Từ khi Chung Tiểu Nhạc thăm dò được quy luật ăn uống ngủ nghỉ của Tống Nghệ Thiên thật rõ ràng rồi, cậu liền biến thành trạch nam.

Mấy mốc thời gian như Tống Nghệ Thiên đi làm, tan tầm cùng vài lúc dạy dỗ học trò trên sân, Chung Tiểu Nhạc nhất định sẽ cẩn trọng canh giữ bên cửa sổ, nghiêm túc ghi chép xem Tống Nghệ Thiên hôm nay mặc quần áo màu gì, bước đi tốc độ thế nào để suy đoán xem nội tâm của anh đang tốt hay không.

Hiệu quả ở tầng cao lúc này phát huy triệt để, tầm nhìn từ cửa sổ sát đất hết sức trống trải, còn có thể thấy được đường chạy nâu đỏ trong sân trường, bãi cỏ xanh xanh, bảo bối của cậu ướt đẫm mồ hôi, cười đến mê người đi đi lại lại.

Làm giáo viên, Tống Nghệ Thiên vẫn duy trì nhân khí như lúc còn đi học.

Làm một giáo viên thể dục vui vẻ nhiệt tình lại đẹp trai với bọn học trò, trở thành đối tượng đắt giá để bọn chúng bắt chuyện.

Giống như là để bù đắp tám năm thiếu vắng, Chung Tiểu Nhạc cũng khẩn cấp làm cho sự tồn tại của Tống Nghệ Thiên khỏa lấp cuộc sống của mình, khát khao như vậy, khác nào con nghiện vùng vẫy trong men say.

Đến mức, Chung Tiểu Nhạc chỉ hoàn toàn phụ thuộc vào mua hàng qua mạng, thứ gì trên mạng không có thì nhờ Đổng Thiên mua, trong nhà hộp thức ăn cùng tờ rơi các quán ăn có giao hàng chất thành núi.

Đổng Thiên cũng có ngày hận dạy dỗ không nghiêm mà oán giận mắng Chung Tiểu Nhạc: “Cậu mà còn như thế nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ biến thành ông chú trung niên bụng phệ cho xem!”

Chung Tiểu Nhạc suy xét cẩn thận, cũng thừa nhận sẽ có thể ra như thế thật, mà nếu thế thì đến lúc gặp Tống Nghệ Thiên cũng không dám nhận quen, còn nói gì đến chuyện nhắc lại tình xưa nghĩa cũ!

Đương nhiên còn có vài cái lý do bí mật nữa, ví như bất chợt có cơ hội cùng Tống Nghệ Thiên làm cái chuyện chỉ làm ban đêm đó mà lực eo không đủ, đúng là mất mặt.

Vì vậy, cậu lẳng lặng cải tạo phòng khách thành phòng tập thể hình, cậu cũng trở thành trạch nam kiêm tên cuồng thể hình.

Đổng Thiên liền nhịn một quãng thời gian, sau đó nhịn không nổi nữa, cuối cùng đành nhào lên giựt lấy cuốn sổ ghi chép Chung Tiểu Nhạc để bên cửa sổ mà xem chữ viết chi chít trong đó rồi hỏi: “Cậu đến cùng là đang nhìn thứ gì?”

“Ngắm sao ớ.”

“Ban ngày ngắm sao cái rắm!”

“Ai nói ban ngày không có?”

Đổng Thiên cười đểu: “Sao nào mọc dưới mặt đất thế?”

“Anh không hiểu đâu.” Chung Tiểu Nhạc tỉnh bơ: “Đây là nghệ thuật.”

“…” Nghệ thuật cái *** nhé!

Đổng Thiên hết cách với Chung Tiểu Nhạc, thấy cậu ta dù không sống lành mạnh cũng không chết ngay được, thế là thôi.

Rình coi gần hai tháng, Chung Tiểu Nhạc tự nhiên muốn đi gặp Tống Nghệ Thiên, bắt đầu chỉ là thoáng nghĩ đến, lúc sau khát vọng cứ như vết dầu loang trong lòng Tống Nghệ Thiên, càng lúc càng bầy hầy ra, sau đó cậu lại có thêm cái khát vọng đi cọ vào thân thể ấm áp kia.

Thế nhưng cậu không dám.

Cậu cũng không phải là sợ anh, mà là bởi vì Chung Tiểu Nhạc làm cậu thẹn thùng.

Các cụ có câu, ác mấy cũng có lúc hiền, suy ra tên biến thái nào cũng có một chút thiện lương, Chung Tiểu Nhạc cũng không phải ngoại lệ, cậu có thể vừa nhìn trộm vừa sóc lọ, cũng có thể vừa làm việc vừa nghĩ ***, nhưng chỉ cần nghĩ đến lúc tự mình đứng ở trước mặt Tống Nghệ Thiên, đối mặt với nam thần ──

Chung Tiểu Nhạc trong nháy mắt biến thành khuê nữ đêm tân hôn, xấu hổ muốn chết đi, hận không thể cắn khăn tay!

Vì thế, cậu đặc biệt dành thời gian viết vài cái kịch bản khi gặp Tống Nghệ Thiên, nhiều lần sửa chữa, học thuộc làu làu, đêm đêm tự biên tự diễn với vách tường. Vậy mà mỗi khi nghĩ sẽ đi gặp anh, lòng lại héo úa.

Ngây thơ đến mức chẳng ai tin đây là một tên biến thái!

Bất quá Chung Tiểu Nhạc bình thường luôn đưa ra bộ mặt nho nhã đạm mạc, làm sao mọi người có thể ngờ thiếu niên thanh tú này lại là một tên hư hỏng chứ.

Cũng lại vào một tối thứ sáu, Đổng Thiên muốn nhổ gốc Chung Tiểu Nhạc từ trong nhà ra, theo anh đến một bữa tiệc, nói trắng ra là chính là giúp Chung Tiểu Nhạc đi tìm việc làm thôi.

Chung Tiểu Nhạc sau khi về nước đầu tiên là mua nhà, tuy rằng chỉ mới đặt cọc, lại còn mua kính viễn vọng máy chạy bộ cùng tùm lum thứ, hơn nữa tiêu dùng hằng ngày, tiền để dành cũng đã hết một phần ba, cậu còn không muốn cầu viện người nhà, cho nên nếu còn muốn theo đuổi nam thần cùng trả tiền nhà, cậu phải đi làm mới được.

Cậu tính toán, dù sao thứ sáu cũng khó Tống Nghệ Thiên, đại khái chắc là vào thứ sáu anh không đi dạy, hẳn là sẽ không bỏ qua tiết mục đặc sắc gì, nên cũng an tâm ăn diện theo đuôi Đổng Thiên.

Chờ mãi bữa tiệc mới kết thúc, lúc này cũng đã hơn nửa đêm, Chung Tiểu Nhạc có uống một chút rượu, may mà uống ít, chỉ có sắc mặt ửng đỏ, thần trí vẫn thanh minh, liền đoạt lấy chìa khóa xe từ tay Đổng Thiên xay đến ngả nghiêng, leo lên chức danh hộ tống.

Bạn tốt say xiểng niểng, thế mà vẫn còn sức hét lên: “Đệt mẹ, quả nhiên đẹp trai được yêu mến, hức … Nhìn cậu xem, đạo đức cái gì… Rõ ràng là một tên không biết giao tiếp, hức … mặt than, người ta lại nói cậu thành thục, hức, cũng nhờ cái mặt à!?”

Chung Tiểu Nhạc lẳng lặng tóm lấy Đổng Thiên vừa định nhào vào người mình, ấn xuống ghế, dùng dây an toàn cột chắc, tiếp tục lái xe, đi đến quảng trường phồn hoa, xung quanh là bảng đèn màu lấp lóa của những quán bar to nhỏ.

Chung Tiểu Nhạc thoáng nhìn, bỗng nhiên nhìn ra một thân ảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa ── đó là Tống Nghệ Thiên.

Chung Tiểu Nhạc phải ló đầu ra để xem cho rõ, lại phát hiện thân ảnh kia bị từng đám người vây lấy, cậu cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Tống Nghệ Thiên đi vào bên trong một quáng bar.

Chung Tiểu Nhạc trong nháy mắt nổi xung, hai mắt tóe lửa, chất cồn trộn lẫn khiến máu nóng bốc lên não, thuận tiện thổi to lá gan, bản năng theo dõi cuồng bị kích phát, hận không thể lập tức xuống xe đi vào quán rượu kia xem xem Tống Nghệ Thiên đang làm gì.

Chỉ tiếc bên cạnh còn có một thằng con rơi, Chung Tiểu Nhạc bèn đỗ xe sát ven đường, mặt không biến sắc nhìn Đổng Thiên cuộn tròn bên ghế phó lái, khuôn mặt anh tú lộ ra nụ cười ngu đần, lần này Chung Tiểu Nhạc cảm thấy khó khăn.

Không lẽ vứt người trên xe rồi bỏ đi?

Nhưng mà làm như thế, thật không tử tế, vạn nhất người này say quá làm bậy thì sao?

Hay là trói quách lại?

Chỉ có điều trời đất bao la nam thần lại toàn năng như vậy, Chung Tiểu Nhạc giằng xé nội tâm có mấy giây mà người đã không thấy nữa.

Chung Tiểu Nhạc bèn lưu loát ném bạn tốt của mình xuống ghế sau, sau đó cởi áo vét của đối phương, trói hai tay Đổng Thiên ở trước người, còn ngại không đủ, vì vậy cởi cả âu phục nâng cao giá trị bản thân của mình ra, trói chân bạn tốt luôn.

Lúc này Đổng Thiên còn chưa nhận ra có gì không đúng, mặt mũi khẽ cau lại lẩm bẩm cái gì

Chung Tiểu Nhạc mặc sơ mi trắng toát cùng quần tây chỉnh tề, thoạt nhìn có chút lạc lõng so với con đường này, cậu mang theo tâm tình sung sướng mà xuống xe, còn tốt bụng kéo kính xe xuống một chút cho hảo bằng hữu đang nằm bên trong có chút không khí để thở.

Giải quyết xong, thoát nợ, Chung Tiểu Nhạc hí ha hí hửng ôm trái tim thiếu nữ đang đập thình thình bước vào quán bar cậu để ý nãy giờ.

Quán bar có chút đơn sơ, ngay cả quầy bar thoạt nhìn cũng có vẻ bẩn thỉu cũ nát, bên trong người người nhốn nháo, âm nhạc đinh tai nhức óc, một đám nam nữ ăn mặc lòe loẹt nhảy vòng vòng.

── không đúng, Chung Tiểu Nhạc định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện những người được gọi là “Nữ nhân” kia đều là nam nhân tô điểm sặc sỡ, từng bờ eo mềm như rắn quấn lấy nhau, bất nam bất nữ, Chung Tiểu Nhạc không khỏi có chút buồn nôn.

Cau mày, cậu chen qua đám người, nhẫn nhịn mùi nước hoa dính dấp trong không khí, thật vất vả mới tìm được thân ảnh tâm niệm trong góc quán.

Tống Nghệ Thiên ngồi dựa vào quầy bar, chân dài một cái gác lên chân ghế, một cái duỗi thẳng, sống lưng cong cong đổ về phía trước, ngón tay thon bao quanh ly rượu trong veo, chất rượu đỏ bừng, môi đạm sắc nhấp nhám trên viền ly ướt át, ánh mắt mông lung.

Soái, soái đến sững sờ!!

Chung Tiểu Nhạc cảm thấy như mình lại yêu một lần nữa.

Cậu không để tâm đến tiếng người huyên náo, không để tâm đến mùi nước hoa rẻ tiền, không để tâm đến người người trong ánh sáng nhập nhòe, trong mắt cậu chỉ có Tống Nghệ Thiên.

Chung Tiểu Nhạc đứng trong đám người, ăn mặc nghiêm cẩn, thái độ nhã nhặn, thật sự lạc lõng trong không gian này.

Bất quá vẻ ngoài không tầm thường của Chung Tiểu Nhạc vẫn hút được vài người lại gần, mà bọn họ lại đều bị Chung Tiểu Nhạc đang trầm mê trong nhan sắc của nam thần ngó lơ hết.

Cậu si mê nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Tống Nghệ Thiên nhâm nhi chất rượu trong suốt, đầu lưỡi non đỏ thỉnh thoảng lộ ra, giống như đang liếm láp âu yếm bờ môi, để lại ánh nước lấp lánh dưới đèn, Chung Tiểu Nhạc nhanh chóng rỏ dãi, hô hấp cũng trở nên khó khăn, chỉ hận không thể ngay lập tức ngay tại đây hiếp chết yêu tinh quyến rũ kia.

Chỉ tiếc, Chung Tiểu Nhạc biến thái e thẹn không có cái gan này.

Lúc này, liền có mấy thiếu niên ăn vận xinh đẹp vây quanh Tống Nghệ Thiên, trêu đùa anh, bọn họ phóng ánh mắt ám muội xuống hạ thân của Tống Nghệ Thiên, thậm chí còn ngẫu nhiên to gan xoa nhẹ lên ***g ngực anh, Tống Nghệ Thiên lại lười biếng uống rượu, hoàn toàn làm ngơ những ánh mắt nóng bỏ này, cứ thế lần lượt từ chối rồi lại từ chối.

Ngay cả như vậy, ngoại hình của Tống Nghệ Thiên trong quán rượu nhỏ này thật sự là quá với xuất chúng, thân hình anh tuấn, cơ tay nổi rõ, khuôn mặt nam tính lười nhác.

Thật khác với lúc rạng rỡ tuấn tú trong trường, thời khắc này Tống Nghệ Thiên tỏa ra một luồng hấp dẫn vô hạn! Quả thực có thể làm cho mọi người thầm khao khát vô độ.

Điều này cũng làm cho càng nhiều người lớn mật mặc kệ khả năng bị cự tuyệt mà mò đến anh.

Chân của Chung Tiểu Nhạc như là mọc rễ, cậu không dám tiến lên, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn một làn sóng rồi lại một làn sóng người đến gần, tùy tiện chạm vào bảo bối của cậu, buồn bực trong sâu thẳm từ từ sinh sôi.

Mãi đến khi tận mắt nhìn Tống Nghệ Thiên cuối cùng chọn được một thiếu niên thanh tú linh hoạt, rồi đem theo thiếu niên rời khỏi quán rượu, từ đầu đến cuối không hề xem thấy Chung Tiểu Nhạc giữa biển người.

Chung Tiểu Nhạc hít sâu vào một hơi, miễn cưỡng di chuyển hai chân cứng ngắc của mình, theo sát anh.