Edit: Phong Lữ

Sau khi đã nếm đủ loại đau khổ dằn vặt, trong khoảnh khắc thành công đi sâu vào người Tống Nghệ Thiên, Chung Tiểu Nhạc không nhịn được đỏ mắt rưng rưng.

Một phần lí do là trong cơ thể Tống Nghệ Thiên rất ấm áp rất hấp dẫn, tuy đây là lần đầu tiên Tống Nghệ Thiên làm thụ, hậu huyệt rất chắc, kẹp chặt khiến Chung Tiểu Nhạc hơi đau. Nhưng cậu vẫn đỏ mặt gắng sức đưa hết nửa tính khí còn lại nhét vào sâu bên trong, không bận tâm gì đến cái gọi là bài học.

Nhưng phần lớn là do cuối cùng cậu cũng chiếm được Tống Nghệ Thiên – nam thần cậu đã nhớ thương hơn mười năm. Theo những khát vọng thầm kín trong lòng cậu ngày càng lớn lên, hóa thành dây leo quấn chặt vào tim, sưởi ấm sinh mệnh cằn cỗi, trói buộc cả đời, vì anh mà mang đến khúc hát mừng của loài chim xanh.

Cả người Tống Nghệ Thiên kéo căng, phần lưng ở eo nâng lên đường coi dẻo dai, hệt như dây cung được kéo ra hết cỡ. Hậu huyệt chưa từng bị sử dụng qua, bị con lừa ngốc kia va chạm, *** chọc mãnh liệt, cho dù lúc nãy đã được khuếch trương tỉ mỉ cũng chịu không siết.

“Tôi…*** cậu, Chung Tiểu Nhạc …đồ thối tha! Ư──”

Hai chân Tống Nghệ Thiên được Chung Tiểu Nhạc vắt lên vai, cặp mông mượt mà cũng bị nắm trong tay. Chung Tiểu Nhạc nghe anh chửi rủa, thứ đồ chơi cầm thú kia vẫn không ngừng lại, còn quyết đoán tranh thủ vùi từng tấc một vào thân thể anh.

“… Mẹ nó! aaaaBiến thái, cậu ăn cái gì mà lớn vậy… Cút cút cút ra, cậu định chơi chết tôi à!”

Tống Nghệ Thiên đầy soái khí, kiên nghị mang theo vẻ mặt khổ sở, lông mày nhíu chặt, môi cũng trắng bệt, mang một loại mỹ cảm khi bị hành hạ. Đôi chân mềm oặt vô lục trên vai Chung Tiểu Nhạc đạp lung tung, cái eo gầy gò mang vẻ tức giận chậm chạp uốn éo, thấy Chung Tiểu Nhạc thì mũi ngứa ngáy, hai mắt đỏ sậm.

Cái kia của Chung Tiểu Nhạc quá to và dài, Tống Nghệ Thiên mơ màng cảm giác mình như bị cái chày sống đâm vào, thịt trong hậu huyệt khó chịu muốn bài xích hung khí đang sợ kia nhưng chỉ có thể chịu bị nó đâm sâu vào trong. Không đợi anh nghỉ hơi, hai tay Chung Tiểu Nhạc lại nắm lấy mông anh, vân vê nhào nặn, cấu véo khiến cửa huyệt căng cực hạn, làm Tống Nghệ Thiên đau đớn tê tái.

Cái tính khí to lớn kia dường như đã thỏa mãi, nhưng không, đó chỉ là ảo giác vì Chung Tiểu Nhạc còn đang thong thả mà vừng vàng dùng tính khí của mình nhồi vào người anh.

“Nghệ Thiên, Nghệ Thiên————“ Chung Tiểu Nhạc mang vẻ mặt ý loạn tình mê, mắt ngấn nước kêu tên Tống Nghệ Thiên: “Bên trong của anh…nóng quá, thật chặt.”

“Mẹ nó cậu đồ biến thái! Lỗ đít cậu bộ không nóng không chặt à…Nhảm nhí! Giờ cậu có ngưng không hả!!”

Chung Tiểu Nhạc cả người thần trí mơ hồ, thể xác và tinh thần đang thỏa mãn, cậu ôm cơ thể nóng bỏng của Tống Nghệ Thiên như người sắp chết đuối bắt được một khối gỗ, vui vẻ hệt như chiếm được cả thế giới.

Thấy anh thực sự rất đau, để tránh anh tự làm mình bị thương, Chung Tiểu Nhạc đưa hai ngón tay của mình vào trong miệng Tống Nghệ Thiên coi như vật để cắn thế. Tống Nghệ Thiên cũng không khách khí trực tiếp cắn vào, hàm răng bén nhọn liềm đâm vào da thịt.

Từng tế bào của Chung Tiểu Nhạc đều kêu gào sảng khoái, vui sướng chưa từng có khiến cậu không ngừng thở hổn hển, khuôn mặt cứng nhắc trở nên đỏ ửng sinh động. Tuy ở dưới bị hậu huyệt kẹp chặt, xương hai ngón tay cũng bị cắn muốn gãy nhưng có được Tống Nghệ Thiên vẫn là niềm vui không gì sánh bằng.

Tống Nghệ Thiên đáng thương rõ rằng bị cưỡng gian nhưng còn giữ được tỉnh táo chỉ đạo tên trai zin có thiên phú bất thường này làm sao cưỡng mình. Anh vừa nhả hai ngón tay trong miệng ra, vừa ra lệnh: “Ô…cậu đừng rút ra, cử động hông đi, dùng cái ấy đảo vài vòng bên trong, tìm điểm G của tôi.”

Chung Tiểu Nhạc đã trấn tĩnh lại được đôi chút, ngoan ngoãn làm theo. Quy đầu to lớn ở sâu trong người Tống Nghệ Thiên cà tới cà lui, khuấy lượng lớn thuốc bôi trơn tạo thành tiếng.

Tống Nghệ Thiên cảm thấy trong mông nổi lên từng cơn ngứa ngáy, lúc bôi dầu bôi trơn anh đã lường trước chút tác dụng này. Kĩ thuật của Chung Tiểu Nhạc so với tưởng tượng của Tống Nghệ Thiên còn nát hơn, còn thiếu tự chủ nữa chớ, lúc đầu còn tạm nghe theo hướng dẫn của Tống Nghệ Thiên mà đưa đẩy, nhưng không giữ được quá một phút. Chung Tiểu Nhạc liền đỏ mặt liều mạng ra sức đẩy eo đút vào, dường như muốn đâm thẳng vào điểm G của Tống Nghệ Thiên.

Tống Nghệ Thiên bị đâm rất đau, đầu đỉnh kia còn thường thô lỗ đâm vào tràng nhục, thỉnh thoảng mới đâm trúng điểm G được vài cái rồi lại đâm bậy đâm bạ, khiến Tống Nghệ Thiên càng thêm bực mình, tính khí phía trước còn đang cương cứng khó chịu hại anh đến cả hơi thở cũng bất ổn.

Còn Chung Tiểu Nhạc thì sao, cậu ta là một trai zin đang trải qua lần đầu tiên, tốc độ và cường độ lại vượt xa mức bình thường, thực giống điển hình của ngựa đực, nhưng lại không kéo dài được lâu. Dưới thân là nam thần mình yêu, cúc hoa lại vừa chặt vừa trơn mềm, còn kèm với tiếng rên khiến cậu đem tất cả chất lỏng nóng bỏng trong người bắn hết vào trong Tống Nghệ Thiên

Chung Tiểu Nhạc mang vẻ mặt mê loạn vùi vào hõm vai Tống Nghệ Thiên, càng không ngừng thở dốc, chợt lo lắng Tống Nghệ Thiên có khi nào ngại hắn ra sớm không.

Cậu lo lắng ngẩn đầu lên, định xem tình trạng của Tống Nghệ Thiên thì…tình hình có biến──

Hai tay Tống Nghệ Thiên chẳng biết từ lúc nào đã thoát khỏi sự trói buộc của cà vạt, anh thô bạo nhéo cổ Chung Tiểu Nhạc, nâng một bên đùi lên, mang luôn cả tính khí trong người trở mình, khiến Chung Tiểu Nhạc bị đè trên đường, còn mình thì cao cao tại thượng ngồi lên người cậu.

Chung Tiểu Nhạc nhất thời không kịp phản ứng, dù cũng định phản kích nhưng cơ thể sau khi xuất tinh hơi mềm oặt. Thấy Chung Tiểu Nhạc nhỏ bé đang giãy giụa, Tống Nghệ Thiên đánh một đấm lên má cậu, cường hãn trấn áp mọi phản kháng, lại lấy cái cà vạt trói hai tay Chung Tiểu Nhạc vào đầu giường.

Làm xong đâu vào đấy, sức Tống Nghệ Thiên cũng không chống nổi nữa, ý thức trở nên mờ mịt.

Trải qua một trận tình ái mãnh liệt dường như đã rút hết tinh lực anh, cả người ướt sũng mồ hôi, khóe mắt còn đỏ ửng. Tống Nghệ Thiên ghé vào người Chung Tiểu Nhạc, tạm khôi phục một ít sức lực.

Run rẩy chống người ngồi dậy, chuyện đầu tiên anh làm là tát bôm bốp vào mặt Chung Tiểu Nhạc

Chung Tiểu Nhạc không rên một tiếng, tiếp nhận hai cú, ánh mắt cũng không thay đổi, thâm sâu như vực thẳm không một bóng người, ham muốn dâng lên khiến cho cậu khó có thể hít thở bình thường được.

“Mẹ nó, kĩ thuật như vậy mà còn dám chơi trò cưỡng gian!!”

Lại một khuỷu tay nện vào khóe miệng Chung Tiểu Nhạc, Tống Nghệ Thiên cay nghiệt nhìn cậu ho khan phun ra nước bọt lẫn máu.

Sau đó, Tống Nghệ Thiên cảm thấy thứ còn chôn trong cơ thể mình vốn đã mềm xuống, giờ cái đồ chơi cầm thú kia lại cứng lên lần nữa.

Bị cảm giác nhồi nhét vào nơi bí ẩn nhất kích động tới thần kinh, lửa giận của Tống Nghệ Thiên dần nổi lên.

Anh lại cho Chung Tiểu Nhạc thêm một bạt tai, mắng: “Tôi ***, mẹ nó, cậu là đồ M hả!”

Lúc này mắt kính viền bạc đã bị đánh gãy, rớt sang một bên. Chung Tiểu Nhạc im lặng, siết chặt nắm tay muốn cử động hạ thể đang bị Tống Nghệ Thiên áp chế, tính khí bị nhục huyệt ẩm ướt vây chặt mang lại cảm giác cực khoái. Đều nói đàn ông não dài hơn chỗ kín, giờ Chung Tiểu Nhạc chính là ở trong tình trạng này.

“Đừng…” nhất thời không chú ý đến cái thứ to lớn trong mông cọ đi cọ lại ma sát mấy lần, Tống Nghệ Thiên bị kích thích phải rên lên, lần nữa dùng vũ lực ngăn chặn động tác của Chung Tiểu Nhạc: “Fuck, ông đây cho cậu động chưa! Cậu còn muốn lưu giống không hả?!”

Định đứng dậy, nhanh chóng rút thứ đồ chơi to lớn trong người ra, nhưng vừa khẽ động một chút thì nhục tràng bị đâm truyền tới cảm giác đau nhức, khiến Tống Nghệ Thiên phải đặt mông ngồi trở lại, vất vả lắm mới rút ra được một chút, giờ lại phải nhét về.

Hậu huyệt đã tê tái, nhưng giác quan lại được khuếch trương lên vô số lần. Cây gậy nóng bỏng bên trong khiến thành huyệt co rút lại, làm Tống Nghệ Thiên phải rũ mắt ngồi thở dốc.

Tính khí đang trong tình trạng bán cương không hề ủ rũ mà còn hưng phấn lên như một mồi lửa thiêu đốt thân thể.

Tống Nghệ Thiên tức cực độ, tay lại giáng cho Chung Tiểu Nhạc một cú tát, chỉ hận không lập tức đập chết cậu.

“Nghê Thiên…Nghệ Thiên, cho em động…”

Chung Tiểu Nhạc bị đánh lệch mặt sang bên nhưng vẫn ngoan cường quay lại nhìn Tống Nghệ Thiên ngồi trên người mình. Cả người cậu nhuộm sắc động tình, hoạt sắc sinh hương, vừa có hình tượng trung khuyển, vừa như kẻ dập thuốc cho khách làng chơi, hai mắt khát khao tình ái, nếu hai tay không ị trói vào đầu giường thì không chừng đã muốn đè Tống Nghệ Thiên xuống dưới thân mình khống chế.

Tống Nghệ Thiên không rảnh đáp lại ánh mắt bị dục vọng thiêu đốt của Tống Nghệ Thiên. Tuy anh rất muốn lột da thằng nhãi này, khiến cậu ta làm người đúng cách hơn nhưng chỗ dưới bụng đang bị lửa dục nung nóng, tính khí dựng đứng đang cần được an ủi, hậu huyệt bị cái chày to tướng kia nhét vào, rút ra một đoạn là da thịt đau đớn không chịu nổi.

Thế là Tống Nghệ Thiên bèn hào phóng cứ trần truồng ngồi trên người Chung Tiểu Nhạc mà an ủi cái ấy của mình, dùng hai tay vuốt ve bảo bối

Chung Tiểu Nhạc hai mắt đỏ sậm nhìn chòng chọc vào Tống Nghệ Thiên, mím môi, khắc sâu vào lòng hình ảnh thủ *** của anh. Thân thể kiện mỹ của Tống Nghệ Thiên còn mang theo dấu hôn của mình, bầm tím một mảng lớn, hai đầu nhũ khảm trên ngực còn in dấu răng, sưng tấy lên, đẹp khó tả.

Chung Tiểu Nhạc bỗng cảm thấy trong mũi mình có chất lỏng âm ấm tràn ra, chảy theo sườn má xuống gối.

“Họ Chung kia, cậu còn dám có tư tưởng biến thái với tôi hả!!!”

Tống Nghệ Thiên đang chán ghét tới mức không thèm đánh cậu nữa, nhìn tên đang chảy máu mũi bị đè dưới thân, rõ ràng mình đang là người làm chủ tình thế nhưng luôn bị một cổ cố chấp lèo lái dụ dỗ.

“Để cho em động…”

Hạ thân bị nhục huyệt nóng bỏng vây lấy nhưng chỉ là bao bên ngoài, vẫn không cử động được khiến cả người ngứa ngáy khó chịu.

“Sao, muốn động?” Tống Nghệ Thiên hung hăng nhéo đầu nhũ Chung Tiểu Nhạc một cái, nhìn cậu đang giãy giụa, hai mắt đỏ sậm nhưng lại bị trấn áp, một cổ khoái cảm báo thù xông lên đầu: “Cầu xin tôi đi.”

“Cầu xin anh, xin anh…Nghệ Thiên, xin anh ….ư, để cho em động.”

Chung Tiểu Nhạc bị véo phải rên rỉ nói, không hề tự trọng mở miệng cầu xin.

“Gọi ca.”

“Ca, Nghệ Thiên ca….xin anh…”

Tống Nghệ Thiên thấy người này thật thiếu tự trọng, cốt khí gì đều cho chó ăn cả rồi, chả tình thú vẹo gì, nhưng dù sao cũng làm anh thỏa mãn hứng thú hạ nhục lòng tự trọng của cậu.

Cuối cùng tới lúc quan trọng, Tống Nghệ Thiên nhắm hai mắt lại, tập trung nâng một bên đùi. Khoái cảm dâng trào, dũng đạo cũng như có linh tính mà tự động co rút, kéo dãn, tràng thịt mềm mại bao lấy tính khí thô dài của Chung Tiểu Nhạc, như vừa đấm vừa xoa đùa cợt

“A, sướng quá…Nghệ Thiên ca, Nghệ Thiên…”

Vừa mới phá thân, cựu trai zin đáng thương Chung Tiểu Nhạc cuối cùng cũng không chịu nổi mà rên rỉ, giống như người bị làm là cậu.

“Fuck, rên cái đầu cậu! A”

Tràng bích mẫn cảm của mình nuốt lấy tính khí của đối phương, chậm chậm đưa đẩy tới điểm G tìm khoái cảm theo bản năng khiến Tống Nghệ Thiên không tự chủ thít chặt hậu huyệt, khống chế vật hình trụ kia ma sát.

Sâu trong tràng bích dội lên cảm giác căng trướng, không quen khiến Tống Nghệ Thiên phải tăng thêm tốc độ an ủi tính khí của mình. Ngón tay bao lấy đầu đỉnh đảo qua lại. miệng phát ra tiếng rên rỉ.

“…Thật lớn, rất thoải mái…tiếp tục động….”

Cặp mông rắn chắc hơi vặn vẹo, nụ hoa mê người đang ngậm lấy một cây gậy to lớn kinh người, trên tay Tống Nghệ Thiên còn dính chút dịch thể, *** mỹ cực độ.

“Tên khốn…ưa!…Rốt cuộc tôi làm cậu hay cậu làm tôi hả! Im lặng!”

Tống Nghệ Thiên ngắt ngứa mắng, tay và mông vẫn không ngừng cử động, tràng nhục trong người được ma sát rất dễ chịu, ngay cả đau đớn bị xé rách cũng bị đè lên.

Ngực nghẹn khí, Tống Nghệ Thiên cố gắng nhớ lại động tác của các 0 anh từng làm trên gường, dùng sức co dãn hậu huyệt của mình, hy vọng đồ biến thái kia có thể bắn nhanh chút, từng lớp tràng nhục nhịp nhàng chuyển động, phục vụ Chung Tiểu Nhạc sướng không chịu nổi.

Khoái cảm kịch liệt như pháo nổ trong đầu, Chung Tiểu Nhạc không hề che giấu cảm nhận của mình, lớn tiếng kêu rên, máu mũi tuôn trào.

Sung sướng sinh lí lẫn tâm lí đang ăn mòn thân xác cậu. Cậu muốn thẳng lưng nhưng lại bị đè không thể động đậy, dục vọng không thể phát tiết cuối cùng biến thành nước mắt trào ra.

“Nghệ Thiên ca! Mau lên nữa…Anh là tuyệt nhất── “

Chung Tiểu Nhạc sảng khoái đến nghẹn lời, vừa rên rỉ, vừa mở miệng quấy rối Tống Nghệ Thiên đang kích tình.

“Tôi chửi mẹ cậu! Mẹ nó…A, còn muốn khóc hả!”

Nhưng không ngờ nghe xong Chung Tiểu Nhạc còn khóc lớn lên, nằm cạnh Tống Nghệ Thiên nức nở, vừa rơi nước mắt vừa chảy máu mũi, thực sự thê thảm vô cùng khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Nhược công tu dưỡng-16