"Trời sáng rồi sao?" Ta chống người nhìn thân ảnh kia đang mặc xiêm y, đêm

qua kỳ thật nàng ngủ không yên, tâm sự nặng nề lắm đây.

"Chưa đâu, ta làm ngươi thức ư? Ngươi cứ ngủ tiếp đi, ta có chuyện phải ra

ngoài một chút." Ly Ngu nhẹ nhàng khoác xiêm y nói, buông màn lụa xuống rồi

mới đi.

Ta nằm trên giường nhìn thân hình thon thả của nàng đẩy cửa phòng ra mới

thấy rõ bên ngoài vẫn còn mập mờ, có việc gì gấp khiến ngươi phải đi xử lý

ngay lúc này, không nên cứ hồi tưởng về chuyện đã qua, hình như nàng đã nói

với ta như vậy, ta nằm xuống nhắm mắt lại.

Trên người ta còn lưu lại hơi ấm, hương thơm thoang thoảng của nàng trộn lẫn

với khí tức của ta, Ly Ngu, ngươi chiếu cố ta trong khi người ngươi muốn gần

bên lại không phải ta, ngươi cũng chỉ là kẻ đau khổ vì tình mà thôi.

Không biết mình đã ngủ bao lâu, tỉnh lại thì thấy nắng đã tràn ngập khuê phòng,

len lỏi qua khung cửa sổ thành những vệt sáng trên mặt đất yên ắng, chẳng có ai

trong cung điện, quả thật rất cô đơn.

Ta chậm rãi đứng dậy mặc xiêm y, không biết có chuyện gì xảy ra với tiểu nha

đầu A Lương, mặt trời đã lên cao vẫn còn chưa đến đánh thức ta, vừa nghĩ đến

thì bên ngoài vọng tiếng mở cửa, thấy cái đầu nho nhỏ, rồi thấy cả người đi

vào.

"Nhan tỷ tỷ tỉnh rồi." A Lương mừng rỡ thốt lên, thật ra hôm nay A Lương dậy

rất sớm, chẳng qua muốn chuẩn bị một chén chè hạt sen, nhưng thấy cô cũng

đang ngủ nên không muốn đánh thức cô.

"Ân, A Lương bưng cái gì trên tay đó?" Ta cười nhìn chén chè trên tay A Lương,

vẫn còn bốc hơi nóng, hương thơm ngan ngát quen thuộc, chắc chắn là chè hạt

sen.

Chè hạt sen sao?" A Lương chưa trả lời ta đã nói, nhìn nụ cười của nàng ta

cũng biết mình đoán đúng rồi, vậy là sáng sớm nàng đã thức dậy nấu chè cho ta.

"Đúng rồi a, Nhan tỷ tỷ thật là lợi hại " A Lương cầm chén chè hạt sen trên tay

cười, "Nhan tỷ tỷ sửa soạn rồi ra Thiên sảnh uống uống nhé, A Lương đi trước

đây."

"Ân, ngươi đi trước đi, lần sau không cần phải dậy sớm như vậy để nấu chè hạt

sen cho ta, ta muốn uống sẽ nói người ở nhà bếp chuẩn bị, ngươi cứ nghỉ ngơi

cho tốt đi, biết chưa?" Ta cau mày nhẹ giọng nói.

"Nhưng mà, Nhan tỷ tỷ, người ở đây sẽ không làm thứ này, chỉ có A Lương thôi,

Nhan tỷ tỷ đừng tức giận nữa, A Lương cũng chỉ biết làm một món mà thôi." A

Lương có chút oan ức đứng cúi đầu nơi cửa.

Ai... ta không biết nên nói gì, thôi đành thuận theo nàng vậy: "Ân, được rồi,

ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau, ta cũng đói bụng hết chịu nổi rồi."

"Ân, Nhan tỷ tỷ, A Lương đi trước." A Lương thè lưỡi bước ra ngoài.

Ta sửa soạn xong tính ra Thiên sảnh thì Ly Ngu trở lại, gương mặt mệt mỏi,

không biết nàng đã làm gì, ta tiến đến hỏi thăm: "Ngươi sao thế?"

"Không có gì, ngươi vừa thức dậy sao?" Ly Ngu khoát tay áo ngụ ý mình không

sao, nhưng thân thể lộ vẻ mệt mỏi, cả người đang run lên.

"Ân, đang tính đến Thiên sảnh dùng bữa, đi với ta không, dù sao ngươi cũng

phải ăn đi chứ, A Lương nấu chè hạt sen, cùng đi uống một chút." Ta đến bên

dìu nàng, xem bộ dạng run rẩy của nàng thật không khỏi hoài nghi đêm qua

nàng đã sát hại ai đó.

"Mình ngươi đi thôi, để ta nghỉ ngơi chốc lát." Ly Ngu mỏi mệt không muốn lên

tiếng, ngay cả xiêm y cũng không thay, lập tức lên giường nằm.

Ta nhíu mày, tiến đến dịch người nàng vào trong, tiện tay cời giày nàng ra, đắp

chăn cho nàng rồi mới đi, nhìn bộ dạng của nàng, là vì người kia sao, thật ra ta

cũng đoán được rằng người nàng yêu sâu đậm trước kia vẫn chưa chết, chỉ bị

nhốt mà thôi, vì thế mà nàng ta rất ấm ức, muốn đấu tranh, nhưng việc đó có ích

gì?

Ta lắc đầu, thôi không nghĩ nữa, thả màn lụa xuống cho nàng ngủ thật ngon giấc

rồi đi đến thiên sảnh, A Lương chờ nãy giờ chắc sốt ruột lắm.

Mở cửa phòng ra, khí trời hôm nay thật tốt, rất ấm áp, xiêm y của ta cũng không

quá phong phanh, khá thích hợp với thời tiết thế này, bỗng nhìn thấy dải áo thủy

lam trước mắt, ta có chút thất thần.

"Nhan tỷ tỷ, sao tỷ lại đứng ngẩn người ở cửa thế?" A Lương đợi ở Thiên sảnh

quá lâu không thấy cô, chịu không nổi bèn chạy tới, liền trông thấy cô đang

đứng ngây người, không biết

Ta giật mình, phát hiện ra A Lương đang đứng trước mặt mình, "Thế nào?

Chẳng phải ta đang đi ra hay sao?"

"Nhan tỷ tỷ đứng ở đây bao lâu rồi, A Lương chờ nãy giờ." A Lương bĩu môi.

Ta nựng nựng khuôn mặt mềm mại của A Lương, cười nói: "A Lương mới chờ

có một chút thôi mà, Nhan tỷ tỷ đang đi đây, cùng đi a." Ta lôi kéo tay nàng

hướng đến Thiên sảnh.

"A Lương nấu chè hạt sen có nhiều không?" Ta nhớ tới nữ nhân trong phòng kia

vẫn chưa ăn gì, không cần hỏi cũng biết, nhưng không hiểu tại sao nàng lại biến

mình thành bộ dạng như vậy, xem ra người nàng yêu rất hận nàng, Ly Ngu,

ngươi tội tình gì phải làm khổ bản thân như thế.

"Nhan tỷ tỷ muốn ăn sao?" A Lương hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Không, Ly Vương hôm nay vẫn chưa dùng bữa, Nhan tỷ tỷ muốn cho nàng một

chén. Thế nào? A Lương không nấu nhiều sao?" Ta cười hỏi cái người đang

nghi hoặc kia.

"Không, Ly Vương có thể tự sai người làm kia mà, sao Nhan tỷ tỷ lại phải cho

người dùng chè A Lương nấu a." A Lương mất vui quay đi nhìn nơi khác.

"A Lương nói vậy là sai rồi, Nhan tỷ tỷ nay đã ở trong cung điện của nàng,

mạng của Nhan tỷ tỷ cũng là do nàng cứu đấy, có biết không? Lần sau không

được nói như thế nữa, A Lương, đừng tưởng quanh đây không có ai, nơi đây cơ

quan tứ phía, hiểu rõ chưa?" Ta xoay người A Lương lại, nghiêm túc nhìn nàng

nói.

"Nhan tỷ tỷ, A Lương biết rồi." A Lương cúi đầu nhẹ giọng đáp.

"Ân, thế thì tốt."

Dùng xong chén chè hạt sen của A Lương, ta bảo A Lương bới tiếp thêm một

chén, mặc dù A Lương có chút miễn cưỡng, ta vẫn cười bưng chén đi.

Trở lại cung điện lúc nàng còn đang ngủ, không còn cách nào khác, ngay cả ghế

ngồi cũng không có, ta đành bưng chén chè hạt sen ngồi trên giường chờ đến khi

nàng thức, nhưng nghĩ lại, đợi nàng rồi chè sẽ nguội hết, làm sao dùng được,

phải gọi nàng dậy thôi.

"Ly Vương, Ly Vương." Ta đưa tay vỗ nhẹ vào lưng gọi nàng dậy.

"Ân... sao thế?" Ly Ngu hé mắt nhìn nữ nhân đang ngồi bên giường, lại trông ra

cửa "Ta ngủ lâu quá ư?"

"Không, ta chỉ muốn gọi ngươi dậy ăn chén chè rồi ngủ tiếp." Ta bưng chè ra

trước mặt cho nàng xem, thấy nàng hơi nhíu mày: "Đói bụng mà ngủ cũng không

tốt, ăn chút đi a..."

"Ngươi đem ra ngoài đi, ta không muốn ăn, để ta ngủ một lát, có gì nói sau." Ly

Ngu nói xong liền ngủ lại, đầu óc trống rỗng, cứ nghĩ đến lời nói hôm qua củangười kia là nàng không muốn tỉnh dậy, chỉ muốn ngủ một giấc, như vậy mọi

chuyện sẽ dễ dàng qua đi.

"Ly Vương, không nên như vậy, có một số chuyện đã xảy ra, muốn trốn tránh

cũng khó, chẳng phải ngươi đã nói vậy sao?" Ta thở dài nói.

Ly Ngu bỗng mở mắt, không còn ánh mắt mơ mơ màng màng khi nãy, chỉ còn

đôi mắt sắc lạnh nhìn cô chăm chăm: "Ngươi biết gì rồi phải không?"

"Ngươi có thể lừa được ai? Chỉ có thể tự lừa gạt chính mình thôi, không phải

sao?" Ta nhìn vào đôi mắt sắc lạnh như băng ấy cười nói, ngươi có trốn tránh

cũng vô ích, đúng không?

"Vãn Ca, ta không bảo ngươi sai, nhưng có thể nhìn thấy được tâm can ta,

ngươi quả thật không đơn giản, có lẽ chỉ có mình ta bị ta che mắt mà thôi." Ly

Ngu nói xong không nhìn nữa, nhẹ nhàng nằm trên giường nói nhỏ.

"Ly Vương chẳng qua bị chính mình che mắt mà thôi, giờ dùng chè đi a." Ta thở

dài nói, hình như từ khi đến đây, ta rất hay thở dài.

"Ân." Ly Ngu ngồi dựa trên giường đón lấy chén chè hạt sen trên tay cô, cảm

nhận hương thơm tỏa ra: "Là thị nữ của ngươi nấu ư, ngươi thích chè như vậy

sao?"

"Ân, đúng vậy a, ngươi nếm thử đi, vị rất ngon." Ta vừa cười vừa nói.

Thật ra chỉ cần nghĩ về mọi thứ như vậy thì sẽ ổn thôi, có phải không? Ly Ngu,

ta có thể nói với ngươi như vậy nhưng chính ta lại không làm được, cũng như

ngươi với ta thì nói như thế, nhưng chính ngươi cũng không làm được.