Tử Vong Chi Địa

Chương 42: Chuyện Tình Phức Tạp

Tần Quan Vũ lại rùng mình...

Bầy rắn độc chung quanh loi ngoi chớp chớp, như nói lên đầy đủ sự hăm dọa cực kỳ ghê rợn...

Phượng Nghi cau mày lo lắng:

- Tôi đi trước mở đường máu, công tử hãy theo sau để cố thoát trùng vây nhé!

Tần Quan Vũ lắc đầu:

- Sống chết có mạng, tuy nhiên, vấn đề chưa phải là tuyệt vọng, vì rắn độc vẫn có thuốc giải, Phượng Nghi hãy yên lòng đừng vội, không sao đâu!

- Không, đã nguy hiểm lắm rồi, Tần công tử, hãy theo tôi...

Nói vừa dứt tiếng, Phượng Nghi vung mạnh đôi tay, hai giải lụa rút xé vào trong gió...

Tần Quan Vũ lắc mình qua, đưa tay giằng lấy tay nàng, nghiêm giọng:

- Khoan!

Phượng Nghi dừng tay lại:

- Công tử tính đã sai rồi, Cái bang Tam Lão dù có bản lãnh thế nào, cũng không thể thoát được hai trăm con rắn đang bao vây kín mít, nếu kéo dài thêm nữa, sự nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn lên...

Tần Quan Vũ hết sức cảm động, bao nhiêu nghi vấn đối với nàng gần như đã tiêu tan...

Thình lình, một giọng lạnh lẽo quát lên:

- Phượng Nghi, tình trạng này nàng đã thấy rõ chứ?

Tần Quan Vũ giật mình...

Rõ ràng tiếng thét đó là giọng của Hạ Hầu Viên Chủ!

- Ta đã thấy rõ mà còn mong muốn thoát thân thì quả là dại dột!

Phượng Nghi nhích môi khinh khỉnh:

- Đừng dọa dẫm, con người ai lại khỏi chết.

Sớm muộn gì cũng phải một lần chết thế thôi.

Muốn dùng sức mạnh uy hiếp ta là một việc điên rồ!

- Không, người khác chết không sao, chứ nàng chết thì quá uổng!

Phượng Nghi giận dữ quát lên:

- Câm miệng lại!

- Không, ta nói thật đấy chứ, phong hoa diễm lệ như nàng...

- Cám ơn sự khen tặng đó.

Nhưng, rất tiếc ta không phải là con người dễ bị lời lẽ tráo chác làm mê hoặc...!Và dù có đẹp hay không, cũng không phải là việc của ngươi.

Một giọng khác quát lên như sấm:

- Tiện tỳ, ngươi quả không chịu nghe lời phải à?

Phượng Nghi quắc mắt:

- Bọn giấu đầu giấu cổ như các ngươi mà cũng có thể nói đến việc phải trái nữa ư?

Giọng nói gằn gằn:

- Phượng Nghi, nàng có biết ta là ai không?

- Ai à? Cái bọn co đầu giấu cổ chứ còn ai nữa?

- Hừ, ngươi dám...

Phượng Nghi vẫn thản nhiên:

- Có gì mà không dám?

- Phượng Nghi, ta biết rõ mục đích của nàng, nàng muốn lợi dụng con của Tần Hán Phách để đến Cầm Hồn Cốc phải không?

Phượng Nghi sửng sốt:

- Cái gì gọi là Cầm Hồn Cốc?

- Đừng đóng kịch, Phượng Nghi, Cầm Hồn Cốc đối với người khác có thể là bí mật, nhưng đối với nàng thì đâu phải thế.

Nàng muốn ta nói rõ ra à? Được, Cầm Hồn Cốc là nơi ở của Phù Dung Tiên Tử hồi trăm năm về trước, nghe nói nơi đó còn để lại báu vật gọi là Phù Dung Di Bửu, và nàng đã thích một trong sáu vật đó phải không?

Tần Quan Vũ nhìn sửng sốt vào mặt nàng như dọ hỏi...

Phượng Nghi vẫn sửng sờ:

- Vật chi gọi là Phù Dung Di Bửu?

- Hừ, nàng hỏi hơi thừa.

Được, nàng đã cố làm ra không biết thì ta cũng cứ nói rõ cho nghe.

Vật mà nàng đang thích là Chú Nhan Thần Đơn, vật mà người đẹp nào cũng muốn để làm thứ thuốc hồi xuân.

Phượng Nghi sặc cười:

- Cám ơn, cám ơn sự chỉ điểm đó!

- Đừng có lối châm chọc ấy, Phượng Nghi chúng ta hãy nói chuyện đường hoàng chứ.

Này ta bảo cho mà biết, Nhân Quân Tần Hán Phách hoặc đã chết rồi, hoặc cũng có thể trong số gần mười người giả đó, có một là Tần Hán Phách thật...

- Tại làm sao lại có đến gần mười người giả?

- Này nhé, Tam Quốc Miếu, Chí Tôn Bảo, Hạ Hầu Viên, Quỷ Huyệt và Võ Lâm Đệ Nhất Gia là đã có năm người rồi, biết đâu lại chẳng còn những nơi nào khác nữa mà chưa có ai phát giác? Và nói thẳng mà nghe.

Dù Tần Hán Phách có còn sống, cũng chưa chắc đã biết được đường đến Cầm Hồn Cốc, cho nên cái âm mưu của nàng cứ kể như đã hoài công!

Phượng Nghi cười khanh khách:

- Thế có lẽ Quỷ Huyệt biết rõ đường đến Cầm Hồn Cốc à?

- Mặc dù hiện nay vẫn chưa biết, nhưng tài liệu nằm trong tay cũng gần đủ rồi...!Cho nên nếu nàng bằng lòng trở về Hạ Hầu Viên, thì mọi việc có thể được như ý muốn!

- Mọi việc gì mới được chứ?

- Đừng, đừng đóng kịch dai như thế.

Cái mà nàng muốn là Chú Nhan Thần Đơn, chứ còn gì nữa? Ta cũng cần cho nàng biết thêm một việc, Hạ Hầu Viên Chủ đã quyết định đưa nàng vào Quỷ Huyệt đấy nhé!

Sắc mặt Phượng Nghi lộ đầy sát khí:

- Câm miệng lại, Hạ Hầu Viên Chủ đâu có quyền hạn gì với ta, mà dám nói đến chuyện dâng ta cho Quỷ Huyệt chứ?

- Hừ, Hạ Hầu Viên Chủ mới nói chuyện với ta đây, nếu vào Quỷ Huyệt, nàng sẽ là vị phu nhân thứ mười hai của Huyệt Chủ, và nếu được Huyệt Chủ sủng ái thì...

Phượng Nghi giận run:

- Khốn kiếp...

Đối phương đổi giọng cười ằng ặc:

- Tất cả mọi việc đầu đuôi ta đã nói rõ với nàng.

Bây giờ bất luận ra sao, bắt nàng vào Quỷ Huyệt là một vấn đề đã quyết định, và luôn cả tên ăn trộm ái tình kia nữa.

Tần Quan Vũ nghiến răng:

- Câm miệng lại!

Đối phương vấn với giọng cười đanh ác:

- Không bắt sống được thì giết chết.

Cho nên nếu muốn sống thì hãy ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.

Hãy nhìn xem, Kim Ty Xà đã bắt đầu hoạt động rồi kìa!

Và tiếp theo bằng một chuỗi cười rờn rợn, đối phương nói tiếp:

- Ta đếm mười tiếng, nếu không chịu trói là chết! Bắt đầu, một...

Phượng Nghi và Tần Quan Vũ vẫn làm thinh...

- Hai...

Bất Tử Lão Cái vụt dùng truyền âm nhập mật nói với Tần Quan Vũ:

- Quả thật Thần Bí Nhân tính toán thật hay, khi tặng phong hiền điệt danh hiệu Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, biết rằng sẽ dẫn tới việc làm cho võ lâm đố kỵ...

Tần Quan Vũ ngạc nhiên, dùng truyền âm nhập mật hỏi lại:

- Thế tại sao họ lại phong danh hiệu ấy cho tiểu điệt?

- Làm như thế là phải, vì khi hiền điệt xuất hiện giang hồ, là người của Tam Quốc Miếu bám sát theo một bên...

- Nhưng làm cho võ lâm náo động với dụng ý chi?

- Nó có tác dụng làm cho Quỷ Huyệt phải ra mặt vì từ trước đến nay họ âm thầm định kế bày mưu.

Và có điều hiền điệt chưa biết là địa điểm Quỷ Huyệt y như Cầm Hồn Cốc, từ trước đến nay chưa một ai được biết...

Bất Tử Lão Cái vừa nói đến đó, tiếng đếm vụt nổi lên:

- Ba...

Tần Quan Vũ nghiến răng quắc mắt:

- Bốn...

Phượng Nghi nhìn Tần Quan Vũ bằng tia mắt âu lo...

Tuy nhiên, nàng biết chàng đang nói chuyện với Bất Tử Lão Cái bằng phương pháp truyền âm nhập mật, nên không tiện mở lời...

Bốn phía, ngót hai trăm con rắn độc khe khẽ uốn mình, ánh vảy chớp lên như kim cương dưới nắng, chiếu lưỡi máu của chúng thè ra đỏ rực...

Phượng Nghi khẽ hỏi Tần Quan Vũ:

- Tần công tử đã tìm ra phương pháp đối phó hay chưa?

- Phượng Nghi, hãy trấn tĩnh.

Nước chảy đất ngăn, binh đến tướng đánh, không sợ gì cả, kể luôn việc nếu cần phải chết!

Đôi mày liễu của Phượng Nghi hơi cau lại...

Lòng nàng có phần bấn loạn, vì bằng vào lời lẽ của Tần Quan Vũ, nàng đoán biết rằng chàng vẫn chưa tìm ra kế sách...

Có lẽ đây là lần thứ nhất trong đời, một sự lo sợ làm rối lòng nàng...

Lo sợ cho tình trạng chung cũng có, mà có lẽ nặng nhọc hơn hết là sự an toàn của Tần Quan Vũ...

Bầy rắn độc đã siết lại lần lần sự nguy hiểm chỉ còn trong giây phút...

Tần Quan Vũ cũng đã bắt đầu lo lắng.

Vừa rồi, chỉ sáu mươi con rắn đã làm cho chàng và Phượng Nghi thiếu điều đã sa chân, huống chi bây giờ ngót hai trăm con, đúng là một vòng vây kinh khủng!

Đối phương cất giọng cười ằng ặc như tô đậm màu khủng bố:

- Con đường chết sống đã quá rõ ràng, chỉ còn chờ nạn nhân chọn lựa...!Hãy nghe, số đã đúng nửa phần rồi đó, năm...

Như một khối đá to đang đeo nặng tâm tư, Tần Quan Vũ mím miệng đảo mắt qua một lượt...

Trong giây phút cần kề cái chết, Tần Quan Vũ căn dặn với lòng: Dù có chết cũng cứ hành động, đối với loài rắn độc này, giết được bao nhiêu là trừ được hậu hoạn cho nhân thế bấy nhiêu...

Giữa lúc chàng còn đang suy nghĩ quyết liều sống chết, chợt nghe giọng truyền âm nhập mật của Bất Tử Lão Cái:

- Hiền điệt sợ Kim Ty Xà à?

Tần Quan Vũ gật đầu dùng truyền âm nhập mật đáp lại:

- Vâng, nghe nói nó độc lắm!

Bất Tử Lão Cái cười nho nhỏ:

- Hiền điệt có chỗ không biết, Kim Ty Xà là vật mà bản bang cố tìm nhưng chưa được, thì làm sao lại sợ nó? Huống chi đây là dịp ngàn năm một thuở, dễ đâu ta lại bỏ qua...

Tần Quan Vũ kinh nghi hỏi lại:

- Sư thúc có cách chế phục giống rắn độc này à?

- Đúng, nghĩa phụ của hiền điệt, khi tiếp được thơ của Quỷ Huyệt, bèn chế ra một món ám khí gọi là Vô Ảnh Độc Châm.

Nó là một món khí giới có một không hai trong thiên hạ, nó chuyên dùng để đối phó với độc xà của Quỷ Huyệt.

Hiện giờ Cái bang Tam Lão đều có mặt, trong túi chứa đầy mấy ngàn cây kim đó, thì giá hai trăm con rắn nào có đáng kể chi...

Giọng đối phương tiếp tục đếm lên:

- Sáu...

Bất Tử Lão Cái lật đật dùng truyền âm nhập mật nói tiếp:

- Ra lệnh cho nhị lão chuẩn bị đi, sư thúc còn có chuyện muốn nói thêm.

Tần Quan Vũ gật đầu cao giọng:

- Xin Quỷ Cái và Thần Du nhị lão hãy sẵn sàng!

- Tuân mạng!

Nhị Lão Cái bang rập lên một tiếng và chia ra mỗi người đứng áng trước sau Tần Quan Vũ cách chừng một trượng...

Phượng Nghi khẽ hỏi:

- Tần công tử đã có biện pháo đối phó rồi à?

Chưa dám tin chắc lắm, nên Tần Quan Vũ nói tránh đi:

- Trước tình trạng này chỉ có cách là phải một liều sống chết.

Nhưng không sao Phượng Nghi hãy yên lòng...

Tiếng đối phương lại đếm lên:

- Bảy...

Thấy vẻ cương quyết và điềm tĩnh của Tần Quan Vũ, Phượng Nghi có phần tin tưởng...

Bất Tử Lão Cái tiếp tục dùng truyền âm nhập mật nói với Tần Quan Vũ:

- Về việc Tam Quốc Miếu dốc toàn lực ra ủng hộ hiền điệt, tự nhiên có một nguyên nhân chính đáng.

Vì danh hiệu Văn Khúc Võ Khôi, Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, nó có liên quan đến danh vọng của Tam Quốc Miếu Chủ, đồng thời nó còn quan hệ đến việc tranh phân của các phái giang hồ, kể cả Quỷ Huyệt, Hạ Hầu Viên và Võ Lâm Đệ Nhất Gia...

Tần Quan Vũ có vẻ nghi ngờ:

- Chẳng lẽ danh hiệu đó là...

- Là danh hiệu của Tam Quốc Miếu Chủ và nó là một danh hiệu đã có sự tranh phân trong các phái võ lâm.

Lẽ tự nhiên khi chọn người trao tặng họ nhất định có dụng ý tốt, và lẽ tự nhiên, họ chọn rất đúng người, rất xứng đáng!

- Sư thúc quá khen, coi chừng võ lâm họ sẽ cười cho!

Bất Tử Lão Cái bật cười ha hả...

Tiếng đối phương vọng lên một cách lạnh lùng:

- Cái chết đã kề bên mà còn cười được à? Phượng Nghi, Tần Quan Vũ, hãy suy nghĩ kỹ đi, và hãy khôn ngoan hơn lên một chút! Ta đếm tiếp đây.

Tám...

Tần Quan Vũ gầm lên:

- Ta đã nhất định rồi đấy!

Đối phương gặn lại:

- Nhất định như thế nào?

- Nhất định sẽ chặt những con rắn độc ra từng khúc một!

- Hừ, ngươi quả thật không chịu khuất phục à?

- Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, Văn Khúc Võ Khôi Tần Quan Vũ này chưa bao giờ có chuyện khuất phục, Quỷ Huyệt của các người có dốc hết hang ổ ra, ta cũng giết không còn một mống!

Đối phương cười gằn:

- Phượng Nghi, nàng nghĩ sao?

Phượng Nghi thản nhên đến lạnh lùng:

- Sẽ giẫy từng gốc cỏ của Quỷ Huyệt và Hạ Hầu Viên!

Đối phương cất giọng cười ằng ặc, giọng cười kéo dài như tiếng sói tru:

- Trước giờ ta xuống tay, ta khuyên các người nên suy nghĩ kỹ lại, kẻo ăn năn không kịp.

Chín...

Bất Tử Lão Cái mỉm cười, dùng truyền âm nhập mật nói tiếp câu chuyện còn bỏ dở:

- Lúc vào Tam Quốc Miếu, hiền điệt không gặp Miếu Chủ sao?

Tần Quan Vũ lắc đầu:

- Chưa gặp, chỉ có vị trưởng lão của Tam Quốc Miếu ẩn mình nói chuyện thôi.

- Lạ nhỉ!

- Sao gọi rằng lạ! Chẳng lẽ sư thúc cũng không biết rõ Tam Quốc Miếu Chủ là ai sao?

Bất Tử Lão Cái ngần ngừ:

- Không, không biết...

Tần Quan Vũ chợt nghe một giọng truyền âm nhập mật từ xa rót tới:

- Bẩm Minh Chủ, Minh Chủ có phát giác được gì khả nghi ở nơi con người của Ngọc Cốt Băng Tâm Việt Tây Thi chăng?

Biết đó là tiếng của trưởng lão Tam Quốc Miếu Bôi Cung Xà Ảnh Thần Bí Nhân, Tần Quan Vũ lắc đầu, tỏ ra chưa phát giác được điểm nghi ngờ gì cả.

Tiếng của Thần Bí Nhân:

- Kể ra việc nghi ngờ Phượng Nghi không phải là vô lý.

Minh Chủ có thấy manh mối gì trong lời trao đổi vừa rồi giữa Phượng Nghi và Hạ Hầu Viên Chủ không?

Tần Quan Vũ lắc đầu...

Tiếng của Thần Bí Nhân:

- Phượng Nghi đã từng nói rằng nàng bị Hạ Hầu Viên giam lỏng nơi Di Hồng Viện trong Hạ Hầu Viên đấy chứ?

Tần Quan Vũ gật đầu...

Tiếng của Thần Bí Nhân:

- Đã bị giam lỏng, thế thì làm sao lại có thể thoát ra khỏi Hạ Hầu Viên được?

Tần Quan Vũ gục gặt đầu suy nghĩ...

Chuyện của Phượng Nghi quả khá lạ lùng...

Tiếng của Thần Bí Nhân:

- Đó là điểm nghi ngờ thứ nhất.

Điểm thứ hai là lúc mới gặp Minh Chủ lần đầu, bên cạnh nàng còn có một tên hộ vệ gọi là Mẫn Nhi...

À! Tần Quan Vũ nhớ lại điều lạ ấy...

Tiếng của Thần Bí Nhân:

- Như thế rõ ràng là nàng ra đi đã có sự đồng ý của Hạ Hầu Viên Chủ.

Do đó, chứng minh rằng nàng không phải trốn đi, Minh Chủ có thấy thế không?

Tần Quan Vũ gật đầu đồng ý...

Tiếng của Thần Bí Nhân:

- Sau khi gặp Minh Chủ, nàng bèn đuổi cái tên Mẫn Nhi gì đó trở lại rồi kế đến lại có Thiên Lý Phi Hiệp gì đó nữa...!Minh Chủ thấy rõ điều ấy chứ?

Chuyện càng ngày như càng sáng tỏ, Tần Quan Vũ gật đầu...

Tiếng của Thần Bí Nhân:

- Khởi đầu, nàng nói với Thiên Lý Phi Hiệp rằng nàng quyết định ly khai Hạ Hầu Viên trong vòng một năm.

Sau đó sẽ trở về để cho Hạ Hầu Viên Chủ mặc tình xử trí có phải thế không?

Tần Quan Vũ gật đầu...

Tiếng của Thần Bí Nhân:

- Rồi sau khi Thiên Lý Phi Hiệp và cái tên Mẫn Nhi gì đó đi hết nàng mới nói với Minh Chủ rằng trong vòng một đôi ngày nàng sẽ đưa Minh Chủ đi gặp lệnh tôn và nàng nói rằng nàng sẽ cải trang lại để khi cùng đi tránh sự liên lụy cho Minh Chủ.

Có phải thế không?

Tần Quan Vũ gật đầu...

Tiếng của Thần Bí Nhân:

- Nhưng sự thật thì không phải như thế.

Nàng đã để y mặt thật, chứ không cải trang, như thế là ý nghĩa gì?

Tần Quan Vũ rúng động...

Về điểm này quả thật đáng nghi ngờ...

Tiếng của Thần Bí Nhân nói tiếp:

- Phải chăng để nguyên mặt thật như thế, nàng đã có ý kéo họa đến cho Minh Chủ đấy sao?

Bây giờ, mối nghi ngờ của Tần Quan Vũ đối với Phượng Nghi quả đã nặng nề...

Rõ ràng hành động của nàng hết sức lạ lùng...

Bằng vào bao nhiêu chuyện lạ đó, làm sao có thể đoán rõ lòng nàng cho được?

Nếu bảo nàng vì quá yêu mình, thì nhất định nàng không lộ mặt thật như thế để dẫn đến chuyện Hạ Hầu Viên Chủ theo dõi tấn công và nhất định cũng sẽ tránh được chuyện Quỷ Huyệt đưa đạo binh rắn độc vây khốn như bây giờ...

Phải chăng đây là một âm mưu?

Tần Quan Vũ gật đầu liên tiếp...

Thình lình giọng lạnh lùng của người Quỷ Huyệt vang lên:

- Mười!

Tiếng mười vang lên cộc lốc, nói rõ lên rằng một trận máu bắt đầu!

Tần Quan Vũ tập trung tinh thần đối phó, và chàng thấy quả đúng như lời Thần Bí Nhân đã nói: Đây là mở màn cho trận tử chiến giữa chính tà, danh dự của đôi bên do trận này quyết định...

Cho nên, nếu chẳng may bị bại thì chẳng những sinh mạng hủy diệt, mà vô hình chung còn phát huy thế lực cho bọn tà môn.

Tần Quan Vũ nhích về phía Bất Tử Lão Cái, thấp giọng:

- Sư thúc, trận này chỉ có thắng, chứ không cho phép chúng ta thua!

Bất Tử Lão Cái trịnh trọng gật đầu:

- Nhất định phải thắng...!Nhưng có điều cần phải nói thẳng với hiền điệt rằng tuy hiền điệt có dư hào khí, nhưng phong độ của một vị Chưởng môn hãy còn chưa đầy đủ.

- Xin sư thúc cứ nói rõ, tiểu điệt quyết sẽ cải sửa, để cho Cái bang khỏi thẹn vì tiểu điệt!

Bất Tử Lão Cái hỏi lại:

- Hiền điệt có biết như thế nào là một vị Chưởng môn không?

Tần Quan Vũ ngập ngừng:

- Tiểu điệt chưa từng đảm đương trọng trách ấy...

- Sư thúc xin nói thẳng, mong hiền điệt đừng cho rằng sư thúc đã đi quá quyền hạn của một trưởng lão đối với Chưởng môn...

- Xin sư thúc cứ nói.

- Là một vị Chưởng môn phải sử dụng đúng mức quyền hạn của mình...

Tần Quan Vũ có hơi suy nghĩ và nói:

- Sử dụng đúng mức quyền hạn nghĩa là ra lệnh thì nhiều hành động thì ít.

Nếu không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ thì nên lược trận chỉ huy chứ không tham chiến?

- Cho nên hiền điệt phải biết rằng tình huống hiện tại hiền điệt không nên ra tay, nếu không sẽ mất đi cương vị của Chưởng môn.

Hiền điệt cứ đứng yên ra lệnh, đối phó với bầy rắn độc đã có Tam Lão, tuyệt đối hiền điệt không nên nhúng tay vào.

Tần Quan Vũ lặng thinh do dự.

Bất Tử Lão Cái nói tiếp:

- Nhất cử nhất động của một vị Chưởng môn đều có ảnh hưởng rất lớn cho sự tôn nghiêm của Bang phái.

Hiền điệt chỉ đấu trí với địch nhân, về võ lực là chuyện của Tam Lão hiền điệt, hãy nhớ điều ấy, chúng ta sắp bắt đầu đây.

Dứt tiếng, Bất Tử Lão Cái lắc mình án ngữ về phía tay phải của Tần Quan Vũ.

Tần Quan Vũ cau mày suy nghĩ...

Làm một vị Chưởng môn chỉ có thể thôi ư?

Bất giác chàng bật cười khanh khách...

Đối phương như tức tối quát lên:

- Tiểu tử, cái chết đã đến kề bên mà còn gượng cười à?

- Cái bọn không dám thấy mặt người như thế mà còn dám đem tiếng chết để dọa người à?

Chấm dứt câu nói đó, Tần Quan Vũ bật tiếng cười dài như thách đố...

Tiếng cười của chàng làm cho Phượng Nghi vững dạ vô cùng.

Nàng biểt rằng đã có cách đối phó hữu hiệu, nên mới có giọng cười như thế đó...

Thình lình, Tần Quan Vũ nghe giọng truyền âm nhập mật từ xa:

- Minh Chủ, Thiên Tửu Cái nói rất đúng.

Minh Chủ chỉ cần đấu trí chứ không nên lao vào vòng chiến...

Tần Quan Vũ đành phải gật đầu..

Giọng truyền âm nhập mật nói tiếp:

- Minh Chủ đừng quên rằng trong ngực Minh Chủ có nửa hột minh châu!

Tần Quan Vũ sực nhớ ra, chàng à lên một tiếng nho nhỏ..

Giọng truyền âm nhập mật tiếp:

- Minh Chủ đã có nửa hột minh châu ấy thì không có gì phải sợ Kim Ty Xà.

Nếu cần một lát nữa đây, khi Tam Lão đánh rớt đủ số Kim Ty Xà để hoàn thành Thiên Chi Giải Độc Đơn rồi.

Minh Chủ cứ để cho rắn độc cắn, cắn mà không sao cả thì bọn Quỷ Huyệt sẽ phải bay hồn mất vía!

Tần Quan Vũ gục gặt đầu...

Đối phương vụt quát lên:

- Phượng Nghi! Quả thật nàng không đổi ý à?

Phượng Nghi cười khinh khỉnh làm thinh không đáp...

Tần Quan Vũ cười khiêu khích:

- Nếu không dám ra mặt để đối diện với người thì hãy về mà lo việc nấu cơm xách nước đi cho rồi!

- Tiểu tử, muốn chết...

Như không còn chịu nổi với câu nói của Tần Quan Vũ, đối phương rống lên một tiếng đẩy mạnh ra một chưởng...

Một luồng kình lực kinh người ập tới Tần Quan Vũ...

Tần Quan Vũ chưa kịp nhấc tay, Bất Tử Lão Cái đã trân mình tới:

- Xin để cho thuộc hạ đối phó!

Vừa nói, Bất Tử Lão Cái vừa quạt mạnh bàn tay phải...

Ầm!...

Hai luồng kình lực chạm nhau, từ cách ngoài hai mươi trượng vang lên một tiếng hự nặng nề.

Bất Tử Lão Cái cười ha hả:

- Chỉ có thể thôi à?

Đối phương lại gầm lên:

- Khá lắm, hãy tiếp đây...

Tiếng huýt gió vụt nổi lên.

Bất Tử Lão Cái nhấc mình trở về chỗ cũ, tia mặt chăm chăm không rời đám Kim Ty Xà.

Rào...!Rào...

Bầy rắn độc loi ngoi bò tới...

Vòng vây siết nhỏ lại lần lần...

Re...!Re...

Tiếng kiếm chao trong gió, Tần Quan Vũ giật mình đảo mắt.

Cái bang Tam Lão đã chuyển kiếm sang tay trái.

Tần Quan Vũ biết Cái bang Tam Lão sắp sửa ra tay...

Thình lình, một tiếng huýt gió ré lên như tiếng còi lâm trận...

Rào...!Rào...!Rào...

Như cả một vùng ánh kim cương chuyển động, bầy Kim Ty Xà phùn phụt phóng theo vào...

Tam Lão Cái bang cùng hú lên một lượt lạnh người, ba cánh tay cùng một lúc vung lên.

Như một cái máy tay phải vừa vẫy ra, thanh kiếm đã chuyển liền theo, và tay trái lại cất lên như chớp...

Y như một đám sao tua tủa, ánh kim bạc chớp sáng ngời ngời...

Bịch...!Bịch..

Bịch...

Từng loạt rắn độc thi nhau rớt xuống, số còn lại vẫn cứ phóng lên...

Tần Quan Vũ mím môi rút phắt thanh Vô Tình Kiếm...

Ánh hồng tía từ sắt thép loáng lên...

Phượng Nghi vung mạnh đôi tay, hai giải lụa trắng rít xé lên trong gió...

Bất Tử Lão Cái vụt thét lên:

- Đấu lưng lại!

Tam Lão cùng một lúc lui lại đứng sát Tần Quan Vũ, Phượng Nghi cũng trở về án trước mặt chàng...

Bầy rắn còn lại ào ào phóng tới...

Phượng Nghi vụt kêu lên:

- Tiểu nữ sẽ cản chúng lại, Tam Lão hãy chuẩn bị ám khí đi

Dứt tiếng, nàng đảo mạnh đôi tay, hai giải lụa uốn hình cánh quạt quay vùn vụt...

Một vòng ánh sáng che kín cả Tam Lão, Tần Quan Vũ và Phượng Nghi...

Bầy rắn bị kình lực từ hai giải lụa thối lui, chỉ bò quanh một vòng rộng bên ngoài.

Phượng Nghi khẽ nói:

- Khi nào Tam Lão chuẩn bị xong xin cho biết!

- Xong cả rồi.

Phượng Nghi thu lẹ hai giải lụa...

Bầy rắn ào ào lao tới...

Tam Lão cùng một lượt vung tay.

Re...!Re...

Bịch...!Bịch...

Những nắm kim từ tay Tam Lão rồm rộp bay ra, bầy rắn thi nhau rớt xuống.

Tiếng gió của đối phương vùng đổi giọng.

Tuýt...!Tuýt...

Đám rắn còn lại thình lình vọt bắn lên không châu lại thành hình tháp nhọn và bắt từ trên chúi xuống ngay đầu Tần Quan Vũ...

Tần Quan Vũ quát lên:

- Tam Lão hãy dạt ra ngoài một trượng, không được trái lệnh Chưởng môn!

Tam Lão tái mặt chần chừ...

Tần Quan Vũ quát tiếp theo:

- Hãy dang ra và chuẩn bị, không được cưỡng lệnh!

Tam Lão hoàn toàn bị động buộc phải dang ra.

Đám rắn đã chúi sát xuống đầu Tần Quan Vũ...

Phượng Nghi điếng hồn vung mạnh đôi tay.

Nhưng không còn kịp nữa, thế từ trên chúi xuống mau hơn tên bắn, nàng chỉ dùng chưởng chặt đứt một số ít, còn lại bao nhiêu phủ cả lên mình Tần Quan Vũ!

Tần Quan Vũ đảo nhanh thanh Vô Tình Kiếm chặt lia thêm một số nữa, đám rắn còn lại bám vào cắn nơi tay Tần Quan Vũ...

Tiếng huýt sáo vụt nổi lên...

Đám rắn còn lại lui trở ra vị trí...

Thấy hai con rắn còn bám nơi tay, Tần Quan Vũ lia ngay thanh kiếm...

Hai thân rắn rớt xuống đất, nhưng hai cái đầu vẫn ngậm cứng vào da chàng, máu từ cổ chúng nhễu xuống trông khủng khiếp!

Phượng Nghi lao đến nấc lên:

- Tần công tử...

Biết nọc độc của rắn còn ở nơi da mình, Tần Quan Vũ sợ nàng đụng vào nguy hiểm, vội quát lên:

- Phượng Nghi, dang ra!

Tam Lão cùng một lượt nhảy vào run rẩy...

Tần Quan Vũ bình tĩnh ra lệnh:

- Tất cả hãy dang ra đừng đụng vào!

Và chàng hạ giọng nói tiếp:

- Hãy bình tĩnh, độc này không hại tôi được đâu, hãy chuẩn bị đối địch!

Chợt như biết ra, Bất Tử Lão Cái vẫy tay về phía Nhị Lão:

- Hãy chuẩn bị đối phó với đám rắn còn lại!

- Tuân lệnh sư huynh!

Cả ba cùng day mặt ra đối diện với vòng vây rắn.

Thấy dáng sắc của Bất Tử Lão Cái, Tần Quan Vũ biết Thần Bí Nhân đã dùng truyền âm nhập mật nói cho ông biết việc viên ngọc tỵ độc được may nơi ngực của chàng...

Chỉ tội nghiệp cho Phượng Nghi, nàng không hiểu gì hết, chỉ biết nọc độc vô cùng lợi hại của Kim Ty Xà, nàng nhìn Tần Quan Vũ bằng đôi mắt đầm đìa:

- Tần công tử...!công tử không sao thật chứ?

Tần Quan Vũ mỉm cười cảm động:

- Tôi không chết đâu, Phượng Nghi đừng sợ!

Phượng Nghi nửa tin nửa ngờ, cứ đứng nhìn sững Tần Quan Vũ...

Đối phương cười sằng sặc:

- Tiểu tử, có gan đấy.

Bây giờ đã tuân lệnh hay chưa?

Tần Quan Vũ ngấm ngầm vận công lực cho sức tỵ độc của viên ngọc dồn lên chỗ rắn cắn, và ngẩng mặt nở nụ cười khinh khỉnh:

- Nếu không sợ Kim Ty Xà chết hết thì cứ xua vào!

- Thật không chịu tuân mạng à?

Bất Tử Lão Cái cười nói:

- Bây giờ kẻ tuân mạng phải là ngươi đấy chứ!

Giọng đối phương nặng nề đe dọa:

- Phượng Nghi, nọc độc của Kim Ty Xà chắc nàng đã biết rồi chứ? Nếu muốn cứu mạng người yêu thì nàng hãy ôm hắn chạy về hướng của ta!

Phượng Nghi đờ đẫn thất thần, chưa biết phải hành động sao cho hợp lý...

Trong khi đó, Tần Quan Vũ đã vận công trục độc, hai đầu rắn rơi xuống đất.

Và bên tai chàng chợt nghe giọng truyền âm nhập mật của Thần Bí Nhân:

- Cung hạ Minh Chủ, bây giờ tôi xin nói tiếp chuyện khi nãy.

Lúc Phượng Nghi từ giã Minh Chủ để cải trang, có thể nàng đã đi gặp Hạ Hầu Viên Chủ để sắp đặt hành động...!Và khi chuyện Đồng Minh lan ra võ lâm đã làm cho Quỷ Huyệt và Hạ Hầu Viên rúng động.

Họ cho rằng nhất định Minh Chủ cũng trong Đồng Minh hoặc là đảm nhiệm Minh Chủ, hoặc là thủ một vai quan trọng...!Nhất là chuyện hư thực về Đồng Minh lại là chuyện mà họ rất muốn biết, cho nên họ muốn phăng mối ở nơi con người của Minh Chủ.

Thần Bí Nhân vừa nói tới đó, chợt người đối phương quát lên:

- Hãy tiếp lấy!

Tiếp liền theo một vật trăng trắng bay thẳng tới người của Bất Tử Lão Cái...

Bất Tử Lão Cái lách mình qua, vật ấy rơi xuống đất.

Giọng đối phương nói liền theo:

- Đó là thuốc giải độc Kim Ty Xà, hãy cho tên tiểu tử đó uống đi, nếu không có lệnh của Huyệt Chủ bảo bắt sống, thì ta quyết để cho hắn chết!

Bất Tử Lão Cái thoáng ngạc nhiên nhưng lại ngửa mặt cười ha hả:

- Cảm ơn, Chưởng môn của bản bang không cần thứ ấy!

Tần Quan Vũ sững sờ.

Họ đã quyết làm dữ với mình, nhưng sao cuối cùng lại cho thuốc giải?

Giọng truyền âm nhập mật của Thần Bí Nhân lại nổi lên:

- Không muốn giết Minh Chủ là vì họ còn muốn tìm nơi Minh Chủ sự hư thực của Đồng Minh, rồi sau đó họ mới định thái độ...!Và vì thế mà họ mới phải dùng đến Mị Công của Phượng Nghi...!Nhưng, đồng thời, họ cũng biết tác dụng của Mị Công chỉ có hiệu lực một lúc thôi cho nên họ lại phải dùng đến cách này.

Song đó cũng là dự đoán thế thôi...

Tần Quan Vũ càng nghe càng rối loạn...

Con người của Phượng Nghi sao mà khó hiểu quá như thế?

Giọng truyền âm nhập mật lại tiếp theo:

- Muốn cho Minh Chủ tin Phượng Nghi hơn nữa, họ mới bày ra cái trận Kim Ty Xà này để cho Phượng Nghi đóng tròn vở kịch xuất thu.

Họ lại bày đặt ra việc Huyệt Chủ không cho giết chết để trao thuốc giải...

Bây giờ Tần Quan Vũ mới quả thật là kinh khủng...

Sự nguy hiểm chốn giang hồ sao mà quá tinh vi như thế...

Giọng truyền âm nhập mật lại tiếp theo:

- Cho nên từ đây về sau, Minh Chủ hãy yên lòng đi với nàng, nhưng tuyệt đối không nên lộ điều bí mật.

Nếu lão phu đoán không làm, nàng rất có thể đưa Minh Chủ vào Hạ Hầu Viên, có thể gặp được lệnh sư nữa, mà cũng có thể còn có nhiều trò khác nữa cũng chưa biết chừng...!Minh Chủ hãy cố gắng làm cho nàng đừng thấy Minh Chủ nghi ngờ nàng.

Xin Minh Chủ nhớ kỹ điều ấy! Thêm nữa, ngay bây giờ nếu lão phu lộ mặt thì sẽ bể chuyện, vậy lão phu sẽ nhờ Tam Lão Cái bang đoạt giùm thuốc giải độc của nhóm người Quỷ Huyệt đề phòng khi có chỗ cần dùng...

Tần Quan Vũ gật đầu.

Bất Tử Lão Cái vụt gật đầu cười lớn:

- Sao? Hành động đi chứ? Có một vạn con Kim Xà cũng cứ thả ra đi!

Đối phương gầm lên:

- Đừng có tự đắc, Kim Ty Xà sẽ lao đến bây giờ!

Tần Quan Vũ cười ngạo nghễ:

- Hoan nghênh!

- Thật à?

- Chứ giả là sao?

Tam Lão Cái bang nhích lần ra sát vòng vây rắn...

Tần Quan Vũ đứng yên, chàng biết họ đã bắt đầu hành động...

Ba cánh tay Tam Lão cùng một lượt nhấc lên, ánh sáng chói lòa tủa vào đám rắn, đồng thời họ cùng một lượt phóng lên...

Túyt...!Tuýt!...

Tiếng huýt sáo vụt nổi lên.

Tất cả đám Kim Ty Xà phóng vụt theo Tam Lão.

Như đã sẵn đề phòng, Cái bang Tam Lão cùng một lượt chuyển kiếm sang tay phải, tay trái vung lên...

Ánh sáng ám khí tua tủa đầy trời, rít vào gió phát lên những tiếng kêu rờn rợn.

Tần Quan Vũ phập phồng lo lắng, lòng bàn tay đẫm ướt mồ hôi.

Lúc bấy giờ mặt trời đã vừa giữa trưa...

Tiếng rít của ám khí, tiếng khò khè của rắn, và ánh chớp từ ám khí, từ mình rắn chiếu ánh ngời ngời, tạo thành một sắc thái cực kỳ ghê gớm!

Tần Quan Vũ bình tĩnh đứng yên, nhưng tia mắt không một phút dám rời tác động đối kháng giữa Tam Lão và bầy rắn độc...

Chàng biết rằng đoạt lấy thuốc giải của Quỷ Huyệt là một chuyện cần kíp, vì tiết trùng cửu không còn xa mấy, Quỷ Huyệt sẽ dốc toàn lực ủng hộ Chí Tôn Bảo, cho nên thuốc giải đó rất cần cho công việc sau này, khi đối phó với họ...

Tuy chàng có e ngại, nhưng tin ở kinh nghiệm chiến đấu của Tam Lão nên không vội ra tay...

Riêng Phượng Nghi lật đật nhặt bao thuốc giải cất vào lưng và nói với Tần Quan Vũ:

- Công tử, từ nay về sau nguy cơ còn nhiều lắm, cần phải giữ vật này.

Tần Quan Vũ gật đầu mỉm cười:

- Nên lắm!

Chợt giọng truyền âm nhập mật vang đến tai chàng:

- Xin Minh Chủ hãy bảo trọng, lão phu phải tìm cách dẫn dụ Hạ Hầu Viên Chủ ra khỏi vòng chiến, để Tam Lão rảnh tay đối phó với bọn Quỷ Huyệt...

Tần Quan Vũ gật đầu.

Cùng lúc đó Tam Lão hú rập lên một tiếng, tay trái lại vẫy ra một lượt, ba vùng ánh sáng ám khí tủa ra...

Đồng thời, ba thanh trường kiếm nhoáng lên, như ba luồng lá khô!

Thình lình bên ngoài có tiếng thét lên:

- Ảo Diện Nhân, không trở về Hạ Hầu Viên là không còn kịp nữa1

Tiếng Hạ Hầu Viên Chủ như cọp rống:

- Ngươi dám....

Và tiếp liền theo có tiếng động xa xa...

Tần Quan Vũ biết rằng Thần Bí Nhân đã dụ Hạ Hầu Viên Chủ đi rồi...

Bên trong trận đấu, lúc đám Kim Ty Xà rớt xuống, Tam Lão đã vút lên cao, nhưng cùng lúc đó, có ba tiếng gầm lên, ba luồng chưởng lực như ba thác nước chụp vào Tam Lão.

Tam Lão vung thêm một số ám khí vào đám rắn, đồng thời lượn mình tránh khỏi tầm chưởng lực, phóng vọt ra ngoài.

Đám Kim Ty Xà lại rơi thêm nữa.

Ngót hai trăm bây giờ chỉ còn lại không quá hai mươi!

Biết đến lúc cần phải ra tay, Tần Quan Vũ vung tít thanh Vô Tình Kiếm và Trần Phượng Nghi cũng lay động hai giải lụa, hơn mười con rắn lại đứt ra từng khúc...

Ba tiếng thét chát tai, ba bóng người vận áo đen bịt mặt, từ tàng cây rậm trên cao chúc xuống...

Tam Lão cười nhạt lắc mình lên chặn lại.

Tần Quan Vũ bận chú ý ba người bịt mặt, ba con rắn còn sót lại lao vút tới bên chàng..

Phượng Nghi vung hai giải lụa thét lên:

- Bay ra...

Tần Quan Vũ giật mình nhìn lại, ba con rắn cuối cùng bị hai giải lụa hất văng mất xác!

Chàng nhìn Phượng Nghi mỉm cười:

- Thế là tiêu diệt...

Phượng Nghi lắc đầu:

- Công tử lẩm rồi!

- Sao?

- Kim Ty Xà của Quỷ Huyệt không dưới vạn con, chớ đâu phải bao nhiêu đó mà gọi là tiêu diệt?

Tần Quan Vũ làm thinh không nói...

Chàng có hơi suy nghĩ trước câu nói của nàng...

Nàng nói thật hay dọa mình?

Nàng độ chừng hay lo sợ?

Nhìn thẳng vào mặt nàng, Tần Quan Vũ mỉm cười:

- Đã không sợ thì bao nhiêu cũng không làm cho sợ được.

Phượng Nghi thở dài:

- Công tử tuy quả có đầy đủ đảm lược, nhưng trước mắt nguy cơ còn nhiều lắm, tôi muốn bàn với công tử một điều không biết có nên chăng?

- Xin cứ nói!

Phượng Nghi lại buồn buồn:

- Tôi có mang đến cho công tử thêm nhiều phiền lụy, không biết công tử có vì thế mà oán hận tôi chăng?

Tần Quan Vũ cười lớn:

- Không, đây có phải do Phượng Nghi!

- Tôi biết công tử là con người lòng rộng như bể cả, và chính điều đó khiến cho tôi càng thêm tủi thẹn...!sợ sau này lại đem đến sự phiền cho công tử nhiều hơn nữa, cho nên tôi nảy ra một cách...

Nàng vừa nói vừa khẽ liếc về phía trận đấu giữa Tam Lão và đám người Quỷ Huyệt.

Tần Quan Vũ bắt đầu ngờ vực.

Chàng nghĩ rằng nàng có thể đang lo lắng cho Quỷ Huyệt, chàng vội hỏi:

- Cách gì?

- Cải trang.

Tần Quan Vũ hơi ngạc nhiên:

- Tại sao lại phải làm như thế?

- Đi lần này công tử mang trong mình một trách vụ nặng nề, nếu vì tôi mà có ảnh hưởng khó cho đại cuộc, thì chẳng hóa ra tôi là kẻ có tội sao? Vì thế cho nên tôi nghĩ đến biện pháp cải trang.

Từ lúc nghe sự phân tích của Thần Bí Nhân, Tần Quan Vũ bắt đầu hết sức cảnh giác đối với Phượng Nghi, chàng cố dò ý:

- Là phúc thì không phải họa, mà họa thì không thể tránh được, chuyện chi mà phải cải trang?

Phượng Nghi có vẻ dè dặt:

- Nhưng trách nhiệm công tử nặng lắm!

Tần Quan Vũ lắc đầu cười nhẹ:

- Tôi có trách nhiệm gì đâu!

Phượng Nghi buồn buồn:

- Công tử phải biết khi công bố khẩu hiệu Đồng Minh quả là một việc làm coi như không còn ai trong chốn võ lâm.

Chuyện đó sẽ còn kéo theo nhiều việc hệ trọng.

Tần Quan Vũ làm bộ ngạc nhiên:

- Đồng Minh? Cái tên lạ nhỉ...

Nói đến đây chàng chợt thấy khó chịu...

Là một người đàn ông, tại sao lại có chuyện lừa người? Vả lại, nếu nàng muốn tìm hư thực của Đồng Minh, thì tại sao mình lại không thừa cơ dọ thêm ý tứ?

Tần Quan Vũ bèn cười nho nhỏ:

- Xin nói thật với Phượng Nghi, tôi cũng có biết về việc Đồng Minh...

Phượng Nghi mở tròn đôi mắt:

- À...!Rõ ràng tôi đoán không sai...!Công tử là Đồng Minh Minh Chủ!

Tần Quan Vũ hỏi lại:

- Sao Phượng Nghi lại có ý nghĩ như thế?

Phượng Nghi nói bằng một giọng tâm tình:

- Thiên tư của công tử trên đời có một, trong võ lâm ngày nay làm sao có người xứng đáng với nhiệm vụ ấy? Cho nên biết việc ấy cũng không phải là điều khó hiểu!

- Đúng, Phượng Nghi đoán đúng.

Tôi quả là Minh Chủ Đồng Minh.

Nhưng, tôi vẫn còn có nhiều điều khó nói...

- Tại sao lại khó?

- Thử hỏi, võ lâm ngày nay nhân tài rợp đất, tôi chỉ là một thiếu niên tầm thường, tuy là Chưởng môn Cái bang nhưng Minh Chủ là nhiệm vụ quá nặng nề, tôi làm sao đảm đương cho nổi!

Phượng Nghi mỉm cười:

- Sao lại có chuyện như thế?

- Cứ theo chỗ tôi biết thì việc này họ chuẩn bị ngót ba chục năm nay rồi, nhưng vì không có người lãnh đạo, mãi cho đến ngày nay họ mới chọn tôi đấy...

- Chuẩn bị ngót ba chục năm rồi à?

- Họ bảo như thế...

Phượng Nghi buồn buồn:

- Tính cách của công tử quả y nhiên không cải.

Tần Quan Vũ hơi ngạc nhiên:

- Cải nghĩa là sao?

Phượng Nghi không trả lời mà lại hỏi sang việc khác:

- Thế lực của Liên Minh to lớn lắm, Tần công tử có biết không?

Tần Quan Vũ lắc đầu:

- Không rõ lắm.

Phượng Nghi nghiêm giọng:

- Gồm cả ba nơi cấm địa võ lâm và rất nhiều người cao thâm lắm!

Tần Quan Vũ làm bộ kinh ngạc:

- Có cả Tam Quốc Miếu nữa ư?

- Không những có mặt không thôi, mà Tam Quốc Miếu còn là một bộ phận rất trung kiên nữa chứ!

Tần Quan Vũ thấy nàng muốn phô trương, chàng cười thầm và đáp:

- Nội bát đại hộ pháp của Đồng Minh cũng đủ để đạp bằng cái mà Phượng Nghi gọi là to lớn ấy!

- Tôi biết sự quả cảm của công tử nhưng trong việc này e rằng công tử đánh giá quá thấp đối phương!

Tần Quan Vũ mỉm cười:

- Tôi đã từng đạp bằng sáu cửa ải của Tam Quốc Miếu, do đó mới thu được danh hiệu Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, Văn Khúc Võ Khôi.

Đó là chuyện thật chứ đâu phải chủ quan?

Phượng Nghi trố mắt:

- Thật à? Công tử có gặp Tam Quốc Miếu Chủ chưa?

- Chưa, người đó lợi hại lắm à?

Phượng Nghi không trả lời mà hỏi lại:

- Danh hiệu của công tử vì thắng mà được thật à?

- Tôi gạt Phượng Nghi làm chi à?

Phượng Nghi gục gặt đầu:

- Thật là một chuyện không ai ngờ được!

- Tại sao thế?

- Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, Văn Khúc Võ Khôi, một danh hiệu không phải dễ gì mà được.

Và sự thật theo tôi biết thì dù một ngàn Tần Quan Vũ đi nữa, đối với Tam Quốc Miếu Chủ, cũng như giỏ trứng ném vào đá mà thôi!

- Phượng Nghi có biết Tam Quốc Miếu Chủ là ai không?

- Không, chỉ nghe nói thì hình nha là một người đàn bà tài giỏi lắm!

Tần Quan Vũ kinh ngạc:

- Đàn bà à?

- Đàn bà, và một người đàn bà chỉ mới hai mươi tám tuổi!

Tần Quan Vũ bây giờ thật là ngạc nhiên quá mức...

Lẽ đâu lại là chuyện thật đấy ư?

Tần Quan Vũ còn đang băn khoăn những điều mà Phượng Nghi vừa tiết lộ, thình lình ba tiếng rú hãi hùng từ trận đấu vang lên.

Hai người mải mê nói chuyện mà quên bẵng trận đấu giữa Tam Lão và ba người của Quỷ Huyệt, bây giờ tiếng rú dội lên họ mới giật mình...