Lúc Tống Nghệ Thiên tỉnh lại, đầu vẫn còn mơ hồ, sau cổ đau đớn khó chịu, họng tắc lại không thể lên tiếng, lỗ tai cũng vang lên ong ong.

Ngay sau đó, anh bị thứ âm thanh cùng cảm giác kì quái trên người làm cho tò mò nhìn xuống ──

“Chung! Tiểu! Nhạc!”

Tống Nghệ Thiên nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ trong danh tự của tên con trai quần áo còn chưa kịp cởi đã dính sát vào anh vừa hôn vừa liếm kia.

“Vâng, có em.” Không ngờ Chung Tiểu Nhạc còn không chút xấu hổ mà trả lời một câu như vậy, sau đó lại còn tiếp tục cúi đầu thưởng thức khối thân thể rắn chắc này.

Tống Nghệ Thiên muốn giãy dụa để đứng dậy, lại phát hiện hai tay của chính mình đang bị kéo lên thật cao, hóa ra là bị một cái cà vạt trói vào đầu giường, kiểu thắt nút rất chuyên nghiệp —— hiển nhiên là đã qua tập luyện, Tống Nghệ Thiên phút chốc cảm thấy hết cách. Quần áo cũng bị lột sạch sẽ, đến cả quần lót cũng không còn, hai chân tuy rằng không bị trói, nhưng lại mềm nhũn như rút xương, cố gắng nhúc nhích có một chút thôi cũng đã thở hồng hộc.

“Chỉ là thuốc làm mềm cơ, không sao đâu.”

Tống Nghệ Thiên tức đến mức hai mắt bốc lửa, đem hết sức gào vào mặt cái tên vẫn yên vị nãy giờ: “Khốn nạn… Chung Tiểu Nhạc, thứ biến thái… Bắt cóc mà mẹ nó cũng dám làm!!”

Tống Nghệ Thiên cảm thấy mình nhìn lầm, cho là kẻ này chỉ là cái tên tâm lý biến thái trói gà không chặt, lại không ngờ rằng cậu ta còn có tố chất tội phạm!

Chung Tiểu Nhạc không nói gì, dính cả người vào giữa hai chân Tống Nghệ Thiên, dùng lực tách đôi chân dài xinh đẹp ra, vừa tham lam nắn bóp cơ bụng cân xứng xinh đẹp của Tống Nghệ Thiên, vừa liếm láp đầu nhũ nho nhỏ trên ***g ngực.

Tống Nghệ Thiên cảm nhận được đầu lưỡi ướt nhẹp, lần thứ hai da gà nổi lên.

Chung Tiểu Nhạc bỗng nhiên lại đứng dậy rút một tờ giấy ra, rất nghiêm túc mà chìa cho Tống Nghệ Thiên xem.

“Cái quỷ gì!?”

“Chứng nhận sức khỏe của bệnh viện.”

“…..” Tống Nghệ Thiên cảm thấy Chung Tiểu Nhạc vĩnh viễn không nắm được trọng điểm, tức giận nói: “Họ Chung, cậu thiếu gì không thiếu lại đi thiếu đạo đức!?”

“Em có đạo đức thì anh sẽ yêu em sao?”

“Cút đi!!”

“Vậy em thiếu.”

“Khốn kiếp, cậu có biết xấu hổ hay không!?”

“Không biết.”

Tống Nghệ Thiên cứng cả người, chỉ cảm thấy mình chưa từng gặp vô liêm sỉ như vậy.

Vì Chung Tiểu Nhạc đã chịu nhúc nhích tránh đi một chút, góc nhìn của Tống Nghệ Thiên cũng thoáng đãng hơn, lúc này anh mới có thể nhìn rõ cảnh trí ──

Gian phòng rộng rãi, bày biện đơn giản, một cánh cửa sổ, một cái tủ treo quần áo, một cái giường, sàn trải thảm, trên vách tường dán chi chít ảnh, đủ loại, to nhỏ không đều, bày khắp bốn phương tám hướng, mà trọng tâm trong hình đều chỉ có một người.

Là Tống Nghệ Thiên, là chính anh!

Có bị chụp trộm mình cũng đẹp mắt như vậy, thiệt là hiếm có, đây là suy nghĩ đầu tiên của anh.

Sau đó rồi cũng nói không nên lời, anh thấy mặt của mình trong hình, dù là ai nhìn một đống ảnh của chính mình, thần thái đa dạng đủ mọi góc chụp như vậy cũng chỉ có thể cảm thấy sởn cả tóc gáy.

“Nghệ Thiên… Nghệ Thiên…”

Chung Tiểu Nhạc ngửi mùi vị của đối phương, nhìn chằm chằm dáng người tuyệt vời của đối phương kia phó tuyệt mà nuốt nước miếng, sau đó chính mình cũng kích động đến há miệng run rẩy bắt đầu cởi quần.

Tống Nghệ Thiên hiển nhiên cũng không phải một người đơn giản, ngay lúc anh có thể thản nhiên chấp nhận tính hướng của mình đã lộ rõ ra anh có bao nhiêu kiên cường.

Chung Tiểu Nhạc cởi hết y phục vướng víu ra, chỉ chừa lại quần lót, khóe miệng tươi cười quái dị. Thân thể kia không suy nhược như Tống Nghệ Thiên nghĩ, tuy rằng trắng nõn, cũng không cường tráng như Tống Nghệ Thiên, nhưng nhìn rất mạnh mẽ.Làm cho Tống Nghệ Thiên tức giận hóa ra anh đã bị vẻ ngoài khúm núm của tên này lừa. Cau mày nhìn chăm chăm vào cơ thể trần trụi của Chung Tiểu Nhạc đang từ từ dán lên người mình vừa phiền vừa quấn, cả chân cũng phải bện lấy chân hắn, anh đành chán ghét mở miệng.

“Biến thái, đi cạo lông chân mau.”

“…….”

Chung Tiểu Nhạc dừng động tác lại, cúi đầu nhìn cẳng chân mình một chút, kỳ thực cũng không phải do lông chân của Chung Tiểu Nhạc dồi dào, mà là Tống Nghệ Thiên quá trơn bóng.

Hai cái cẳng chân thẳng tắp xinh đẹp của Tống Nghệ Thiên trắng như trứng gà bóc, Chung Tiểu Nhạc không nhịn được sờ sờ, sờ ra da thịt rắn chắc, láng mịn đến mức không sờ trúng một cọng lông, không nhịn được mê mẩn chà mặt vào.

Tống Nghệ Thiên dùng cái chân mềm nhũn đá cho Chung Tiểu Nhạc một cái, ra lệnh: “Cút, đi, cạo.”

Chung Tiểu Nhạc lưu luyến nhìn thân thể trần truồng của Tống Nghệ Thiên, hoàn toàn không có ý định từ chối yêu cầu đó, vô cùng đáng thương mà ngẩng đầu hỏi: “Lần sau cạo, được không?”

Tống Nghệ Thiên mặc kệ, không hề ý thức rằng mình là người sắp bị hiếp ***, vẻ mặt vừa lãnh khốc vừa tuyệt tình: “Khỏi giả bộ, sờ vào như giẻ lau, không cạo sạch đừng hòng đụng vào lão tử.”

Chung Tiểu Nhạc hiển nhiên cũng không nề hà tôn nghiêm của thủ phạm hiếp ***, vừa luyến tiếc vừa ngoan ngoãn bò xuống giường, đứng ở bên giường nhìn Tống Nghệ Thiên bị trói đó thêm một cái, sau đó mới chân trần chạy vào phòng tắm sát vách.

Lông chân của Chung Tiểu Nhạc không coi là nhiều, một tầng thật mỏng, nhưng cũng không thể cứ thế mà cạo, tuy rằng hắn xưa nay chưa từng chuyện này, nhưng cũng biết nó sẽ như cạo râu vậy. Cho nên Chung Tiểu Nhạc ngồi ở bồn cầu lạnh như băng, lấy bọt cạo râu bôi khắp chân mình.

Chỉ tiếc cẳng chân nam nhân không thể so với cằm về diện tích, Chung Tiểu Nhạc đau khổ phát hiện bọt xoa được đến nửa chân là hết, mà trong nhà cũng không còn đồ dự phòng, cho nên chỉ có thể lấy xà phòng rửa tay, tỉ mỉ dấp nước tạo bọt xoa vào chân mình.

Vừa làm vừa ý *** đến nam thần ở phòng bên, ở trên giường của mình, không mặc quần áo, chờ đợi mình.

Muốn tốc chiến tốc thắng, Chung Tiểu Nhạc kiên quyết cầm lấy dao cạo râu bắt đầu dựa theo yêu cầu của Tống Nghệ Thiên mà cạo lông chân.

Tống Nghệ Thiên mặt không hề có cảm xúc, cả người hư nhuyễn nằm trên giường, trời mới vào hè, nhiệt độ coi như mát mẻ hợp lòng người, vì vậy anh cũng chẳng để ý thân thể trần truồng. Mà lúc này sát vách lại truyền tới vài tiếng nhẹ nhàng rên rỉ đau đớn, đó là thanh âm của Chung Tiểu Nhạc, Tống Nghệ Thiên suy đoán tên biến thái kia khẳng định đã cạo nát chân.

Ý nghĩ này làm cho Tống Nghệ Thiên cảm thấy hết sức sảng khoái.

Tuy rằng không thứ thuốc tê này có hiệu quả trong bao lâu, nhưng tâm tình Tống Nghệ Thiên vẫn cực kì bình tĩnh, ít nhất cũng không tỏa sát khí vô lý.

Tống Nghệ Thiên cảm thấy chính mình là một hán tử, chờ lát nữa chỉ cần quay đầu nhắm mắt, cưỡng *** cũng chẳng phải chuyện lớn.

Bất quá lông chân của tên đó thật sự dọa người, Tống Nghệ Thiên đối với cơ thể tuyệt mỹ của mình vẫn luôn cảm thấy tự hào. Thường ngày đi hẹn hò chịch choạc đều rất kén cá chọn canh, khẩu vị càng lúc càng phức tạp, cuối cùng biến thành quy mao công, bạn tình vừa lộ ra tí lông lá Tống Nghệ Thiên nhất định sẽ trở mặt bỏ đi.

Khoảng chừng mười phút sau, cùng vài tiếng rên rỉ của Chung Tiểu Nhạc, tiếng nước vang lên rồi dứt hẳn, Chung Tiểu Nhạc mới khoác áo sơmi ướt nhẹp xuất hiện.

Tống Nghệ Thiên quay đầu nhìn Chung Tiểu Nhạc một cái, cẳng chân của cậu ta quả thật thê thảm, những vết cắt chi chít trên da thịt trắng nõn, xác thực sạch sẽ không ít, Chung Tiểu Nhạc nhận thấy tầm mắt của anh, lập tức như chó dại điên cuồng xòe chân cho anh xem.

Tống Nghệ Thiên lạnh lẽo hừ một tiếng, nhìn Chung Tiểu bày ra biểu cảm hèn mọn trên khuôn mặt tuấn tú, nếu không phải cả người vô lực hai tay bị trói, anh sẽ nhào lên cho cậu ta vài đấm.

Chung Tiểu Nhạc lập tức dùng tư thế chim non về tổ mà nhảy vào ngực Tống Nghệ Thiên, cơ hồ muốn vùi cả khuôn mặt vào, vừa cắn vừa hôn như chó thấy chủ về.

Tống Nghệ Thiên dùng đầu gối thụi vào cây súng đã cứng quá nửa của Chung Tiểu Nhạc, ngữ điệu gay gắt khó giấu: “Có thuốc bôi trơn không?”

“Có.” Chung Tiểu Nhạc hí ha hí hửng mà mở ngăn kéo bên giường, có cả một đống chai lọ xếp hàng cao thấp.

“Có bao không?”

“Có.” Chung Tiểu Nhạc lại từ sau đống bình kéo ra cả một dây đủ màu: “Dâu tây dưa hấu, có hạt, dạ quang, có tua rua anh thích loại nào?”

Thái dương Tống Nghệ Thiên nổi gân xanh: “Có kinh nghiệm không?”

“…….. Không có.” Chung Tiểu Nhạc hôn đầu nhũ tội nghiệp của Tống Nghệ Thiên một cái, vì khí thế đã triệt tiêu của mình mà giải thích: “Yên tâm, em có làm qua bài tập.”

Nói, Chung Tiểu Nhạc lại từ gối dưới đáy rút ra ba tờ giấy tràn ngập chữ—— lại còn là viết tay!

“Tờ này là khởi động cuộc vui, tờ này là quá trình, tờ cuối cùng là xử lý.”

Mắt Tống Nghệ Thiên nhất thời tối sầm lại.

Nhược công tu dưỡng 14