, vẫn là tiếng xe lửa rít vang.

Cô chưa từng hoài nghi tình yêu của người đàn ông phía sau. Có lẽ nó còn sâu nặng hơn cả tưởng tượng của cô.

Đáng tiếc chính là, chung quy cô vẫn không thể so được với quyền thế.

Đây là bi ai của cô, là vận mệnh của cô.

Thật ra như vậy cũng tốt, chấm dứt hết tất cả, cũng tốt.

Đây là lựa chọn mà vận mệnh ban cho cô, ở thời điểm cô không thể nắm bắt, vận mệnh đã ban cho cô lựa chọn này.

Mà cô, đã cố hết sức, cũng sẽ không hối hận nữa.

Cúi đầu nhìn đứa nhỏ bên mình, Phồn Cẩm chậm rãi kéo khóe miệng, cho dù là cười giống như khóc, cô cũng muốn cười.

Ít nhất, con vẫn ở bên cạnh cô.

Đây là ân huệ lớn nhất mà trời cao đã ban cho.

Nhưng, cô vĩnh viễn sẽ không biết được, khi thân ảnh bọn họ biến mất ở sân ga, người đàn ông vẫn lẳng lặng đứng ở phía sau, lần đầu tiên, đã cảm nhận được vị chua xót nơi khóe môi.

Thì ra, nước cũng mặn như vậy, đắng như vậy, chát như vậy!!!!!!

Triệu Phồn Cẩm, từ nay về sau, chúng ta, đã là người xa lạ!!!!!