Edit: Phong Lữ

Dù vậy, đối với Chung Tiểu Nhạc mà nói, sự nổi tiếng cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Cậu vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày nhàm chán của mình:

Sáng sớm: đọc sách, nói đúng hơn là mượn cớ đọc sách để rình trộm Tống Nghệ Thiên.

Đi học: mượn cớ nghe giảng để ý *** Tống Nghệ Thiên.

Tan học: mượn cớ làm bài để tiếp tục rình trộm Tống Nghệ Thiên.

Còn giờ nghỉ trưa và ra chơi, đó là thời gian để một tên cuồng bám đuôi quang minh chính đại, mặc kệ gió mưa thực hiện bổn phận.

Không, cậu đã từ một tên cuồng bám đuôi thành công thăng chức thành tiểu tùy tùng.

Chung Tiểu Nhạc lặng yên đi theo bên cạnh Tống Nghệ Thiên. Câu không xen vào cuộc trò chuyện của Tống Nghệ Thiên với bạn bè anh, vả lại cậu cũng không giỏi giao tiếp nên sau đó chỉ có thể tỏ cái vẻ mặt cao quý lãnh diễm, yên lặng ngồi nghe. Lời của những người khác toàn như gió thoảng bên tai, cậu chỉ tham lam thu vào mắt tất cả hành động nhỏ nhặt của anh, trong lòng như có gió thổi qua khiến tim xốn xang, phổi nhiễu loạn.

Và Tống Nghệ Thiên cũng chấp nhận hành vi của cậu, mới đầu còn cố giới thiệu Chung Tiểu Nhạc cho bạn bè mình nữa, nhưng đáng tiếc là Chung Tiểu Nhạc như cái hũ nút, ngoại trừ lúc đi theo Tống Nghệ Thiên có nói được vài câu ra thì người khác ai cũng bị khí chất ‘miễn lại gần’ của cậu dọa chạy mất.

Hai người có ngoại hình tương phản nhưng đều đẹp, đứng với nhau thành cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Một người thanh tú thon thả, một người đẹp trai xán lạn, không những không nghịch mắt mà còn đẹp đến hài hòa, hơn nữa bọn họ thường ngày lại luôn như hình với bóng bên nhau──Chung Tiểu Nhạc đơn phương nghĩ.

Điều duy nhất khiến cậu không hài lòng là xung quanh mình trở nên náo nhiệt quá mức. Những bạn học không biết tên cũng nhiệt tình thái quá rồi.

Dường như mọi người rất hứng thú với sinh hoạt cá nhân và sở thích của cậu. Đương nhiên Tống Nghệ Thiên không thuộc nhóm này.

Tuy không có ai dám trực tiếp trò chuyện với cậu, nhưng việc luôn bị ánh nhìn bao vây khiến Chung Tiểu Nhạc không thể lấy bản vẽ thân thể *** đang vẽ dở ra, cũng không dám ngồi tại chỗ viết nhật kí quan sát Tống Nghệ Thiên như thường lệ.

Sau khi tan học, trên sân vận động.

Chung Tiểu Nhạc ngồi trên ghế đá ở rìa sân, xung quanh là đám nữ sinh đang hưng phấn hò hét. Điều này khiến cậu hơi nhức đầu. Lúc này, Tống Nghệ Thiên trên sân bóng vừa thực hiện một động tác vòng sang phải đẹp mắt, vượt qua hàng phòng thủ của đối phương, bóng trong tay tài tình tung vào rổ.

Màng nhĩ của Chung Tiểu Nhạc mém bị tiếng hoan hô hại thủng.

Đương nhiên cũng có một số nữ sinh tới vì Chung Tiểu Nhạc. Các cô đứng lẫn trong đám đông, len lén nhìn, Ánh hoàng hôn đỏ hồng len qua kẽ lá, phủ lên nét mặt thanh tú của Chung Tiểu Nhạc. Ánh sáng và cảnh vật vô cùng đẹp đẽ, hệt như một bức họa. Các thiếu nữ đỏ mặt ngắm Chung Tiểu Nhạc, trong lòng rối loạn suy đoán rốt cuộc trong lòng cậu là những nỗi u buồn đẹp đẽ, thâm sâu khó dò nào.

Nhưng thực chất Chung Tiểu Nhạc đang nghĩ gì?

Cậu muốn ngửi bộ đồ đẫm mồ hôi kia lần nữa, nghĩ tới cái quần lót mình lừa được, nghĩ tới vòng eo nhỏ nhắn dẻo dai trong quần áo, lộ ra theo từng động tác, cậu còn muốn thay thế cái sàn để liếm hết sạch từng giọt mồ hôi Tống Nghệ Thiên nhiễu xuống.

Chung Tiểu Nhạc không rõ lắm về bóng rổ nên mọi sự chú ý đều tập trung vào cặp mông vểnh được quần thể thao bao lấy của Tống Nghệ Thiên xem tròn thế nào, vểnh ra sao, khi Tống Nghệ Thiên chạy lấy đà nhảy thì nảy lên một cái, quần thể thao ướt mồ hôi ôm sát da thịt, khiến đường cong của mép quần lót lộ ra rõ rệt.

Chung Tiểu Nhạc phân vân không biết nên ngăn máu mũi sắp chảy ra hay nên che thân dưới vốn không thuộc phạm vi kiểm soát của lí trí.

Đây là một khoảng thời gian vừa đau khổ cũng vừa sung sướng. Sau cùng, hoàng hôn lùi dần, chỉ còn một ít ánh đỏ rực từ xa xa, trăng lưỡi liềm đã lên ở chân trời, tỏa ánh sáng nhàn nhạt.

Người đến xem cũng từng tốp từng tốp rời khỏi sân bóng rổ, Tống Nghệ Thiên và đồng đội vỗ tay hoan hô chiến thắng, sau khi tạm biệt, xoay người đi tới bên Chung Tiểu Nhạc đang ngồi một mình trên ghế đá. Anh đặt mông ngồi xuống, ngửa đầu cười nhẹ vài tiếng:

“Hôm nay lại phiền cậu trông chừng balo nữa, cảm ơn nha biến thái.”

Chỉ khi có mỗi hai người họ ở riêng, Tống Nghệ Thiên mới vô tâm vô phế gọi Chung Tiểu Nhạc là ‘biến thái’.

“Không có gì” trên phương diện nào đó, Chung Tiểu Nhạc cũng rất thích nghe anh gọi mình như thế, giống như đang nhắc nhở cậu là một tên biến thái hết thuốc chữa và ai là người khiến cậu thành kẻ bệnh hoạn như thế.

Tống Nghệ Thiên lẳng lặng hưởng thụ gió đêm hiu hiu mát trong chốc lát. Nói thật, khi ở cùng Chung Tiểu Nhạc rất khác khi ở với người khác, cả người dường như an tĩnh lại, đầu óc trống rỗng, chuyện gì cũng có thể nói với cậu ta. Tống Nghệ Thiên cũng không biết cảm giác tinh tưởng này từ đâu mà có. Cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, anh đã bắt đầu quen việc có một cái đuôi luôn bám theo mình. Nếu có ngày đầu óc Chung Tiểu Nhạc bình thường trở lại, đổi tính, không đi theo anh nữa, có lẽ Tống Nghệ Thiên sẽ thấy cả người khó chịu mất.

“Biến thái này, cậu không có sở thích gì sao?”

Chung Tiểu Nhạc nghiêm túc suy nghĩ, sở thích của cậu à, chẳng hạn như nhật kí quan sát nam thần, tập hợp từng biểu cảm trong nháy mắt của nam thần, ý *** nam thần. Nói chung, với Chung Tiểu Nhạc, yêu Tống Nghệ Thiên là một chuyện vui vẻ.

“…Chắc là vi phân với tích phân” dĩ nhiên, cậu không thể nghĩ gì nói nấy được.

“Phì, không hổ là giỏi nhất khối, ngay cả sở thích cũng không giống ai.” Tống Nghệ Thiên bị chọc cười, anh cười rất thoải mái, sau đó ánh mắt lóe sáng, đứng lên, vươn tay về phía Chung Tiểu Nhạc: “Biến thái, tôi dạy cậu chơi bóng rổ nha, được không?”

Chung Tiểu Nhạc chưa bao giờ từ chối yêu cầu gì của Tống Nghệ Thiên, nắm tay anh đứng lên: “Được”

Tống Nghệ Thiên nhặt quả bóng rổ đã hơi bẩn lên, làm mẫu động tác ném bóng vào bảng rổ, cơ bắp rắn chắc dẻo dai trên người hơi nhô ra, khiến Chung Tiểu Nhạc nhìn không chớp mắt.

Sau khi được làm mẫu hai lần, Chung Tiểu Nhạc không do dự nhặt quả bóng rổ dính đầy bụi lên, tạo dáng ra vẻ nhồi nhồi vài cái.

Tống Nghệ Thiên bỗng nổi hứng đùa cợt, giúp cậu chỉnh lại vài lỗi tư thế rồi bảo Chung Tiểu Nhạc ném vào rổ thử xem.

Nhưng không ngờ, lần nào Chung Tiểu Nhạc ném nếu không quá yếu, không tới nổi rổ thì cũng là dùng quá sức, bóng đập vào bảng rổ rồi văng ra, khiến Tống Nghệ Thiên hết lần này tới lần khác phải cằn nhằn rồi giảng lại.

“Biến thái, cậu ít rèn luyện thể lực quá rồi. Một thằng con trai mà sức yếu như vậy, còn không có chút cơ bắp nào, coi coi có giống ai không.”

Giọng nói mang chút tức giận của Tống Nghệ Thiên vào tai Chung Tiểu Nhạc thì chẳng khác gì tiếng nhạc từ thiên đình vọng lại.

Nữa đi, hãy mắng em nữa đi!

Tư tưởng lệch lạc khiến Chung Tiểu Nhạc càng cố tình ném bóng sai cách, nhìn quả bóng hết lần này tới lần khác dội ngược lại, để nghe giọng mắng nhiếc oán giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Tống Nghệ Thiên

Đây đại khái là thứ mang tên hẹn hò phải không, Chung Tiểu Nhạc thầm hạnh phúc, nghĩ trong lòng. Cô nam quả nam, đêm hôm thanh vắng, cùng nhau vận động kịch liệt, còn không phải sao?

Sau cùng, người chịu thua trước là Tống Nghệ Thiên. Anh thờ hồng hộc, dùng tay véo hai má của Chung Tiểu Nhạc để trút giận, Chung Tiểu Nhạc cũng chiều theo để mặt cho anh véo, thì thầm hỏi:”Lần sau dạy tôi nữa được không?”

“Dạy cái beep”

“…”

Tống Nghệ Thiên không muốn thấy bộ mặt tan nát, hận không thể vì mình mà cố gắng hơn của tên ngốc nào đó, thế nên bèn tức giận nói:”Được rồi, lần sau mà cậu còn ngốc như vậy thì tôi không thèm dạy nữa đâu!”

“Cảm ơn nhiều.” Chung Tiểu Nhạc mỉm cười nhè nhẹ nhưng rất chân thành với Tống Nghệ Thiên.

Đêm đó, Chung Tiểu Nhạc lấy trong ngăn tủ ra một túi bảo vệ thức ăn, trong đó là cái quần lót màu trắng Tống Nghệ Thiên từng mặc, không màn đến cánh tay đau nhức, cậu hăng hái vuốt ve nó.

Nhận thấy mùi anh lưu lại càng lúc càng nhạt, Chung Tiểu Nhạc si mê ảo tưởng, nếu có thể dính lên người anh, muốn làm gì thì làm thì tốt quá rồi nhưng nghĩ lại cũng thấy bản thân đúng là đồ mơ mộng hão huyền.

Như bây giờ đã rất rốt, vậy là đủ quá rồi.

—-oo00oo—-

Tống Nghệ Thiên vừa vận động thể lực xong, nhận lấy chai nước khoáng từ tay Chung Tiểu Nhạc, dốc ừng ực vào miệng, không đếm xỉa đến ánh mắt thất vọng của những cô gái đang cầm khăn mặt và nước xung quanh. Anh duỗi tay, khoác vai Chung Tiểu Nhạc tựa nghỉ mệt.

“Cảm ơn, người anh em, phiền cậu đỡ tôi chút.”

“Không sao đâu.”

“Tôi nhớ cậu cũng rất được mến mộ nha, hôm bữa còn thấy nữ sinh gửi thư tình cho nữa kìa, khà khà.”

“Tôi từ chối rồi.”

Chung Tiểu Nhạc chỉ đẩy mắt kính, chẳng mấy hứng thú với chủ đề này.

Tống Nghệ Thiên nghênh ngang sải tay sải chân thoải mái nằm lên thảm cỏ, kéo Chung Tiểu Nhạc cùng nằm xuống: ”Cậu cũng hiểu nhỉ, con gái đôi khi rất phiền phúc.”

“Đúng vậy” Chung Tiểu Nhạc nghe những lời này, bỗng thấy lòng rung động.

“Đối xử với mấy nhỏ đó tốt quá cũng không được mà tệ quá cũng không xong, nói hơi nhiều chút là hiểu lầm liền, còn động tí là khóc. Chậc chậc, chả hiểu mấy đứa con gái ấy đang nghĩ cái gì!” Tống Nghệ Thiên lầm bà lầm bầm.

Chung Tiểu Nhạc nhớ ra trong trường gần đây xuất hiện rất nhiều cặp tình nhân, mỗi lúc tan học hay ra chơi đều có thể thấy bọn họ trai gái tình tứ nắm tay, cậu nhịn không được hỏi:”Vậy anh sẽ quen với nữ sinh nào đó?”

“Hả?” Tống Nghệ Thiên gãi gãi đầu tóc vốn rất ngắn của mình vài cái: “Không đâu, không có hứng.”

Vậy là tốt rồi, Chung Tiểu Nhạc hài lòng nghĩ.

Nhưng mới qua vài tháng, Tống Nghệ Thiên đã nuốt lời rồi.

Chung Tiểu Nhạc nhìn người mình yêu ngại ngùng nắm tay một nữ sinh, đó là vẻ mặt vui vẻ ngượng ngùng cậu chưa từng thấy trước giờ.

Thiếu niên cao lớn đẹp trai, thiếu nữ như chim nhỏ nép vào người, một đôi trai tài gái sắc, mười ngón đan xen, tay nắm tay đi trên đường tao thành một bức tranh đẹp đẽ hoàn mĩ.

Chỉ có mình Chung Tiểu Nhạc bị ngăn cách bên ngoài bức tranh kia.

Phong Lữ: bắt đầu hơi ngược Nhạc biến thái siêu M (

Nhược công tu dưỡng-5