Tứ Vương Phi

Chương 17: 17 Gặp Được Cố Hương Phần 2

Ngay sau đó Tiểu nhị gõ cửa ba cái rồi chậm chậm mở cửa bước vào, lại đặt lên bàn một khay mì sợ lớn đang còn bốc hơi nóng, một bát súp gà nấm thơm phức, hai bát nhỏ và hai chiếc muỗng ăn cơm, còn có vật dụng giống như chiếc nĩa ở hiện đại.

Tiểu Nhị cung kính nói:

- Vương gia, tiểu thư đây là thiếu chủ mời hai người niếm thử món mới trong Mộc Nhã Lâu.

Thiếu chủ cũng đang trên đường tới, thiếu chủ có căn rặn mời mộc cô nương nán lại thêm một chút.

Lê Tịch Tuyết thấy người đó sắp tới, mặt không khỏi vui mừng gật đầu nói:

- Được.

Tiểu nữ nhất định sẽ đợi.

Ánh mắt Vũ Mặc Hàn càng âm trầm hơn, không biết Lê Tịch Tuyết cùng với tên thiếu chủ này có quan hệ gì mà nàng lại vui vẻ muốn gặp hắn như vậy.

Lê Tịch Tuyết nhìn một đ ĩa mì trên bàn liền chậm dãi nhìn về hướng Tiểu Nhị hỏi:

- Tiểu Nhị tại sao chúng ta hai người mà lại chỉ mang có một đ ĩa tới thôi vậy?

Tiểu nhị lúc này miệng mang ý cười rồi nói:

- Tiểu thư là do thiếu chủ căn rặn, mì này dành cho các cặp đôi yêu thương nhau cùng nhau ăn sẽ có ý nghĩ hơn và ngon hơn.

Lê Tịch Tuyết nhìn đ ĩa mì trang trí cũng khá đơn giản, chỉ là chưa biết vị thế nào.

Nhìn cũng bình thường đâu có chỗ nào mang ý tình nhân đâu.

Sau đó Lê Tịch Tuyết cũng chẳng để ý tới Tiểu nhị nữ mà đưa nĩa lên dùng thử một miếng.

Vũ Mặc Hàn đầu tiên còn thấy nhu hòa có đôi chút vui vẻ vì nghe được câu nói tới món mì dành cho cặp đôi yêu nhau.Nhưng sau đó mặt vẫn lại lạnh lùng, khí huyết cũng băng lãnh không nói một câu.

Trong lòng chỉ nghĩ tới chuyện Lê Tịch Tuyết gấp rút muốn gặp tên Thiếu chủ này liền thấy tức giận.

Tiểu Nhị thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt, lại nhìn ánh mắt tức giận của Tứ vương gia liền hiểu ra.

Sau đó hắn miệng mang ý cười rồi chậm rãi lui ra ngoài.

Sau khi tiểu nhị ra ngoài khép lại cửa Vũ Mặc Hàn không kiềm chế được mà nắm chặt lấy cánh tay đang cầm khăn lau đưa lên lau miệng của Lê Tịch Tuyết nói:

- Ngươi và hắn có quan hệ gì? Tại sao ngươi lại vui vẻ khi nghe tin sắp gặp được hắn như vậy? mà tại sao hắn chỉ nghe tin ngươi ở đây liền gấp rút trở về như vậy?

Lê Tịch Tuyết không hiểu tên tứ vương gia này là đang tức giận cái chuyện gì.

Cổ tay bị hắn nắm đau đớn, Lê Tịch Tuyết trầm tư nói:

- Vương gia ngài có gì từ từ nói, cánh tay này của ta mà phế rồi không biết sau này ai sẽ là người giúp ngươi áp chế độc.

Vũ Mặc Hàn biết mình dùng sức hơi nhiều liền buôn nhẹ bàn tay ra khỏi cổ tay Lê Tịch Tuyết.

Hắn yên tĩnh cầm chén trà lên miệng uống, giọng nói bình thản như có cũng được không cũng không sao.

- Độc của bổn vương, bổn vương tự mình biết rõ, ngươi mau trả lời câu hỏi vừa rồi của bổn vương.

Lê Tịch Tuyết đặt tay xuống bàn bình tĩnh hỏi lại hắn:

- Vậy nếu ta nói sự thật ngươi sẽ tin ta chứ?

Vũ Mặc Hàn nhìn thẳng ánh mắt kiên định của nàng thì gật đầu.

Không biết tại sao chỉ cần nàng nói hắn đều nguyện ý tin tưởng.

- Tin.

Lê Tịch Tuyết nghĩ lại thấy đây vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để nói tất cả mọi chuyện cho tứ vương gia, nàng chỉ bình tĩnh đáp lai:

- Vì người này là cố hương của ta.

Vũ Mặc Hàn thấy đây cũng chưa hẳn là sự thật về nàng, mà nàng cũng không thật sự muốn nói sự thật với mình.

Nhưng hắn cũng không vội, sau này từ từ nàng tin tưởng vào hắn thì nàng chắc chắn sẽ không còn dấu hắn nữa.

Vũ Mặc Hàn tuy không hiểu nàng nói vậy là có ý gì nhưng vẫn nguyện ý tin tưởng.

Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, Vũ mặc Hàn vừa rồi thấy tiếng bước chân nhẹ hơn với những người lần trước vào liền lạnh giọng nói:

- Ai.

Người bên ngoài không chút nào sợ hãi mà điềm nhiên nói vọng vào trong:

- Thiếu chủ cho mời Lê cô nương, mời cô nương tới chính phòng một chút.

Lê Tịch Tuyết vốn định đứng lên đi gặp vị thiếu chủ kia.

Nhưng lại nghe tiếng lạnh lùng của Vũ Mặc Hàn liền khựng lại.

Vũ Mặc Hàn trong lòng không vui vẻ khi thấy tên thiếu chủ này lại muốn gặp mặt riêng với Lê Tịch Tuyết hắn liền nói lớn:

- Không được.

Vương phi của bổn vương không thể tự ý đi gặp mặt một người xa lạ.

Vì sự an toàn, nàng ấy phải ở bên cạnh bổn vương.

Thiếu chủ của ngươi đã có tâm như vậy thì bổn vương cũng không chê hắn phiền phức mà cho hắn ngồi chung bàn.

Người bên ngoài cũng không sợ hãi cũng không tức giận chỉ lạnh lùng nói:

- Vương gia thiếu chủ là người vốn không thể tiếp xúc nhiều người lần này thật sự thấy vị tiểu thư này quá hữu duyên nên mới tự mình vượt vạn khoảng cách mà tới.

Vẫn mong vương gia suy xét.

Lê Tịch Tuyết bình tĩnh đứng lên, ánh mắt hơi van nài nhìn Vũ Mặc Hàn rồi đi về phía hắn rồi nói nhỏ:

- Vương gia ta thật sự cũng có chuyện riêng muốn nói với vị thiếu chủ này.

Nếu ta nói người này an toàn ngài cũng sẽ tin ta chứ?

Vũ Mặc Hàn nhìn ánh mắt nài nỉ của Lê Tịch Tuyết thì lại không nỡ từ chối nàng.

Hắn không kiên quyết từ chối mà chỉ im lặng nhìn li trà trên tay.

Thấy tứ vương gia không đáp lại Lê Tịch Tuyết liền đi nhanh ra hướng cửa, mở cửa bước ra ngoài rồi quay mặt nói vọng vào:

- Vương gia ngài ở lại ăn mì và bát súp đi cho nóng...Ta nhất định sẽ sớm quay lại.

Sợ tứ vương gia đổi ý nói song Lê Tịch Tuyết nhanh chóng ra ngoài rồi khép cửa lại.

Sau đó nhìn về phía một tiểu nữ tử trên thân mặc bộ y phục của nam nhân rất gọn gàng kia rồi khom hành lễ nói:

- Cô nương mời chỉ đường.

Nha đầu đó là hộ thân cũng là nha hoàn bên cạnh của Mộc Tâm Dao.

Mộc Tâm Dao là thiếu chủ của Phụng giáo và cũng tên húy sưng danh là Ôn Phụng để giao kèo cùng với Vũ Mặc Hàn tạo nên Mộc Nhã Lâu này.

Nha hoàn kia ánh mắt kinh ngạc, không ngờ chỉ mới gặp một chút, nghe qua vài lời của mình mà vị Lê Tiểu thư này đã nhận ra mình là nữ tử rồi.

Nha hoàn đó cung kính đưa tay về phía trước mời Lê Tịch Tuyết đi miệng nhẹ nói:

- Tiểu thư mời đi hướng này.

Lê Tịch Tuyết đưa tay lên chỉ ý mời vị tiểu nữ tử kia đi trước.

Nữ tử kia cứ vậy đi lên phía trước để Lê Tịch Tuyết đi theo phía sau mình.

Đi tới trước một căn phòng trong góc cuối cùng của lầu 2, nha hoàn chỉ tay vào hướng căn phòng có một cánh cửa nhỏ rồi nói:

- Tiểu thư thiếu chủ đã đợi người ở bên trong, mờ vào.

Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi khẽ ghõ nhẹ lên cửa:

- Cốc..cốc...!cốc..

Bên trong một giọng nói nhỏ nhỏ trầm trầm vang lên:

- Vào đi.

Lê Tịch Tuyết trong lòng có chút bồi hồi, không biết vị cố hương này là người như thế nào.

Nhưng nếu đã mở được cả Mộc Nhã Lâu với phong cách hiện đại như này thì hẳn không phải là người bình thường được.

Mở cửa bước vào mùi hoa nhài dịu nhẹ, Lê Tịch Tuyết nhìn thấy một thân ảnh của một thiếu niên mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú đang ngồi bên bàn ghỗ dưới nền chăm chú viết vào cuốn sổ.

Bộ y phục trên người y màu trắng sữa trong nhìn thật sự thanh khiết thoát tục.

Vị thiếu niên nghe tiếng cửa mở ra liền đặt bút xuống nhìn về phía Lê Tịch Tuyết.

Ánh mắt y hiện lên tia vui sướng giọng hơi đùa cợt nói với nàng:

- Mỹ nhân sao vậy? Bị sắc đẹp của tiểu gia làm cho mê mẩn rồi sao?

Lê Tịch Tuyết hừ lạnh bước vào phía trong rõ dàng là con gái mà còn dám chêu đùa nàng.

Nàng cũng không dám chắc chuẩn người này là đồng hương với mình liền nhẹ giọng nói một câu tiếng anh để thăm dò:

- Since when did you come here girl?? ( tạm dịch: Cô gái, em đến đây từ khi nào)

Mộc Tâm Dao vui mừng ra mặt liền đứng lên đi tới phía Lê Tịch Tuyết rồi ôm chầm lấy nàng, miệng vui vẻ nói:

- Cuối cùng ta cũng tìm được một người đồng hương.

Lê Tịch Tuyết thấy nữ tử trước mặt không ngạc nhiên khi nàng nói tiếng anh, lại nghe được câu nói của y nên rất vui vẻ đáp lại cái ôm của nữ tử trước mặt.

Sau đó Mộc Tâm Dao buông Lê Tịch Tuyết rồi kéo tay nàng qua phía bàn ngồi xuống nói:

- Đồng hương không biết em tên là gì? Em bao nhiêu tuổi rồi? Em xuyên tới đây từ khi nào?

Vừa hỏi Mộc Tâm Dao vừa nói vừa rót đưa lên tay cho Lê Tịch Tuyết một chén trà.

Lê Tịch Tuyết cười nhẹ nhận ly trà của Mộc Tâm Dao giọng nhẹ nói:

- Mình Là Tịch Tuyết ở hiện đại đã 25 tuổi xuyên về đây mới 17 tuổi.

Mình mới tới đây chưa đầy một tháng.

Mộc Tâm Dao vui vẻ cười vừa nói vừa đưa tay ra muốn bắt tay xã giao với Lê Tịch Tuyết:

- Vậy phải gọi mình là chị rồi, mình Là Mộc Tâm Dao năm nay 27 tuổi ở hiện đại xuyên tới đây được gần 5 năm rồi.

Tuổi thật của bản thân bây giờ là 19 tuổi.

Lê Tịch Tuyết cũng vui vẻ bắt tay Mộc Tâm Dao gật đầu.

Lê Tịch Tuyết chợt nhớ ra hai bức họa liền hỏi:

- Tâm Dao tỷ trước đây tỷ là đặc công sao?

Mộc Tâm Dao chăm chú nhìn Lê Tịch Tuyết vừa cười vừa gật đầu nói:

- Đúng kiếp trước là đặc công nằm vùng tại Dubai.

Sau một lần thi hành công vụ thì bị giết và xuyên tới đây.

Lê Tịch Tuyết thấy Mộc Tâm Dao chăm chú nhìn mình thì có chút không thoải mái, trong lòng cũng có vài nghi vấn liền hỏi Mộc Tâm Dao:

- Tâm Dao tỷ tại sao tỷ phải hóa trang thành nam nhân? Mà trước đây tỷ là đặc công chắc hẳn võ công rất tốt.

Mộc Tâm Dao thở dài ngán ngẩm rồi lắc đầu, nàng chậm dãi uống một ngụm trà rồi nhẹ nói:

- Ta hóa trang thành nam nhân cho dễ hoạt động thôi ấy mà.m vậy mà vẫn không qua được mắt muội.

Mà Trước đây ở hiện đại ta đa số là dùng súng ống, cũng biết nhiều loại võ thuật nhưng xuyên tới đây thì những môn võ ấy trở nên cũng bình thường thôi.

Ở đây rất nhiều người có võ thuật tốt, uyển chuyển và nhanh gọn.

Họ còn có nội công rất thâm hậu, còn nữa còn có khinh công thâm sâu.

Nói song Mộc Tâm Dao còn khẽ nhìn về bức họa đầy màm đêm tối treo trên tường mà trầm tư nói tiếp:

- Khi trước làm đặc nghiệm ngày đêm sống trong chiến tranh cùng sự kìm hãm và máu me ta đã quá chán và mệt mỏi rồi.

Hiện tại xuyên về đây cũng coi như cuộc đời thứ hai ta quyết định bản thân phải thật tiêu sái mà sống.

Mộc Tâm Dao nói song liền lấy lại lạc quan mà cười cười nhìn Lê Tịch Tuyết.

- Còn muội cuộc sống thế nào? Mới xuyên tới đây chắc cũng còn bỡ ngỡ.

Lê Tịch Tuyết vân vê chén trà trong tay rồi nói:

- Trước đây ta vốn là cô nhi cũng không vui vẻ gì, sau này cố gắng kiếm được cái bằng thạc sĩ y học cổ truyền.

Được giáo sư mời tới văn phòng của ông ấy vừa làm vừa học thêm y dược học, vốn tưởng cuộc sống cứ thế trôi qua nào ngờ lại xuyên không về đây và trở thành tam tiểi thư bị bệnh điên khùng trong Lê phủ.

Nói một hồi mới nhớ ra một điều Lê Tịch Tuyết liền hỏi Mộc Tâm Dao:

- Tam Dao tỷ tỷ vậy tỷ sống ở đâu? Tại sao lại phại vượt vạn dặm trở về đây.

Mộc Tâm Dao cầm miếng kim bài trong tay áo đặt lên bàn rồi nói:

- Vốn chả giấu gì muội ta vốn là Thiếu chủ đương niệm của Phụng giáo, ta ở giang nam nơi có cảnh đẹp nhất nhì trong đất nước.

Tới kinh thành này chỉ vì muốn mở rộng thêm một vài chi nhánh thôi.

Lê Tịch Tuyết gật đầu có chút ngưỡng mộ Mộc Tâm Dao trước đây nàng cũng từng nghe Tiểu Mễ nói Giang Nam phong cảnh hữu tình khí hậu ổn định cũng là nơi có phong cảnh đẹp nhất trong bốn nước lân cận.

Mộc Tâm Dao vui vẻ nắm lấy bàn tay của Lê Tịch Tuyết rồi nói:

- Sau này có dịp nhất định muội phải tới Phụng gia trang của ta được không?

Lê Tịch Tuyết thấy nữ nhân trước mặt đúng như hai từ cố hương vừa gặp đã thân quen rồi.

Mộc Tâm Dao nhớ ra một chuyện liền cười lớn mà nói với Lê Tịch Tuyết:

- Ai ra.

Ta lại quên mất muội sắp phải gả cho tên tứ vương gia mặt băng đá đó rồi.

Sau này muốn đi cũng phải xem ý hắn thế nào.

Lê Tịch Tuyết chợt nhớ tới mình tới đây cũng đã lâu tứ vương gia vẫn còn đang đợi bên phòng liền đứng dậy gượng gạo nói với Mộc Tâm Dao.

- Nhắc mới nhớ muội sang đây tứ vương gia vẫn còn đang ngồi chờ bên kia.

Mộc Tâm Dao nắm tay Lê Tịch Tuyết ngồi xuống nói:

- Muội nghĩ hắn còn đợi muội hay sao? Khi nãy ta thấy nha hoàn báo lại là tứ vương gia hồi cung nhận thánh chỉ rồi.

Hình như ngày mai Thái hậu cùng với thánh nữ gì gì đó trở về rồi.

Lê Tịch Tuyết cũng không ngạc nhiên lắm chỉ điềm nhiên hỏi:

- Muội còn tưởng ba ngày nữa mới trở về...!Nhanh như vậy đã trở về rồi sao?

Mộc Tâm Dao cười cười khẽ nói:

- Tịch Tuyết ta nói muội nghe này lần này thái hậu trở về còn mang về thánh nữ cũng là thanh mai trúc mã với tướng công của muội đấy.

Muội xem trừng mà lo liệu không lại mất như chơi.

Lê Tịch Tuyết trong lòng cảm giác rất lạ, có chút không vui vẻ nhưng cũng không lộ ra mặt mà nàng chỉ nhàn nhạt cầm bình trà châm thêm một chén rồi uống.

Giọng nói có chút hơi vô tâm.

- Vậy sao? Nếu tâm của ngài ấy ở chỗ muội thì muội cũng đâu cần giữ, còn nếu tâm mà đã đi rồi thì muội giữ lại cũng đâu có ích lợi gì đâu.

Mộc Tâm Dao nể phục Lê Tịch Tuyết, một cô gái nói dược là làm được, cũng không quan tâm lắm về nam nhân.

Mộc Tâm Dao mặt nghiêm túc nói với Lê Tịch Tuyết:

- Tịch Tuyết ta vừa gặp muội đã thấy rất thân thiết.

Chi bằng chúng ta kết nghĩa tỷ muội đi.

Lê Tịch Tuyết cũng vui vẻ gật đầu, khó khăn lắm mới tìm được một người đến cùng với nơi mình sjnh ra.

Mà nàng cũng rất thích tính cách phóng khoáng của Mộc Tâm Dao.

Mộc Tâm Dao vốn định lấy bát dượu ra cắt máu ăn thề thì liền bị Lê Tịch Tuyết ngăn lại nói:

- Tâm Dao tỷ không cần cắt máu ăn thề làm gì vì nó vốn chỉ là lễ nghi thôi.

Chúng ta cứ tận tâm kết nghĩa là được.

Mộc Tâm Dao thấy Lê Tịch Tuyết nói đúng liền gật đầu.

Nhìn ngoài trời cũng đã xẩm sang chiều, Lê Tịch Tuyết thấy vậy liền đứng dậy nhẹ nhàng nói:

- Tam Dao tỷ ta phải trở về rồi, không Lê phủ sẽ phái người đi tìm ngay mất.

Mộc Tâm Dao cũng đứng dậy vừa gật đầu vừa nói với Lê Tịch Tuyết:

- Được vậy muội trở về đi.

Sau này dù có việc gì cầm giúp đỡ thì cứ tới đây nói với tiểu nhị một tiếng.

Hoặc có muộn phiền gì cứ tới phòng này của ta cho thư thỏa.

Sau đó Mộc Tâm Dao nhét vào tay Lê Tịch Tuyết một miếng ngọc bội mà trắng có khắc hình đôi phượng hoàng nổi bên trên.

Mộc Tâm Dao khẽ đẩy Lê Tịch Tuyết ra hướng cửa mà nói:

- Sau này tới đây cứ đưa miếng ngọc bội này ra cho họ nhìn, nhất định không ai còn dám ngăn cản muội nữa.

Lê Tịch Tuyết gật đầu đồng ý sau đó nàng bước ra ngoài đi về hướng nữ tử gần cửa nhẹ hỏi:

- Cô nương..

tứ vương gia...!trở về rồi sao?

Vị nha hoàn kia vội vàng gật gật đầu rồi nói.

- Vâng thưa tiểu thư.

Vương gia vừa rồi có căn rặn, tiểu thư có muốn dùng thêm đồ ăn gì thì cứ gọi.

Ngài ấy có việc không bồi tiểu thư thêm được.

Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi rời đi..