Tô Hà rất hiếm khi lớn tiếng với cậu, thậm chí là lần anh hung dữ nhất cũng không lạnh mặt im lặng như bây giờ, Kiều Minh Hạ lập tức ngẩn ra khi nhìn thấy anh quay đầu không nói lời nào khởi động xe đi.

Suốt buổi sáng này, cảm xúc của cậu thay đổi rất nhanh, chưa kịp hoàn hồn khỏi sự biết ơn vì được Tô Hà cứu thì cậu đã bị anh dội một gáo nước lạnh vào đầu.

Kiều Minh Hạ vội thắt chặt dây an toàn, đổi hộp sữa tay bên này sang bên kia mấy lần.

Gương chiếu hậu không còn nhìn thấy con hẻm nhỏ kia nữa, Kiều Minh Hạ lắp bắp quay đầu lại:

"Thầy, em..."

“Yên lặng.”

Tô Hà lạnh lùng nói.

Kiều Minh Hạ không có gan để nói lại, cậu co rúm ở ghế phụ bên cạnh, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Cậu sợ bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Tô Hà, đóng băng tất cả sự ấm áp và dịu dàng một cách kiên quyết.

Nếu không phải đang ở trong xe, có lẽ Kiều Minh Hạ đã không để ý đến mọi thứ mà chạy trốn rồi.

Đầu óc cậu còn chưa kịp sắp xếp lại rõ ràng mấy chuyện hỗn loạn ngày hôm qua, không ngờ lại bất ngờ gặp được Tô Hà ở nơi quen thuộc.

Tại sao anh lại đến, trường học đã xảy ra chuyện gì sao...

Gặp phải biến cố quá lớn, Kiều Minh Hạ cũng theo đó mà năm lần bảy lượt lên xuống như bị sóng cuốn trôi.

Bây giờ đang ngồi trong một chiếc xe hơi khô ráo, mùi nước hoa, hộp sữa, một món đồ trang trí hình mèo lật đật mới đổi ở phía trước mặt, điều đáng lẽ phải khiến Kiều Minh Hạ cảm thấy thoải mái.

Nhưng thái độ thờ ơ đột ngột của Tô Hà lại ném cậu vào tuyệt vọng.

Sự tức giận của Tô Hà không ảnh hưởng đến tốc độ lái xe của anh, anh vẫn như cũ vừa nhanh vừa ổn định quẹo sang đường lớn.

Lúc chờ đèn đỏ trên đường, Tô Hà trả lời cuộc gọi, anh đang đeo tai nghe Bluetooth.

Kiều Minh Hạ mơ hồ nghe thấy người bên kia và anh nói gì đó.

Tô Hà đã trả lời rất ngắn, không ‘ừm’ thì ‘được’, lộ rõ vẻ xa cách.

Sau đó, chiếc SUV rẽ vào một góc, không đi về hướng trường học.

Kiều Minh Hạ hoàn toàn hoảng sợ, cậu cầm công tắc chốt cửa xe - khóa rồ,không động đậy - nhìn sang Tô Hà, giọng nói thay đổi:

"Thầy, không trở lại trường học sao?"

“Hả?”

Tô Hà nhìn cậu, tiết kiệm từng chữ nói:

“Không về.”

Kiều Minh Hạ bị những lời này làm cho kích động đến mức như đang lơ lửng trên mây, không bay lên đến trời mà cũng không đạp xuống dưới dất, như giẫm lên không trung, trong lòng thấp thỏm.

Cậu mở miệng, nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của Tô Hà, cũng không dám nói gì nữa.

Từ nút giao đường cao tốc vòng quanh, trừ giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối ra thì không còn kẹt xe nhiều.

Tô Hà lái xe một cách liều lĩnh, như thể anh đang trút ra sự bực dọc nào đó.

Kiều Minh Hạ cảm nhận được không hẳn là tức giận, nhưng cậu vẫn rất sợ.

Tô Hà chưa từng đối xử như thế với cậu, thà anh mắng cậu một trận chứ cũng không muốn Tô Hà không nói tiếng nào như hiện tại.

Cơn tức giận không làm cậu ngạt thở, mà là sự oán hận.

Đầu tiên là sự oán hận của cha cậu, sau đó là Phương Bình Bình, những thanh thiếu niên đầy ác ý ở trường, thậm chí một hoặc hai giáo viên dùng ánh mắt đầy thành kiến nhìn cậu

Cậu sống trong môi trường trần đầy thù hằn quá lâu, khó khăn lắm mới nhìn thấy một chút ánh mặt trời, khi nắm lấy nó cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ánh mặt trời này sẽ làm bỏng tay cậu.

Tô Hà không thể hận cậu, Kiều Minh Hạ nghĩ, nếu không cậu sẽ đau lòng đến chết mất thôi.

Cậu đã nhìn thấy ánh sáng, Tô Hà không thể để cậu lại bị đẩy vào bóng tối lần nữa.

Khi hôn nhau và làm tình trong căn hộ cao tầng, thỉnh thoảng chạm phải ánh mắt của nhau trong lớp học cùng với những bí mật kích thích như điện giật, khi tan học vừa bước qua góc đường lập tức nắm tay nhau, khi ăn kẹo sữa hình con thỏ...

Những việc tim đập thình thình kia đều không bằng bây giờ.

Tuyệt vọng, uất hận không rõ, trái tim Kiều Minh Hạ bỗng nhiệt trống rỗng.

Bởi vì đau khổ cậu mới yêu Tô Hà.

Nhận thấy tình yêu không cần những bước thủ tục phức tạp hay quy trình khắt khe, giờ đây, cậu ngồi trong xe, không biết bị đưa đi đâu, tự dưng lại hiểu được tất cả.

Cậu không muốn rời xa Tô Hà, không muốn Tô Hà tức giận, không muốn kết thúc với Tô Hà.

Cho dù muốn kết thúc, cũng phải đợi cậu nói xong câu ‘em yêu anh’ cái đã.

Cậu không quan tâm người khác đối xử với cậu thế nào, Kiều Minh Hạ đã lên kế hoạch cho một cuộc chạy trốn, những tội lỗi mà cậu phải gánh chịu có thể được rửa sạch khi cậu bước đến một thế giới xa lạ.

Hầu như tất cả những người cậu gặp - kể cả cha mẹ cậu - đều hoàn toàn thay đổi, trở thành một vết đen thật nhỏ thật nhẹ trên người Kiều Minh Hạ.

Chỉ có Tô Hà không phải là một vết đen đơn điệu.

Anh là biển mà cậu có thể sa vào bất cứ lúc nào, cũng là một tia sáng vô cùng đặc biệt.

Biển chứa đựng tất cả mọi thứ, mà ánh sáng lại phản chiếu ra hy vọng.

 Chiếc xe màu đen xám lái vào một khu chung cư, sau khi cánh cổng an ninh nghiêm ngặt được mở ra, trước mắt dường như là một đường núi bao lấy một nơi non xanh nước biếc vô cùng xinh đẹp ở ven thành phố.

Từ nãy đến giờ Kiều Minh Hạ luôn cúi đầu, cậu cũng không uống chút sữa nào cả.

Tô Hà nhìn sang cậu, cảm xúc phức tạp trong lòng đã tan biến hơn phân nửa theo đoạn đường dài.

Vài giây sau khi nghe Kiều Minh Hạ nói cậu đã làm mất chiếc đồng hồ Blancpain, đầu óc anh đã trống rỗng.

Khi hoàn hồn lại thì bản thân đã đạp chân ga lao đi, Tô Hà nghiền ngẫm cảm xúc, cũng không phải chỉ có tực giận, mà đa phần còn hòa lẫn vào cảm xúc tiếc nuối đầy phức tạp.

Mặc dù chiếc đồng hồ này đắt tiền nhưng nó không phải là chiếc đồng hồ có giá trị nhất trong bộ sưu tập của anh.

Vì đây là món quà sinh nhật của Ninh Viễn nên Tô Hà luôn đeo chiếc đồng hồ này để biểu thị tấm lòng, không phải là món đồ anh yêu thích nhất, nhưng nó có ý nghĩa đặc biệt nhất đối với anh.

Sau khi tiện tay tặng cho Kiều Minh Hạ, lúc đầu thỉnh thoảng khi Tô Hà còn chưa quen với cảm giác trống vắng này, đã dần đoán được suy nghĩ lúc đó của Ninh Viễn

Anh đối tốt với Ninh Viễn quá nhiều năm, dẫn đến việc đối phương thích gì đều bắt anh đoán.

Đoán đúng, thưởng chút ngọt ngào, nếu đoán không trúng, thái độ của Ninh Viễn liền thay đổi 180 độ, lạnh lùng đến mức Tô Hà còn rất thắc mắc không biết có phải anh đã giết người phóng hỏa gì hay không.

Ý nghĩa của việc tặng quà, khi đó Tô Hà còn trẻ trung đầy sức sống, vốn phải thích và yêu một cách nồng cháy, nhưng anh lại bị thái độ hờ hững như không có việc gì sau khi phát sinh chuyện đó của Ninh Viễn lúc ở Tokyo làm tổn thương, mỏi gối chùn chân, dừng ở nơi đó.

Hiện tại anh nghĩ, có lẽ lúc đó Ninh Viễn từng mong chờ được nghe thấy điều gì đó.

Nếu anh chọn ‘anh yêu em’, có lẽ bọn họ đã rẽ sang một câu chuyện khác.

Nhưng Tô Hà lại nói ‘cảm ơn’.

Ninh Viễn lập tức thay đổi sắc mặt, mặc kệ tất cả đính hôn với Khương Vận, cho rằng Tô Hà chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, tìm cậu nói rõ ràng.

Nhưng mà Phật cũng sẽ biết giận, huống chi Tô Hà chỉ là một con người ga lăng phong độ, lần này bị hành động của Ninh Viễn làm cho luống cuống, tưởng rằng đối phương muốn tuyệt giao với mình, theo đó nhượng bộ rút lui.

Bắt đầu từ ngày đính hôn trở đi, bọn họ không bao giờ có thể quay trở lại, mãi đến khi Tô Hà chọn buông tay Ninh Viễn.

Tô Hà là người không quay đầu lại.

 Điểm dừng chân cuối cùng là gara ngầm của biệt thự Đường Hồ.

Bên canh đỗ mấy chiếc Euro, 911, P1 và một chiếc BMW 7 Series màu Bernina Grey - chiếc cuối cùng là xe của Tô Thanh, anh ấy không yêu gì đối với xe cộ, nằm giữa một rừng xe thể thao cao cấp của Tô Hà, trông có hơi lạc loài.

Tô Hà tháo dây an toàn bước xuống xe, Kiều Minh Hạ cũng mở cửa theo, cầm cặp sách đứng ngẩn người tại chỗ không biết làm sao.

Đi được hai bước, lại không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, Tô Hà do dự dừng lại, quay đầu nhìn.

Kiều Minh Hạ một tay cầm cặp sách bị rạch một bên, tập tài liệu mỏng và giấy kiểm tra bên trong lại bị rớt ra ngoài, rơi vãi trên sàn bê tông của nhà để xe.

Có một bức ảnh? Sao lại đem cái này bên người.

Tô Hà khẽ nhíu mày, vẻ mặt này khiến anh như thể chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ lập tức bùng nổ cơn giận ngay lập tức.

Có lẽ anh đã làm Kiều Minh Hạ sợ hãi, cậu không quan tâm đến việc thu dọn đống giấy rơi rớt, vôi vàng ôm cái cặp gần như trống rỗng tiến lên một bước nhỏ.

Kiều Minh Hạ ngập ngừng nhìn anh, cả người nhếch nhác, hệt như một con mèo hoang vừa đụng phải vũng nước đục.

Trong một môi trường xa lạ, Kiều Minh Hạ co vai lại, không biết nên làm gì, mím môi thành một đường thẳng.

Tô Hà thấy vậy thì thả lỏng đôi mày đang nhíu chặt ra, thở dài dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói:

"Đi theo anh."

Căn biệt thự Đường Hồ này là ngôi nhà của của bốn thành viên thân thiết nhất trong gia đình họ Tô khi họ đến Tây Thành, nhưng bây giờ cha mẹ họ đang đi du lịch ở Thụy Sĩ, Tô Thanh tổ chức bữa tiệc tối hoành tráng kia xong thì tiếp tục đến Tân Cảng.

Tô Hà cũng không sống ở đây nữa.

Về phần tại sao lại đột nhiên đến Đường Hồ, lúc Tô Hà bước xuống xe cũng hơi ngẩn người một lúc

Chắc là do đột nhiên xúc động

Cho dù người giúp việc sẽ đến dọn dẹp thường xuyên, nhưng căn nhà quá lớn, trong không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi gỗ lạnh lẽo.

Kiều Minh Hạ đi theo Tô Hà vào thang máy, trong bụng rối như tơ vò tìm lời mở đầu để giải thích rõ ràng tại sao chiếc đồng hồ bị mất, nhưng Tô Hà nói trước:

“Trước giờ anh chưa từng đưa ai về đây."

Kiều Minh Hạ phản xạ có điều kiện:

"Hả?"

“Đây mới là nhà của anh.”

Sau khi Tô Hà nói xong, thang máy đúng lúc phát ra ‘ding dong’ nhắc nhở.

Sau khi cánh cửa kim loại mở ra, khu vực đổi giày dép mang theo phong cách riêng cùng với các bức tranh sơn dầu đầy phong cách theo trường phái ấn tượng treo đầy toàn bộ bức tường, ngạo nghễ chào đón khách, có khí thế giống hệt Tô Hà.

Đi ngang qua khu vực để giày dép, Tô Hà đưa dép cho cậu, size lớn hơn một số nên không vừa chân lắm, Kiều Minh Hạ bước đi hơi chậm chạp, nhanh chóng đi theo Tô Hà. 

Phía sau khu vực đổi giày và phòng khách nhỏ, tất cả các bức tường vô dụng đều bị đập bỏ  tạo thành một không gian mở, một phòng ngủ lớn rộng rãi theo phong cách tối giản, nội thất tự nhiên ngăn cách, toàn bộ tầm nhìn đều là gam màu tối.

Nhưng không cảm thấy nặng nề, ngược lại có cảm giác bình yên đến khó hiểu, giống như chìm xuống đáy biển vậy.

Kiều Minh Hạ nghĩ, có lẽ vì ở đây không có bóng tối.

Tô Hà kêu cậu ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, nói tiếp lời lúc nãy:

"Anh cảm thấy nhà là nơi có sự riêng tư nhất định, nhưng khi nãy mới đi được nửa đường, đột nhiên cảm thấy nơi này thích hợp để trò chuyện hơn."

Kiều Minh Hạ thấp thỏm không yên, chỉ có thể trả lời:

"Vâng."

Tô Hà dùng ngón tay thon dài gõ vài cái lên tay vịn kim loại của sô pha, ngẩng đầu hỏi:

"Vì sao em lại làm mất cái đồng hồ đó?"

Anh đã mở lời, tất cả những lời soạn sẵn trong đầu Kiều Minh Hạ lập tức thành phế thải.

Nếu như trước đây cậu không có cái nhìn trực quan về gia đình Tô Hà thì bây giờ sau khi nhìn thấy căn biệt thư cao cấp ven hồ này, cho dù Kiều Minh Hạ không có khái niệm về tiền bạc cũng hiểu được.  Sau một lúc, hạ quyết tâm:

"Thầy"

Kiều Minh Hạ lo lắng nắm chặt dây đeo cặp:

"Chiếc đồng hồ đó...!thầy đừng hỏi nữa, em sẽ đền cho thầy".