Edit: Phong Lữ

Cuộc sống dường như không có biến cố gì, mặt trời vẫn theo chu kì quỹ đạo của nó mà lên.

Chẳng qua, bọn họ đã yêu nhau rồi.

Chung Tiểu Nhạc vẫn là Chung Tiểu Nhạc, cũng không vì chuyện Tống Nghệ Thiên rốt cuộc cũng đáp lại mình mà biến đổi. Cậu vẫn hăng hái hằng ngày gửi đủ loại tin nhắn như đi đường thấy cỏ dại bên cột điện rất bẩn, thịt trong phần cơm khô hòng quấy rầy Tống Nghệ Thiên, còn vì hằng ngày được ở chung phòng với Tống Nghệ Thiên mà tăng động như một đứa trẻ, vẫn vì muốn làm mấy chuyện có lợi cho thể xác và tinh thần mà ngốc ngốc, đêm đêm đều nghĩ tới chuyện thân cận, thậm chí còn nhớ cạo lông định kì mỗi tháng.

Căn hộ nửa năm trước còn lạnh lẽo nay đã thành một không gian đầy sức sống. Cho tới bây giờ, nó được Tống Nghệ Thiên tự tay sửa sang, mang đầy không khí gia đình, rèm trắng màu gạo, chậu hoa trong góc tường, một ít đồ trang trí thủ công dễ thương, trên trường treo mấy bức tranh nghệ thuật, còn có hình chụp của hai người.

Chung Tiểu Nhạc còn hai phần hợp đồng nữa là hoàn thành. Cậu đã nhận lời mời của Đổng Thiên, dựa nào mối quan hệ của Đổng Thiên và năng lực của mình bắt đầu lập văn phòng làm việc riêng, thời kì ngày đúng là rất cực. Nhưng đà phát triển cũng khả quan, vừa nghĩ tới tương lai tươi đẹp của mình và Tống Nghệ Thiên, cậu lại tràn trề tinh thần.

Tống Nghệ Thiên vẫn làm giáo viên thể dục như trước, nhưng vào mùa thu khi anh tới trường chơi, bị một ít học sinh chụp trộm đống ảnh anh cởi trần chơi bóng rổ cực gợi cảm rồi post lên mạng xã hội. Dựa vào khuôn mặt anh tuấn hút mắt, nụ cười rạng ngời và vóc dáng khiến người khác thèm muốn, Tống Nghệ Thiên cũng không rõ sao mà anh trở nên nổi tiếng trên mạng qua vụ này. Từ đó, việc núp trong chỗ tối chụp lén anh cũng không còn là độc quyền của Chung Tiểu Nhạc nữa, không bao lâu sau thì có tạp chí liên hệ, hỏi ý kiến anh có hứng thú làm thêm nghề người mẫu không.

Tống Nghệ Thiên rất có hứng thú với việc dựa vào mã ngoài kiếm cơn này, vừa lúc sắp tới cũng không có việc gì nhưng vẫn hỏi ý kiến Chung Tiểu Nhạc trước.

Chung Tiểu Nhạc ôm dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, sự ghen tị đối với mọi người, cộng thêm một chút tâm tính vi diệu của bạn trai và lòng hư vinh đồng ý.

Tống Nghệ Thiên được tổ chức tạp chí quẳng qua mấy tổ hóa trang, điểm ánh đèn flash, trang sức thì càng có nhiều ảnh chụp đẹp hơn. Dĩ nhiên anh cũng nhất thời được khen ngợi rất nhiều, dù là vẻ tươi cười ấm áp đi vào lòng người hay chỉ vài cái nhếch môi để lộ cái răng khểnh đặc biệt đều đủ để người khác ấn tượng sâu sắc.

Người mẫu trở ngày nghề tay trái lâu dài của Tống Nghệ Thiên, Chung Tiểu Nhạc trái lại trở nên hậm hực. Bởi vì mỗi khi Tống Nghệ Thiên sắp có việc thì cậu cũng không thể lưu lại dấu vết sở hữu của mình lên da thit anh.

——không được bóp, không được gặm, càng không được cắn, cùng lắm chỉ được liếm mà ngay cả khi hôn cũng phải để ý không được để lại dấu hôn.

Chung Tiểu Nhạc động hông như bình thường, hai tay níu chặt lấy drap giường, va chạm vừa đau khổ vừa sung sướng, cắn răng khắc chế kích động muốn hôn, cả người chỉ có duy nhất chỗ phía dưới là dính với Tống Nghệ Thiên. Tống Nghệ Thiên trông cậu quá đáng thương, nên đặc biệt tới tiệm đồ chơi sủng vật mua một cục táo ngậm miệng cho cậu.

Hẳn phải vậy chứ, Chung Tiểu Nhạc lòng đầy cảm kích mà nhận thứ đồ tình thú kia.

Hai người cũng đang cố gắng dung nhập friendzone của đối phương. Tống Nghệ Thiên dựa vào năng lực giao tiếp mạnh xưa nay của mình, nhanh chóng kề vai thân thiết với Đổng Minh, cũng thường lôi kéo Chung Tiểu Nhạc đi gặp đán anh em thân thiết lâu năm của mình.

Tống Nghệ Thiên vẻ mặt vô cùng tự nhiên mà giới thiệu với người khác Chung Tiểu Nhạc là người yêu, là người mình chọn chung sống cả đời. Chung Tiểu Nhạc thiếu chút nữa là bẽ mặt khóc trước mọi người, nhưng cậu nhịn được, đơn giản vì Tống Nghệ Thiên ở trước mặt mọi người cho cậu một nụ hôn dịu dàng. Chung Tiểu Nhạc ngoài hôn nồng nhiệt ra thì không làm gì khác, cũng không muốn thôi.

Nhan sắc sẽ tàn phai theo thời gian, cuộc sống có thể biến đổi bất cứ lúc nào, riêng chỉ có tình yêu kéo dài ngót nghép 20 năm của Chung Tiểu Nhạc là vĩnh hằng. Cậu vẫn giữ lửa tình như trước, bất cứ chuyện gì cũng không thể mài mòn đi, cho dù là thời gian cũng chịu thua trước nó.

Hai người bọn họ cũng không phải người lãng mạn, nhưng từng chi tiết nhỏ nhặt mà ngọt nào thường ngày cũng đủ khiến người khác phải ghen tị.

Tống Nghệ Thiên về đêm sẽ kéo Chung Tiểu Nhạc ra sân bóng rổ vắng người ở một công viên nhỏ, đèn đường chiếu sáng sân. Tống Nghệ Thiên cười nói: “Nhớ hồi cấp 3 anh thế mà lại nói muốn dạy em chơi bóng rổ, nhưng làm thế nào thì em vẫn không học được.”

“Em cố tình đấy, em muốn ở cùng anh một hồi.” Chung Tiểu Nhạc mặt không đổi sắc nói ra ý đồ thực sự của mình.

Tống Nghệ Thiên kí đầu cậu: “Thế mà mà dám giấu anh lâu như vậy, anh còn luôn tưởng chỉ do em dốt thôi.”

Tống Nghệ Thiên cười hôn đầu ngón tay anh: “Vậy anh lại dạy em nữa được không, em nhất định sẽ cố gắng học.”

“Nếu lại không học được nữa là anh phạt đấy, biến thái.”

Đêm đó, bọn họ điên cuồng hôn nhau ở sân bóng rổ, vì thời niên thiếu ngây ngô, vì những những tâm ý e dè không nói thành lời lúc ấy, bọn họ còn hôn trên đường về nhà, ở trong thang máy chơi liều cởi quần áo của nhau, sau cùng khi về tới nhà, họ điên cuồng suốt cả đêm.

Cuốn nhật kí của Chung Tiểu Nhạc tuy đầy sự biến thái, thậm chí được Tống Nghệ Thiên cưỡng chế đổi nên thành “Nhật kí ý *** của Chung Tiểu Nhạc” nhưng anh vẫn coi nó như tiểu thuyết hay thư tình, hằng ngày đều đọc qua, hiện tại đã đọc tới đoạn thời gian sau khi Chung Tiểu Nhạc ra nước ngoài.

Ngày X tháng X năm 20XX, trời nắng, viết luận văn, nhớ Tống Nghệ Thiên.

Ngày X tháng X năm 20XX, trời nắng, khoai tây ở căn tin rất khó ăn. Nhớ Tống Nghệ Thiên.

Ngày X tháng X năm 20XX, trời mưa. Muốn trở thành áo quần của Tống Nghệ Thiên để có thể cọ cọ vào anh, nhưng như thế sẽ trở thành kẻ địch với những bộ quần áo mùa khác. Tốt hơn hết là nên biến thành đồ lót.

Ngày X tháng X năm 20XX, trời âm u. Tống Nghệ Thiên có thích ăn hồng khô không?

Ngày X tháng X năm 20XX, trời nắng. ngày hôm qua không viết nhật kí, bổ sung thêm 2 chữ Tống Nghệ Thiên, Tống Nghệ Thiên, Tống Nghệ Thiên, dư một chữ rồi.

Ngày X tháng X năm 20XX, trời âm u. Mình đã từng cẩn thận suy ngẫm, nếu như Tống Nghệ Thiên vĩnh viễn không thể thích đàn ông thì mình nên làm gì bây giờ. Anh ấy rất đẹp, cho dù mình ngắm bao nhiêu năm, gặp bao nhiêu người thì anh vẫn là người đẹp nhất. Có khi lúc mình về, anh ấy đã có vợ, có thể có một cô bạn gái tóc dài mắt to, cô ấy sẽ dùng tay nghề nấu nướng của mình khiến anh vui vẻ tới tận trời mây. Mình cũng có tay nghề nấu ăn tốt, nhưng Tống Nghệ Thiên sẽ không quan tâm mình có hay không. Mình yêu anh ấy, nếu như anh kết hôn mình sẽ biến mất, đợi đến khi con anh ra đời mình lại đột ngột xuất hiện. Khi đó cả hai đều đã trưởng thành, anh ấy có thể tha thứ chuyện mình làm trước khi đi. Tệ hơn là anh ấy có thể không nhớ cả tên mình, nhưng mình sẽ nhắc cho anh nhớ, sau đó giả vờ mình cũng không nhớ rõ rồi chúc phúc cho anh ấy. Mình sẽ bình tĩnh mà khen vợ anh đẹp, nhưng mình vẫn yêu anh như trước. Mình sẽ giả vờ rằng mình đã buông bỏ quá khứ, muốn cùng anh thành bạn lần nữa, nhìn con anh lớn lên. Anh nhất định sẽ hạnh phúc viên mãn. Mình sẽ dùng cả cuộc đời mình để đảm bảo sự hạnh phúc ấy, còn phần tình yêu không muốn ai biết này, mình sẽ chôn nó xuống mồ.

Ngày X tháng X năm 20XX, trời nắng. Nhớ Tống Nghệ Thiên, muốn ngắm anh. Quần lót của anh cũ rồi, muốn cái mới.

Bốn năm thời học sinh, tám năm xa nhau, trong cả mười hai năm, nhật kí của Chung Tiểu Nhạc chứa hơn 4000 tên Tống Nghệ Thiên.

Tống Nghệ Thiên chạy vào nhà bếp, rút đầu vào cổ Chung Tiểu Nhạc đang không hiểu gì. Anh không nói gì, chỉ im lặng ôm, sau đó nói: “Anh yêu em.”

Anh may mắn, may mắn chờ được chàng trai này, may mắn Chung Tiểu Nhạc chưa bao giờ buông tay với đoạn tình cảm tình khó được hồi báo này, may mắn vì tất cả.

Chung Tiểu Nhạc vừa mừng vừa lo mà nhanh chóng buông cọng cải đang cắt phân nửa xuống, xoay người lại ôm Tống Nghệ Thiên: “Anh Nghệ Thiên, anh làm sao vậy?”

“Đêm nay rồi biết.” Tống Nghệ Thiên lắc đầu, nhoẻn miệng cười.

Vào một buổi tối giáp đông, Chung Tiểu Nhạc co người trong nhà sưởi ấm chờ Tống Nghệ Thiên về. Lúc này đã 11 giờ rưỡi, cậu nhận được tin nhắn từ anh.

【 xuống lầu. 】

Chung Tiểu Nhạc không hỏi nguyên nhân, mặc áo khoác của mình vào, vội đi thang máy xuống dưới tiểu khu, thấy Tống Nghệ Thiên dưới ngọn đèn đường đang cưỡi một chiếc Halley xinh đẹp.

“Lên đây.” Tống Nghệ Thiên cười vẫy tay với cậu, vỗ vỗ lên chỗ ngồi phía sau con Halley.

Chung Tiểu Nhạc vẫn không hỏi anh muốn gì, cậu trước nay đều hoàn toàn tin tưởng ở anh. Vì vậy cậu liền ngồi vào chỗ phía sau, ôm sát eo Tống Nghệ Thiên.

Gió mang hơi lạnh rít vù vù bên tai, không khí ban đêm vô cùng trong lành. Sống lưng ấm áp của Tống Nghệ Thiên làm cho người khác cực kì quyến luyến, kèm theo cả tiếng động cơ xe máy làm Chung Tiểu Nhạc thậm chí còn hy vọng con đường này vĩnh viễn không có điểm dừng.

Khoảng 20 phút sau, bọn họ tới nơi. Đó là một bờ sông yên tĩnh, không có tiếng người, phía trước sông là cảnh thành phố quen thuộc, ánh sáng thành thị ban đêm rực rỡ đủ màu của đèn né-on, tạo ra vẻ đẹp tới nỗi tưởng như không có thật.

Tống Nghệ Thiên kéo Chung Tiểu Nhạc lên dốc nhỏ trên bờ sông, bàn tay của Chung Tiểu Nhạc nắm chặt bàn tay anh bị gió thổi lạnh buốt.

Tống Nghệ Thiên quay lại nhìn cậu rồi nhướn mày cười, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay một chút, ánh mắt nhìn theo kim đồng hồ, miệng nhẩm đếm ngược.

Ngay khi kim giờ kim phút và kim giây cuối cùng cũng chồng lên nhau thì…một pháo hoa? Pháo hoa nổ rực tuyệt đẹp giữa bầu trời đên, kéo theo một đường lửa đỏ rực, trong nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời ven sông.

“Chung Tiểu Nhạc, sinh nhật vui vẻ.”

Giọng Tống Nghệ Thiên là nguồn ấm duy nhất trong đêm tối lạnh lẽo này. Anh lớn tiếng la bên tai Chung Tiểu Nhạc, ra sức muốn áp đảo tiếng pháo hoa.

“Em viết trong nhật kí bảo muốn cùng anh xem pháo hoa.” Mắt Tống Nghệ Thiên vì cười mà hệt như trăng lưỡi liềm: “Nhưng anh không đợi tới năm mới được rồi, anh đã bỏ lỡ 12 năm sinh nhật của em, ít nhất thì anh có thể ở năm thứ 13 này cùng em ngắm pháo hoa.”

Chung Tiểu Nhạc ôm lấy eo Tống Nghệ Thiên, vui sướng hít bầu không khí có thoảng chút mùi lưu huỳnh. Mặt cậu vẫn khô nhưng tình ý trong lòng đã chảy thành đại dương rồi, cậu cũng lớn tiếng hô: “Chỉ năm nay thôi sao?”

“Sau này năm nào cũng thế!” Tống Nghệ Thiên la lớn như đứa trẻ, trên bầu trời ánh sáng pháo hoa rực rỡ lan tỏa khiến trong mắt hai người cũng lấp lánh đủ màu: “Trong nhật kí của em còn rất nhiều nguyện vọng, chúng ta sẽ thực hiện hết!”

“Em yêu anh!”

Bọn họ tiếp tục hôn, vô vàn nụ hôn, mà thời gian tới vẫn còn rất nhiều nụ hôn đang đợi họ, ngoài hôn ra thì còn có những nguyện vọng ấp ủ 12 năm của Chung Tiểu Nhạc

Hoàn

Phong Lữ: Truyện hoàn đầu tiên của mình. Trong thời gian qua cảm ơn chị Sa với Bel nhiều lắm. Tháng trước tới nay mình gặp nhiều chuyện không may liên tục nên mới kéo tới giờ. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.