Edit: Kally

Beta: Phong

Luận về đánh nhau, mười Tống Thanh Chấp cũng không đánh lại một Hứa Tinh Lạc, nếu là Hứa Tinh Lạc muốn, ngay bây giờ hắn có thể bắt chéo hai tay đối phương ra sau lưng, dùng đầu gối đè lên lưng đối phương bắt cậu quỳ xuống.

Nhưng hắn không làm như vậy.

"A, Chấp ca đừng đánh......" Hứa Tinh Lạc nói, rụt cổ cười làm lành, để Tống Thanh Chấp tùy ý đấm mình vài cái: "Đau, đau."

"Cãi nữa không hả?" Tống Thanh Chấp chưa từng thấy Hứa Tinh Lạc đánh nhau, cậu nắm lấy cổ áo đồng phục của Hứa Tinh Lạc, dạy bảo: "Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng trên dưới không thể loạn được, hiểu chưa?"

"Hiểu hiểu, phải kiên định với chính mình." Hứa Tinh Lạc gật đầu phụ họa.

"Đúng vậy, dù sao cái đó cũng là trời sinh," Tống Thanh Chấp thả hắn ra, vẻ mặt còn rất nghiêm túc: "Giống như cậu nghĩ mình cũng như vậy vậy."

Hứa Tinh Lạc hiểu ý cậu không?

"Ừ." Hứa Tinh Lạc đương nhiên hiểu, mọi người đều hiểu họ đang nói cái gì, không có gì mà không hiểu cả: "Không sai, đó là trời sinh."

Cũng giống như có người trời sinh yêu thích người khác giới, có người trời sinh thích người cùng giới, không vì một lí do nào cả, cuối cùng vẫn sẽ kết thúc trên con đường này.

Cho nên hắn cũng không ngu đến mức hy vọng Tống Thanh Chấp sẽ thay đổi suy nghĩ thử cảm giác nằm dưới là như thế nào, câu nói kia rất đúng, bản thân không muốn cũng đừng đẩy cho người khác.

Giữa người với người phải biết tôn trọng nhau.

"Tôi cảm thấy rất kì lạ," lại lần nữa nói vấn đề này với Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp vẫn cảm thấy thật xấu hổ, nhưng chút xấu hổ này không ngăn được d*c vọng của cậu, cậu cứ muốn nói với Hứa Tinh Lạc...... về chủ đề d*c vọng này đấy: "Không phải là trong giới gay nhiều 0 lắm...... Khó kiếm 1 sao?"

"Trong giới gay gì hửm, chẳng lẽ cậu không phải ư?" Hứa Tinh Lạc híp mắt, hắn không thích nghe lời này.

"Thì ý là như vậy đó." Tống Thanh Chấp trừng hắn một cái: "Đừng có cãi."

"Ồ." Hứa Tinh Lạc nhìn học bá, ánh mắt rất ngoài ý muốn, tiến bộ rồi, đang trên đường lớn mà cũng nói cái này được.

Lúc trước đi bộ trên một con đường thôi mà cũng sợ có ai nhìn thấy.

Mẹ nó, chẳng lẽ phải nói câu thật đáng mừng sao?

"Nói đi mà," Tống Thanh Chấp đánh giá Hứa Tinh Lạc từ trên xuống dưới, không biết phải làm sao: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy 1 ngoài đời, hơn nữa cũng không như trong tưởng tượng, xác suất ấy phải nhỏ mới đúng chứ."

"Làm sao? Cậu muốn làm tôi à?" Vẻ mặt Hứa Tinh Lạc 'tôi sợ đấy' che ngực, kỹ thuật diễn giả tạo đến mức nếu mà lên màn ảnh lớn nhất định sẽ bị khán giả nhổ nước miếng vào: "Nghe lời của cậu nói cứ như đúng theo suy nghĩ của cậu thì cậu sẽ gây họa cho tôi vậy?"

"Đừng có mà nghĩ nhiều." Tống Thanh Chấp quay mặt đi, giật khóe miệng: "Trên đời làm gì có nếu."

"Cũng đúng." Hứa Tinh Lạc cảm thấy thật may mắn.

Sau đó Tống Thanh Chấp im lặng suốt cả đường về, không phải là cậu không có d*c vọng, đứng bên cạnh Hứa Tinh Lạc, vũ trụ nhỏ trong lòng cậu cứ muốn nổ tung được chưa?

Trong đầu phát đi phát lại sự rung động khi bị Hứa Tinh Lạc dùng đầu ngón tay lướt qua cánh tay trong lớp vừa nãy, một khối màu sắc không thể diễn tả được nhưng lại có sức mạnh áp đảo chặn trước ngực cậu, tùy tiện lao về phía cậu.

Cảm giác đó thật tuyệt vời, không hề khó chịu hay thậm chí là hưng phấn mà còn xen lẫn sự chán nản do không thể trút giận, giống như đang xem một bộ phim hay, biết trước chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, biết được cái kết sau đoạn cao trào.

Tống Thanh Chấp có lẽ biết vì sao mình lại im lặng, bởi vì cậu biết mình không phải người đóng phim, cũng không phải người mua vé xem phim, cũng không phải người chọn chỗ ngồi, cậu chỉ là được mời thưởng thức một vở kịch hay mà thôi.

Hứa Tinh Lạc thậm chí chưa bao giờ muốn bộc lộ tâm tư của mình, điều này rất khó khăn với học sinh giỏi có suy nghĩ nhạy cảm.

Quay trở lại lối vào con hẻm và đi bộ thêm một chút nữa xuống trạm bưu điện nơi nhận chuyển phát nhanh.

"Chờ đã, để tôi xem thông tin lại." Hứa Tinh Lạc đã lâu không nhận chuyển phát nhanh, đứng ở cửa tốn rất nhiều công sức mới xem qua thông tin trước đó.

Đưa cho nhân viên xem thì người đó chỉ vào căn phòng nhỏ bên trong, nói: "Tất cả đều ở trong đó, tự vào đó tìm đi."

"Được ạ." Hứa Tinh Lạc cũng biết mình không đúng, không nói gì thêm, vẫy tay với Tống Thanh Chấp vẫy vẫy tay nói: "Chấp ca, giúp cái đi."

Tống Thanh Chấp cho rằng một tí là xong, không ngờ mình còn phải tự tìm: "Cậu đã mua gì thế? Lớn hay nhỏ?" Thu nhỏ phạm vi tìm kiếm sẽ nhanh hơn một chút.

"Không biết." Hứa Tinh Lạc nói: "Tìm đi đã"

"Cậu không biết mình mua cái gì sao?" Tống Thanh Chấp vén tay áo lên, quay đầu nhìn điện thoại hắn: "Mấy cái?"

"Thời tiết ấm lên rồi nên mua quần áo vật dụng hàng ngày, còn có lương khô nữa." Hứa Tinh Lạc nói: "Ý tôi là tôi không biết thể tích."

"Ồ." Tống Thanh Chấp cúi đầu bắt đầu tập trung tìm kiếm, theo chủ đề, thản nhiên trò chuyện: "Cậu còn tiền không đó?"

"Không nhiều lắm." Hứa Tinh Lạc nhanh chóng tìm thấy một cái, đặt sang bên cạnh rồi tiếp tục tìm: "Tiết kiệm chút thì có thể tiêu đến lúc tốt nghiệp đại học."

"Ồ." Tống Thanh Chấp nhẹ nhàng thở ra: "Tôi còn tưởng cậu nói rằng tiêu được đến lúc thi đại học xong."

"Ha." Hứa Tinh Lạc cười vui vẻ: "Nếu dựa theo cách tiêu tiền trước đó thì có thể tiêu cho đến lúc thi đại học xong."

Dù sao trước kia cũng là cậu chủ tiêu tiền như nước.

"Đây là cái gì, sao mà mỏng như vậy?" Ném một cái túi chuyển phát nhanh mỏng ra ngoài, Tống Thanh Chấp nhìn hắn: "Trước kia tiền của cậu tiêu vào đâu hết hả?"

"Hửm? Đêm nào cũng tiệc tùng như cậu nói đó." Hứa Tinh Lạc nhớ lại: "Mỏng như vậy có thể là áo thun, mua hai cái cũng kiểu."

Cùng kiểu? Còn là hai cái?

Tống Thanh Chấp lập tức quay đầu lại nhìn chiếc túi chuyển phát nhanh đầy bụi bặm vừa rồi, đột nhiên hối hận vì đã quá thô lỗ với nó, giọng nói có chút khẩn trương: "Sau cậu lại mua hai cái cùng kiểu?"

"Hả, thích quá nên mua hai cái thay mặc." Hứa Tinh Lạc nhe răng cười với cậu.

Cái gì...... Đồ chó này......

Học bá nghe thấy lòng mình vỡ vụn, tâm trạng đột nhiên chuyển từ khá dễ chịu sang rất khó chịu.

Cho nên chẳng muốn tìm chuyển phát nhanh nữa, trực tiếp ngồi xuống đất nghỉ ngơi.

"Cậu mệt sao?" Hứa Tinh Lạc hơi kinh ngạc.

"Cũng đâu phải đồ của tôi." Tống Thanh Chấp đúng lý hợp tình nói, lấy điện thoại ra chuẩn bị chơi hai ván chiến tranh giữa các vì sao để giết thời gian, tối qua cậu mới tải xuống phiên bản nâng cấp 2020: "Giúp cậu tìm là tình cảm, không giúp cậu tìm là bổn phận."

"Cậu như vậy mà còn đòi nằm trên......" Hứa Tinh Lạc nói rất nhỏ, hơi dừng lại, bĩu môi nhìn qua túi hàng áo thun: "Nếu cậu tìm tiếp tôi sẽ cho cậu một cái áo thun."

"Được thôi." Tống Thanh Chấp cất điện thoại vừa lấy ra, bò dậy tiếp tục tìm.

"...... Cậu đúng thật là không thấy thỏ thì không để đại bàng bay [1]." Hứa Tinh Lạc mỉm cười bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm góc nghiêng của Tống học bá nổi tiếng Đức Trung thật lâu.

[1]: 不見兔子不撒鷹 - Câu người Trung Quốc hay nói, có nghĩa là bạn sẽ không hành động dễ dàng nếu không nhìn thấy chính xác mục tiêu hoặc thời điểm chưa chín muồi.

Nhận ra gu của mình cũng là gu quần chúng.

Chậc chậc, bạn trai này lớn lên đẹp trai quá.

Tổng cộng có hai gói hàng, hai gói lớn ba gói nhỏ Hứa Tinh Lạc ôm hai gói lớn đi đằng trước, thỉnh thoảng lại quay đầu lại, thật ngại quá, quay đầu lại nhìn thấy cậu chàng đi về nhà cùng mình dùng tay vuốt v e món đồ bên trong túi hàng.

Hứa Tinh Lạc nhanh chóng quay đầu về, giả vờ như không có gì tiếp tục đi về.

Sau khi lên nhà thì hắn mở hàng, một cái là thùng mì gói để đến tối thấy đói thì ăn, cái còn lại là một cây đàn guitar, hiện tại hắn không có ý tháo ra nên đặt nó dựng trong góc tường.

"Tôi mở nhé?" Tống Thanh Chấp cầm lấy 'phần thưởng' thuộc về mình quơ quơ.

Hứa Tinh Lạc nhịn cười, gật đầu: "Cậu mở đi."

Sau khi được đến cho phép, Tống Thanh Chấp xé túi chuyển phát nhanh lấy ra hai cái áo thun màu trắng, chất liệu vải rất tốt, hình in cũng rất ngầu: "Mặc cái này chắc mát lắm."

"Trời nóng thì mặc." Hứa Tinh Lạc ngồi trên giường, cười tủm tỉm nhìn cậu: "Chúng ta mặc cùng một cái áo thì dám ra ngoài không?"

Tống Thanh Chấp cười không trả lời, để áo thun xuống đi xem cái khác: "Cái này cũng là quần áo hả?" Sờ là biết.

"Ừ, vào mùa thì mặc." Hứa Tinh Lạc nói.

"Lấy ra đem đi giặt đi, hai ngày này thời tiết đẹp, phơi khô là có thể mặc rồi." Tống Thanh Chấp vừa nói vừa bận rộn, sau khi làm xong còn dọn túi đóng gói trên mặc đất cho chỉnh tề rồi bỏ vào trong một cái túi.

Một lát sau trong phòng vang lên tiếng máy giặt.

"Đó là cái gì?" Tống Thanh Chấp chỉ vào cái hộp hình chữ nhật đứng trong góc.

"Đàn ghi-ta." Hứa Tinh Lạc ngồi dậy, rót nước nóng vào bình giữ ấm của Tống Thanh Chấp, rót xong nhìn vào trong nói: "Bé yêu hôm nay có bỏ câu kỷ vào không?"

"Cậu mới bỏ câu kỷ à." Tống Thanh Chấp cười mắng, sau đó có chút kinh ngạc: "Cậu biết chơi guitar sao?"

Hứa Tinh Lạc gật đầu: "Tôi biết nhiều lắm."

Đổ nước xong, đậy nắp lại, rót cho mình một ít, rót một cốc xong, thì hết nước trong ấm điện mini.

"Vậy, vậy lúc trước cậu không có đàn guitar sao? Sao bây giờ lại mua một cái mới?" Tống Thanh Chấp chỉ là cảm thấy bây giờ mới mua thì không hợp lý.

Không hổ danh là học sinh giỏi, nhanh chóng bắt được chỗ đáng nghi, Hứa Tinh Lạc không muốn nói dối, chỉ nhìn cậu bày ra vẻ mặt ' Mona Lisa mỉm cười ' để người khác tự não bổ.

Cũng không biết Tống Thanh Chấp não bổ ra cái gì mà ánh mắt nhìn hắn chợt cảm thấy có lỗi, tám phần là nghĩ tới tình tiết âm mưu chứa đựng cay đắng và hận thù, ví dụ như cây đàn guitar hắn thích hy sinh trong cuộc đấu tranh gia tộc.

Nhưng bây giờ chắc chắn không mua lại được nữa.

"Xin lỗi." Tống Thanh Chấp cảnh báo sự thiếu tinh tế của mình, lần sau đừng nói mấy chuyện này trước mặt Hứa Tinh Lạc nữa.

Thật ra EQ của cậu rất cao, không biết tại sao ở trước mặt Hứa Tinh Lạc lại cứ dễ mắc lỗi như vậy.

"Có gì mà xin lỗi," Hứa Tinh Lạc vỗ chỗ bên cạnh mình,"Đừng có đứng khờ ở đó nữa, ngồi xuống đây đi, chuẩn bị thi rồi nên tôi không chơi đàn, đợi đến khi thi xong rồi thì tôi đàn cho cậu nghe."

"Vậy cậu mua sớm như vậy làm gì?" Trong lòng Tống Thanh Chấp mơ hồ có ý tưởng, đi qua đi ngồi xuống: "Mua trễ một chút không phải tốt hơn sao."

Nếu cậu biết Hứa Tinh Lạc thiếu một cây đàn thì cậu sẽ tìm lý do tặng cho hắn một cái không phải cũng được à.

"Mua hàng giảm giá, còn ba ngày cuối cùng." Hứa Tinh Lạc uống ngụm trà, không phải hồng trà cũng không phải trà xanh, hắn cũng không phải người có tu dưỡng, chỉ cần uống trà hoa nhài đóng gói trong siêu thị là được: "Không cần phải tốt quá, tôi chỉ dùng để soạn nhạc."

"Cậu còn biết soạn nhạc luôn sao?" Tống Thanh Chấp trừng mắt, không biết Hứa Tinh Lạc còn có bao nhiêu kỹ năng ngoài dự đoán nữa.

Đầu tiên là nói tiếng Anh rất hay, sau đó là biết chơi nhạc cụ, còn biết sáng tác.

"Chơi guitar sẽ biết chút ít." Hứa Tinh Lạc nói, thật ra trình độ chơi ghi-ta của hắn chỉ là nghiệp dư, lúc học đại học hắn đã thành lập một ban nhạc với các bạn cùng lớp, không dựa vào cách này để kiếm tiền, nhưng tình huống bây giờ thì khác.

Trong hai thế giới song song, văn hóa âm nhạc không có nhiều điểm trùng lặp, Hứa Tinh Lạc nghĩ rằng phong cách mà hắn quen thuộc có thể sẽ được ngưỡng mộ trong thế giới âm nhạc của thế giới này, và hắn có thể sẽ tìm ra một con đường mới.

Suy cho cùng, ảnh hưởng âm nhạc mà hắn nhận được ở thế giới ban đầu đã kéo dài hàng nghìn năm lịch sử, những gì hắn biết rất phong phú nên bất cứ khi nào chơi cũng có thể tạo ra cảm giác mới mẻ cho thế giới này.

Ví dụ như phương pháp hát opera kết hợp cổ đại và hiện đại ở đây không có, Hứa Tinh Lạc tự mình viết một bài, tìm được một người vừa có giọng hát hay vừa ngoại hình đẹp, nếu đứng lên sân khấu nửa đầu được yêu thích và hơi chút nổi tiếng. Nửa sau khi bỗng nhiên thanh âm phát lên thật sáng, trong trẻo tươi mát, có mùi vị, cho dù không đến nổi đỏ thẩm cũng phải hồng.

"Cũng đúng." Tống Thanh Chấp gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy Hứa Tinh Lạc biết đàn guitar và sáng tác cũng không có gì kì quái, cậu chàng này vốn là người có cá tính đã thích là sẽ làm.

"Cậu thì sao?" Hứa Tinh Lạc quay đầu nhìn cậu, chống tay ra sau: "Ngoại trừ học thì cậu thích gì không?"

"Tôi ư?" Tống Thanh Chấp cầm bình uống ngụm trà, đến lúc uống mới biết nãy Hứa Tinh Lạc mới thả vào mấy cái cho mình: "Ngọt quá, hóa ra cậu thích uống vị như này sao?"

"Ngọt sao?" Hứa Tinh Lạc thò lại gần: "Cho tôi thử chút."

Tống Thanh Chấp đưa bình qua, Hứa Tinh Lạc cần lấy nhưng không uống mà đặt bình giữ ấm lên trên bàn, hướng gần đến môi Tống Thanh Chấp: "Ai nói muốn thử trà của cậu......"

Đôi môi ấm áp vừa dán lại liền tấn công nhanh chóng, mùi vị hoa nhài lập tức xộc lên trên trán Tống Thanh Chấp.

Não cậu ong lên một tiếng, sau đó ôm vai Hứa Tinh Lạc mãnh liệt công kích lại.

Cậu đã sớm muốn làm như vậy, ngay khoảnh khắc Hứa Tinh Lạc mỉm cười lướt qua tay cậu đã hận không thể ngay trước mặt cô và các bạn trong lớp hôn chết đồ chó này.

"Từ đã, đợi tôi kéo rèm lại đó." Một cánh tay giơ lên kéo rèm cửa sổ đầu giường lại, căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối.

Ngay sau đó trong vòng vang lên hai tiếng khóa kéo bị kéo xuống, áo khoác đồng phục của Hứa Tinh Lạc bị Tống Thanh Chấp cởi ra ném xuống đất, đệt, Hứa Tinh Lạc nhắm mắt, chuyện này sao có thể nhịn được, vì vậy hắn cũng cởi áo học bá ném xuống đất.

"Chấp ca, hôm nay cậu uống nhầm thuốc sao?" Hứa Tinh Lạc có chút giật mình, trước khi làm bất cứ việc gì cũng phải hỏi rõ ràng là xúc động hay là đã tính toán kỹ lưỡng.

Nếu chỉ là nhất thời xúc động thì có lỗi quá, trên đường hắn không phụ trách phanh lại đâu.

"Không." Tống Thanh Chấp nói, hít sâu một hơi, mặc dù bị trêu chọc rất nhiều, hơn nữa đã lâu rồi chưa chơi trò lưu manh, nghẹn......

"Vậy được thôi." Hứa Tinh Lạc nói.

Ôm lăn hai vòng, quần đồng phục cũng không may mắn thoát khỏi, lần lượt tiếp xúc gần với sàn nhà Hứa Tinh Lạc, dù biết bọn họ thật sự sẽ không làm gì, chỉ là thành thật với sát lại gần nhau, ôm hôn cũng đủ khiến cả hai bốc cháy.

Hứa Tinh Lạc đưa tay xuống: "Cậu giúp tôi rồi tôi giúp cậu hay là cùng nhau?"

Học sinh giỏi từ trước đến nay rất giỏi trong việc phân tích rồi đưa ra lựa chọn, mặt đỏ đến giống đít khỉ: "Tôi chọn C."

"Mẹ nó....." Hứa Tinh Lạc lập tức cười ầm lên, vãi con mẹ nó C: "Làm tôi cười xuống luôn rồi, con mẹ nó cậu......"

"Không cho phép, cùng nhau đi." Tống Thanh Chấp nắm lấy tay hắn cắn lên, bàn tay sờ lên cái chỗ rất lớn rất vừa ý kia hai cái, giống như bé mèo hoang đi tuần tra lãnh thổ của nó rồi nắm được cái đuôi của mùa xuân.

"Được." Hứa Tinh Lạc hôn lại cậu.

Từ lúc rèm được kéo lại, giọng nói của hai người đều thay đổi, mang theo giọng điệu kiều diễm không đúng đắn, tóm lại là khác xa với giọng nói thường ngày của họ.

Ngoại trừ hai người họ, người khác chưa ai nghe thấy.

"Chấp ca, nói gì đi." Hứa Tinh Lạc thích nghe giọng nói đầy kiều diễm của Tống Thanh Chấp, giống như một sự đáng yêu tương phản khác với giọng điệu nghiêm túc của Tống Thanh Chấp bình thường.

"Nói gì chứ hả?" Tống Thanh Chấp hít vào một hơi, nhìn vào: "Lúc này rồi mà mẹ nó còn có thời gian nghĩ nên nói gì sao."

"A, đúng," Hứa Tinh Lạc nói như thể vừa hít vào ngụm tiên khí, liên tục gật đầu: "Như vậy đấy, hăng hái lên, nói nhiều lên đi mà......"

"Tôi đệt." Tống Thanh Chấp tức đến mắc cười.

"Cậu chửi thề nhiều lên, bình thường nói chuyện đàng hoàng lắm mà." Hứa Tinh Lạc li3m khóe miệng.

"Sao thế, cậu còn có đam mê......" Tống Thanh Chấp cười đến bả vai run run, bóp mặt Hứa Tinh Lạc: "Cậu gọi ba đi rồi tôi nói cho cậu nghe."

"Không phải chứ?" Hứa Tinh Lạc hôn mê: "Cậu còn có đam mê này sao?"

"Vậy thì chẳng ai nói nữa." Tống Thanh Chấp đỏ mặt cắn khóe miệng, trong ánh mắt lập loè ánh sáng làm say lòng người, đẹp đẽ không nhịn được.

"Được thôi." Hứa Tinh Lạc nhắm mắt lại, lòng có xúc động mà thở dài: "Nếu không cùng nhau thủ d@m chắc cũng không biết người nằm bên cạnh mình ẩn giấu sở thích thầm kín gì."

"Hửm?" Tống Thanh Chấp nhướng mày, nắm lấy tóc hắn vuốt lên: "Tôi còn tưởng rằng cậu đồng ý gọi tôi là ba chứ."

"Sao có thể, cái này không thể tùy tiện gọi được." Hứa Tinh Lạc hừ một tiếng: "Hôm nay là ba, ngày mai chẳng phải là ông nội à."

Tống Thanh Chấp muốn nói, anh đây cũng không phải kiểu người được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng Hứa Tinh Lạc đột nhiên chơi xấu, làm cậu chẳng còn tinh lực nào để nói, chỉ có thể thỉnh thoảng phun ra một hai câu chửi thề không hay lắm.

Những chữ đó đều là những chữ bình thường cậu sẽ không nói.

Trong phòng ánh sáng từ hơi mờ mịt chuyển sang tối đen hoàn toàn, Hứa Tinh Lạc hít sâu một hơi, đứng dậy bật đèn trong phòng lên, chỉ vào số lượng lớn khăn giấy nằm trên sàn nói: "Gia đình vốn đã không được giàu có rồi mà trong một đêm lại càng nghèo nàn hơn."

"Cái gì hả?" Tống Thanh Chấp ngẩng đầu, buồn cười muốn chết: "Vậy sau này khăn giấy trong nhà do tôi trả."

Hứa Tinh Lạc gật đầu: "Cảm ơn cậu chủ."

Tác giả có lời muốn nói: Có tiền là tùy hứng như vậy đó.