Tứ Vương Phi

Chương 47: 47 Lê Tịch Tuyết Về Lê Phủ

Sáng hôm sau Vũ Mặc Hàn như thường lệ tỉnh lại lúc giờ mão canh năm để vào hoàng cung thượng triều.

Mở mắt ra nhìn nữ nhân mình vẫn ôm trong ngực đều đều hởi thở ngủ say.

Ngỡ hôm qua là mộng ảo nên y lấy tay nhẹ nhẹ vuốt lên má nàng.

Thấy Lê Tịch Tuyết rụi rụi mặt và ngực mình giọng nói còn ngái ngủ mơ màng nhẹ nói:

- Để ta ngủ thêm chút nữa.

Vũ Mặc Hàn ôm nhẹ nàng vào ngực môi khẽ cười đầy ôn nhu.

Khoảng thời gian này hắn thật sự muốn nó đừng trôi đi nữa.

Cuối cùng việc gì đến vẫn cứ đến, nếu hôm nay không phải tới ngày sử trí Chu tướng quân cũng là cánh tay đắc lực của thái tử thì hắn cũng không muốn lên thượng triều làm gì.

Sau khi mở mắt Lê Tịch Tuyết cũng nhớ ra khoảng thời gia trước khi và trong khi rơi xuống vực sâu.

Bản thân không ngừng cảm tạ trời đất, nhớ lại từng khoảnh khắc thập tử nhất sinh dưới vực.

Sau tất cả sợ hãi đau đớn, người mà nàng mong ngóng nhất thật sự là tứ vương gia.

Lê Tịch Tuyết nhớ lại cái ôm ấm áp của tứ vương gia mà mặt không tự chủ đỏ ửng lên thì ra là nàng động tâm với hắn từ lâu rồi.

Sau đó Lê Tịch Tuyết được Mộc Tâm Dao thản nhiên ngồi cạnh kể lại toàn bộ sự việc đã diễn ra khi nàng vẫn còn đang bất tỉnh.

Tất cả những khổ cực cùng lo lắng mà mọi người đối đãi với nàng.

Mấy ngày qua ngày nào phụ thân nàng là Lê Tịch Nghị thượng triều song cũng đều đến trước cửa phủ của tứ vương gia muốn vào thăm Lê Tịch Tuyết.

Song cuối cùng vẫn phải buồn bã ra trở về vì tứ vương gia có lệnh ngoài Mộc Tâm Dao ra ai cũng không được phép bước vào vương phủ, đặc biệt là phòng ngủ của hắn.

Ngay cả thái tử cùng với Ngũ Tiếu Hoa tới cũng phải bực tức mà trở về.

Ai mà không biết tứ vương phủ canh trừng nghiêm ngặt thế nào.

Ngay cả một con muỗi cũng không qua nổi.

Mà Lê Tịch Tuyết sau khi nghe Mộc Tâm Dao nói đại thiếu gia Lê phủ cũng vì cứu tam vương gia mà chút nữa mất mạng.

Hiện tại ai cũng chưa từng thấy đại thiếu gia bước ra khỏi Lê phủ cũng có chút lo lắng.

Hơn nữa nghe nói tam vương gia vì ở lại chăm sóc cho Lê Tịch Nam mà trở mặt thành thù với thái tử.

Hiện tại có lẽ thái tử cũng có chút không ưng ý với Lê thừa tướng phủ.

Hiện tại nàng cũng đã tỉnh lại mà nàng và tứ vương gia cũng chưa cử hành qua nghi thức gì.

Ở thời cổ đại này mà chưa được hoàng thượng hay hoàng hậu cho phép nàng cứ ở lại vương phủ cũng không phải là điều hay.

Tốt nhất vẫm là trở về Lê phủ đã.

Sau khi dùng song bữa sáng quản gia đưa tới, Lê Tịch Tuyết khẽ ho nhẹ nói với Phó Ngư:

- Phó Ngư quản gia mấy ngày qua làm phiền mọi người rồi.

Phó Ngư thật ra rất thích vị vương phi này, hắn thấy nàng là người đầu tiên mà vương gia để tâm tới vậy, cũng là người đầu tiên mà tiếp xúc thân mật với vương gia tới vậy.

Phó Ngư mặt hòa nhã cung kính cúi đầu đáp:

- Vương phi đó là trách nghiệm của chúng thuộc hạ.

Chỉ cần người khỏe mạnh, bình an cùng vương gia bách niên giai lão thì mấy chuyện nhỏ nhặt này tính là gì.

Lê Tịch Tuyết biết dù sao nàng cũng còn chưa qua cửa cứ ở lại trong tứ vương phủ e rằng sẽ có lời dị nghị, đàm tếu.

Nàng cười nhẹ rồi nhìn Phó Ngư nói:

- Tiểu nữ sức khỏe đã tốt lên rất nhiều, cảm phiền quản gia báo lại cho vương gia là ta phải trở về Lê phủ tránh để phụ thân muộn phiền.

Thấy Lê Tịch Tuyết cùng Mộc Tâm Dao muốn rời đi quản gia Phó Ngư vội vàng quỳ xuống dập đầu nói:

- Vương phi, Mộc tiểu thư xin hai người đợi một chút vương gia trở về rồi hãy rời đi có được hay không? Vương gia biết vương phi tỉnh rồi nhất định ngài ấy thượng triều song sẽ sớm trở về.

Lê Tịch Tuyết đứng dậy khẽ lắc đầu cười nhẹ nói:

- Quản gia xin chuyển lời cảm tạ của tiểu nữ tới vương gia.

Thân là nữ nhi chưa gả qua cửa tiểu nữ vẫn là sớm trở về Lê phủ thì hơn.

Công ơn cứu mạng tiểu nữ nhất định khắc sâu trong lòng hẹn ngày báo đáp.

Mộc Tâm Dao biết giờ dù có tứ vương gia trở về đi nữa thì Lê Tịch Tuyết cũng sẽ nhất định rời đi nên đành nói cho Phó Ngư yên tâm:

- Được rồi … Ngươi đứng lên đi, ta sẽ cùng Tịch Tuyết trở về, muội ấy nhất định từ giờ tới lúc về tới phủ sẽ không thiếu đi một sợi tóc nào, và còn cho tới khi vương gia nhà ngươi tới được chưa.

Phó Ngư biết Mộc Tâm Dao không phải hạng xoàng, hơn nữa giờ có cản hắn cũng cản không được vương phi trở về lê phủ, cho nên cũng chỉ đành gật đầu đứng dậy nói:

- Vậy làm phiền Mộc tiểu thư chăm sóc Vương phi rồi.

Mộc Tâm Dao phất phất tay rồi nắm tay Lê Tịch Tuyết đi nhanh ra hướng cửa chính.

Ra ngoài xe ngựa của Mộc Tâm Dao đã đợi sẵn ở ngoài Lê Tịch Tuyết nhìn chiếc xe ngựa mà muốn nhức cái đầu.

Nhớ lần trước cùng ngũ hoàng tử và Tư Nhiệm thái y đi xe ngựa mà làm nàng cơm cháo đều lần lượt ra ngoài hết.

Mộc Tâm Dao thấy bước chân có chút trần trừ của Lê Tịch Tuyết thì khựng lại hỏi:

- Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?

Lê Tịch Tuyết lắc đầu cười gượng gạo nhìn chiếc xe ngựa ngao ngán nói:

- Muội… Thực sự đi xe ngựa không được.

Mộc Tâm Dao cười tới đau bụng nói:

- Tịch Tuyết đừng nói đi xe ngựa muội cũng say xe nhé.

Lê Tịch Tuyết lắc đầu nói:

- Ta… ta không có say xe chỉ là xe ngựa đi sốc quá, ta lần trước chút nữa thì nôn ra cả mật rồi.

Mộc Tâm Dao kéo tay Lê Tịch Tuyết về hướng xe ngựa rồi mở cửa xe ra nói:

- Muội nhìn xem xe của ta… Dù đi có hết sỏi đá trong kinh thành cũng không tổn hại đến sợi tóc nào của muội được.

Lê Tịch Tuyết nhìn vào trong thùng xe ngựa, đúng là xa hoa, đầy đủ.

Không khác căn hộ mini là mấy.

Xe ngựa vừa rộng vừa đẹp, bên trong trải toàn vải nhung dầy ấm.

Chiếc bàn được thiết kế kéo ra đẩy vảo y như thời hiện đại.

Trên bàn là những chiếc bánh điểm tâm cùng bình trà và những chiếc chén, hơi ấm của bình trà tỏa hơi là là nhẹ.

Nhìn từng thanh ghỗ mỏng xếp phía dưới thành ghế cũng đoán ra được chiếc ghế có thể kéo ra vài khung ghỗ để ghép lại thành chiếc giường đẹp.

Những tấm sốp bọc vải trải trên ghế tựa như những chiếc ghế sô pha sang trọng.

Bốn xung quanh cả mép cửa sổ đều được bọc bằng vải nhung xịn.

Mộc Tâm Dao mở cửa bước vào trước rồi đưa tay về phía Lê Tịch Tuyết nói:

- Tịch Tuyết lên xe thôi.

Lê Tịch Tuyết cười nhẹ gật đầu rồi đưa tay để Mộc Tâm Dao kéo lên trên xe ngựa.

Trên đường trở về đúng là không còn sốc như trước nữa, hơn nữa lần này cũng là đi chậm hơn lần trước nàng ngồi xe ngựa tới Vương phủ.

Trở về tới Lê phủ không khí cũng có chút ảm đạm, Lê Tịch Tuyết đoán chừng phụ thân cùng đại ca chắc cũng chưa từ hoàng cung trở về.

Một vài gia đinh nha hoàn thấy Lê Tịch Tuyết và Mộc Tâm Dao thì nhẹ hành lễ, cũng có vài nha hoàn và gia đinh thường hầu hạ Lưu phu nhân và Lê Tịch Lan Hoa dù hành lễ nhưng vẫn tỏ ra kinh thường Lê Tịch Tuyết ra mặt.

Một, hai nha hoàn khác nhanh nhảu lúc thấy bóng dáng Lê Tịch Tuyết liền nhanh chóng đi về hướng biệt viện của Lưu phu nhân và Lê Tịch Lan Hoa bẩm báo.

Còn chưa để Lê Tịch Tuyết về tới biệt viện của mình thì Lưu Thái Hòa và Lê Tịch Lan Hoa đã bước tới chặn trước mặt Lê Tịch Tuyết và Mộc Tâm Dao mà mỉa mai.

Lê Tịch Tuyết còn chưa kịp nói thì Lưu Thái Hòa đã đi tới trước mặt, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Lê Tịch Tuyết nói:

- Hừ… Ngươi đúng là không biết trên biết dưới trở về phủ một câu cũng không thông báo lại, ngươi đừng tưởng có lão gia trống lưng là thích làm gì làm làm nhé.

Lê Tịch Lan Hoa ánh mắt căm phẫn nhìn Lê Tịch Tuyết trong đầu cái hình ảnh Thái tử mắng nhiếc nàng nhưng lại ra vẻ quan tâm tới mạng sống của Lê Tịch Tuyết vào hôm săn bắn.

Nàng nghĩ nếu không phải tại Lê Tịch Tuyết tự nhiên hết điên khùng thì có lẽ nàng đã sớm trở thành thái tử phi rồi.

Lê Tịch Lan Hoa mở miệng đầy mỉa mai Lê Tịch Tuyết:

- Đúng là cái đồ không có mẫu thân giáo dưỡng, còn chưa gả đi đã tới tứ vương phủ bám lấy tứ vương gia… Kể ra hai người các ngươi, một người điên khùng một người hủy dung cũng thật đúng là một đôi… Ha… ha…ha…

Nói song Lê Tịch Lan Hoa còn cười lớn một tràng dài.

Nhưng ngay sau đó lại lạnh sống lưng vì sợ hãi.

Quay nhìn về nữ tử đứng cạnh Lê Tịch Tuyết mà không khỏi rùng mình sợ hãi.

Ánh mắt ấy thật đáng sợ tựa như muốn giết người.

Mộc Tâm Dao chán ghét hai mụ đàn bà chanh chua trước mặt vừa rồi nếu không phải vì Lê Tịch Tuyết níu tay lắc đầu ngăn cản thì có lẽ nàng đã cho hai ả này vài bạt tai rồi.

Nghe những từ ngữ kia thôi đã muốn cho họ một bài học rồi.

Lê Tịch Tuyết vốn đã không coi hai người Lưu phu nhân và Lê Tịch Lan Hoa là gì rồi.

Dù sao bớt nói một câu cho họ lần sau đỡ tới tìm nàng làm phiền.

Tâm tự như có chút bất an chạy qua, không hiểu sao lòng lại có chút lo lắng.

Lê Tịch Tuyết nắm tay Mộc Tâm Dao muốn đi sang bên phải tránh chỗ Lưu phu nhân và Lê Tịch Lan Hoa để về biệt viện.

Miệng nàng nhẹ nói nhỏ với Mộc Tâm Dao.

- Đi thôi, tới biệt viện của muội.

Lê Tịch Tuyết Còn chưa kịp đi đã bị Lê Tịch Lan Hoa đưa tay chặn trước mặt nói:

- Ngươi đây là có ý gì, theo gia pháp là ngươi đã phạm lỗi đắc tội di nương cùng với tỷ tỷ.

Nay phụ thân không có nhà ta liền theo gia pháp mà sử trí ngươi.

Nói song Lê Tịch Lan Hoa nhận lấy chiếc roi mây từ nha hoàn phía sau.

Nự cười trên môi càng cay nhiệt hơn.

Lưu Thái Hòa bình thường cũng không ưa gì Lê Tịch Tuyết.

Hôm nay lão gia lại lên thượng triều báo lại có lẽ sẽ về trễ nên bản thân mặc kệ cho Lê Tịch Lan Hoa muốn làm gì thì làm.

Mộc Tâm Dao hừ lạnh, đây là coi nàng là không khí hay gì? Nghĩ lại trước kia thân thể của Lê Tịch Tuyết ắt hẳn không còn xa lạ với những lần bị đánh này đi.

Thấy Lê Tịch Lan Hoa vung roi lên muốn đánh về phía hai người.

Nàng liền lấy chiếc quạt từ trong tay áo ra đỡ lấy chiếc roi vừa vung xuống rồi hất mạnh ra phía ngoài rồi gằn giọng nói:

- Các người đây là ức hiếp người quá đáng rồi đấy.

Ta không nói không phải để mặc các người thích làm gì thì làm.

Thấy Lê Tịch Lan Hoa ngã lăn ra ngoài Lưu phu nhân vội vàng chạy lại đỡ lấy mà hét lên với Mộc Tâm Dao.

- Con nha đầu chết tiệt nhà ngươi là ai? … Ngươi có biết nữ nhi nhà ta sớm muộn cũng là thái tử phi hay không mà dám đắc tội.

Mộc Tâm Dao cười khẩy một cái tay cầm quạt mở nhẹ, phong thái ung dung không che giấu được sự phong lưu của mình.

Nàng nhẹ đi tới phía hai mẹ con của Lưu phu nhân rồi nói:

- Sao… Ngươi nói cái gì cơ? Thái tử phi sao? Ngươi thật sự không biết gì sao? Thái tử vì tự mình đào tạo quân kĩ và mua chuộc quần thần hiện tại đang bị tạm giam ở biệt viện rồi.

Hôm nay bà không biết tại sao Lê thừa tướng lại về trễ như vậy sao?..

Ha ha… Vì hôm nay là ngày sử trí Chu tướng quân cũng là thuộc hạ thái tử tâm đắc nhất.

Lưu Phu nhân cùng Lê Tịch Lan Hoa không tin lời cửa Mộc Tâm Dao nói, liền tức giận đứng lên chỉ tay về phía nàng mà nói lớn:

- Ta không tin, ngươi nói dối… Dù sao hoàng hậu cũng sẽ không để thái tử bị bãi nhiệm đâu.

Mộc Tâm Dao lấy quạt che miệng lại cười lớn rồi đi tới bên tai Lưu Thái Hòa nói nhỏ:

- Ha…Ha… ha… Bà cứ đợi xem… Tiếp theo Lưu Phủ và Lưu tướng cũng đừng mong an ổn.

Nói song Mộc Tâm Dao đi tới bên cạnh Lê Tịch Tuyết rồi cũng nàng rời đi.

Lưu Thái Hòa mặt tái mét nhìn Mộc Tâm Dao và Lê Tịch Tuyết rời đi.

Trong lòng vô cùng rối den, nư nhân kia là ai? Tại sao mọi chuyện nàng ta đều biết hết? Không được bà phải tới Lưu phủ một chuyến mới được.

Lê Tịch Lan Hoa vừa rồi bị Mộc Tâm Dao đánh bay ra xa say sở mặt mày.

Lòng càng căm hận Lê Tịch Tuyết và Mộc Tâm Dao nhất định nàng sẽ báo thù.

Lê Tịch Lan Hoa nhìn mẫu thân mặt phụng phịu nói:

- Mẫu thân người cứ như vậy để mặc ả ta bắt nạt con hay sao?

Lưu Thái Hòa nhìn con gái đau lòng, hiện tại vẫn nên là ít gây chiến với Lê Tịch Tuyết thì hơn.

Đợi khi tìm được vật kia rồi thì chả phải sản nghiệp cùng cơ ngơi của Lê phủ thuộc hết về nhi tử của bà hay sao.

Lưu Thái Hòa xoa xoa đầu Lê Tịch Lan Hoa an ủi:

- Được rồi, lần sau ta tìm cách giúp conn sử lý con bé đó.

Thời gian này con cucng hạn chế gây gổ với nó đi, quan trọng bây giờ là tìm cách để Hoàng thượng ban hôn cho con và thái tử.

Ta sẽ tới tìm lão thái gia tìm cách giúp con.

Lê Tịch Lan Hoa nghe mẫu thân nói tìm cách để nàng gả cho thái tử bao nhiêu đau đớn đều tan biến đi.

Môi cười cười gật đầu nhìn Lưu phu nhân nói:

- Ân, vậy mẫu thân mau đi đi..