Lời vừa dứt, lấy Băng Long Vương làm trung tâm, trong phạm vi 200 trượng, hàn khí đột nhiên tăng mạnh, nhiệt độ xung quanh cũng vì thế mà giảm mạnh, cơ hồ là vài chỗ đã đóng băng.

Còn chưa hết, ngay sau đó, trên bầu trời, vô số mây đen liền hội tụ lại, tạo thành một cái vòng xoáy cực lớn, lấy Băng Long Vương làm vị trí trung tâm.

Bộp… Bộp… Bộp…!!!

Một giọt…

Hai giọt…

Không lâu sau thì có vô số hạt mưa từ trên trời rơi xuống…

Có điều, đây không phải là những giọt mưa bình thường, mà chính là sát chiêu của Băng Long Vương - Vạn Băng Giáng Trần.

Chỉ thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm đi, cơ hồ là chỉ còn một phần mười so với ban đầu.

Tiếp đó, từng giọt mưa từ trên trời bắt đầu hội tụ lại với nhau, đông kết lại, tạo thành một tảng băng nhọn hoắt, rất nhanh, trên bầu trời liền xuất hiện vô số tảng băng như vậy.

Băng Long Vương gầm lên: “Giết!”

Ngay lập tức, một cơn gió cực mạnh liền xuất hiện, hướng về phía Trương Thanh Trúc mà lao tới.

Không chỉ thế, tuyết trắng cũng bắt đầu rơi, cả một khu vực của Lạc Nhật Sâm Lâm lập tức như chìm vào trong hầm băng, lạnh thấu xương, cảnh quan chỉ còn mỗi một màu trắng xóa.

Mặc dù bản thân Trương Thanh Trúc là một cường giả Phong Hào Đấu La, thân thể kháng nóng và lạnh rất tốt, lại cộng thêm Lưu Ly Ngọc Linh Thân tăng cường thân thể, có thể nói, thân thể của nàng cơ hồ là không có gì có thể xâm nhập được.

Có điều, thật không thể ngờ, ngày hôm nay, Trương Thanh Trúc lại cảm thấy lạnh, mặc dù không hề ảnh hướng tới thực lực của nàng nhưng chung quy là nàng vẫn cảm thấy lạnh.

Như vậy, nói tóm lại, một chiêu này của Băng Long Vương quả thực cực kỳ bá đạo, không hổ danh đã từng là một hồn thú có tu vi Hóa Thần Trung Kỳ, thủ đoạn vừa xuất ra, Phong Hào Đấu La cũng cảm thấy kiêng kỵ.

Rầm… Rầm… Rầm…!!!

Vô số tảng băng từ trên trời liền lao xuống đất, cắm sâu xuống bên dưới, cơ hồ làm cho vô xố cây cối bị hủy hoại, mặt đất cũng vì thế mà rung chuyển.

Về phần Trương Thanh Trúc, nàng lúc này chính là đang điên cuồng bay lượn, lách người để tránh khỏi những công kích của Băng Long Vương.

Có điều, ngay lúc Trương Thanh Trúc sắp tránh được một tảng băng thì không biết từ đâu đến, một cơn gió táp cực mạnh xuất hiện, khiến cho cả thân hình nàng chao đảo một hồi, cũng chính vì thế mà sắp bị tảng băng kia đâm trúng.

Mắt thấy không thể tránh né công kích của Băng Long Vương, Trương Thanh Trúc liền lập tức sử dụng hồn kỹ, nhanh chóng phòng ngự.

“Đệ Ngũ Hồn Kỹ - Ma Hồn Giáp!”

— QUẢNG CÁO —

Ngay tức khắc, cái hồn hoàn thứ năm dưới chân của Trương Thanh Trúc lập tức liền phát sáng, kéo theo đó là một giai điệu tuyệt vời đến từ cái dây đàn thứ năm trên Ma Lan Cầm.

Đinh… Đinh… Đinh…!!!

Nương theo tiếng cầm vang lên, hồn lực trong cơ thể của Trương Thanh Trúc lập tức điên cuồng vận chuyển, rất nhanh đã tạo thành một cái tấm giáp màu lục bích xung quanh cơ thể của nàng.

Rầm…!!!

Một tiếng va chạm cực mạnh vang lên…

Ngay khi cái huyễn giáp màu lục bích kia được hình thành, tảng băng lớn kia cũng đã đâm xuống, chính vì vậy mà mới xảy ra một vụ va chạm cực mạnh.

Thường thì, cho dù là Phong Hào Đấu La, nếu như chỉ dùng thân thể để ngạnh kháng lại tảng băng kia thì có lẽ đã bị đâm lủng người rồi.

Có điều, Trương Thanh Trúc là ai chứ?

Nàng chính là nữ Phong Hào Đấu La trẻ tuổi nhất trên Đấu La Đại Lục, nhờ có Lưu Ly Ngọc Linh Thân và Hắc Đồng Luyện Ngục, cho nên cả thân thể lẫn tinh thần lực của nàng đều mạnh hơn so với người bình thường.

Chính vì thế mà đối với việc bản thân bị một tảng băng cực lớn đâm trúng, bởi vì có hồn kỹ chống đỡ một phần, Trương Thanh Trúc cũng bị choáng nhẹ một chút, chứ không có bị thương gì quá nghiêm trọng.

Mắt thấy công kích của bản thân bị Trương Thanh Trúc dễ dàng hóa giải, Băng Long Vương cũng không có tấn công nàng nữa, mà lại cùng với Hỏa Long Vương, chuyển sang tập kích Trương Vô Kỵ.

Phía bên kia, không giống như Trương Thanh Trúc, Trương Vô Kỵ lúc này lại cực kỳ chật vật.

Sở dĩ có việc này là bởi vì hắn liên tục bị Hỏa Long Vương bám đuôi, cho dù có làm cách nào thì cũng không thể cắt đuôi được.

Mặc dù thực lực giữa Băng Long Vương và Hỏa Long Vương cũng không có cách biệt bao nhiêu, nhưng do tính cách của Hỏa Long Vương có phần điên cuồng hơn, cho nên chiêu nào, chiêu nấy cũng đều muốn dồn Trương Vô Kỵ vào chỗ chết, hoàn toàn không đếm xỉa đến việc tiêu hao hồn lực.

Trên bầu trời, trong lúc Trương Vô Kỵ đang liều mình tránh né những luồng ánh sáng màu đỏ, thì đột nhiên…

Đùng…!!!

Một tiếng va chạm cực mạnh vang lên…

Phốc…!!!

Một ngụm máu tươi lập tức bị phun ra…

— QUẢNG CÁO —

“Ca…” Trương Thanh Trúc hét lớn.

Rầm…!!!

Lại một tiếng va chạm nữa vang lên, lần này, Trương Vô Kỵ cùng với một tảng băng lớn liền đâm thẳng xuống đất, khiến cho khu vực xung quanh liền chấn động một hồi, bụi đất bay mịt mù.

Ở phía bên dưới, sau khi đã lấy tảng băng kia ra khỏi người, Trương Vô Kỵ lập tức đứng dậy, đôi mắt tràn đầy sự tức giận nhìn lấy Băng Long Vương: “Giỏi lắm, còn biết đánh lén ta!”

Lời vừa dứt, Trương Vô Kỵ lập tức bay lên, chuẩn bị giao chiến với Băng Long Vương.

Có điều, trong khi Trương Vô Kỵ rơi xuống đất, Hỏa Long Vương cũng đã nhân cơ hội đó, nhưng tụ một quả cầu màu đỏ cực lớn ở miệng, chờ khi Trương Vô Kỵ bay lên thì lập tức bắn ra.

Đùng…!!!

Một luồng ánh sáng màu đỏ cực nhanh liền bay đến sau lưng Trương Vô Kỵ.

“Ca, cẩn thận!” Trương Thanh Trúc kêu lên.

Lời vừa dứt, nàng ngay lập tức thi triển mấy cái hồn kỹ liên tiếp…

“Đệ Lục Hồn Kỹ - Cửu Ảnh Phân Thân!”

Ngay tức khắc, cái hồn hoàn thứ sáu dưới chân của Trương Thanh Trúc lập tức lóe sáng, kéo theo đó là một đợt hồn lực chấn động lan ra xung quanh, làn sóng hồn lực này mạnh tới mức làm cho cả không khí nơi nó đi qua trở nên vặn vẹo.

Qua một cái chớp mắt, trên bầu trời, thân ảnh xinh xắn của Trương Thanh Trúc đã biến mất, mà thay vào đó là chín cái Trương Thanh Trúc khác, người nào người nấy đều giống như đúc, hoàn toàn không thể tìm ra một điểm khác biệt, dù chỉ là nhỏ nhất.

Sở dĩ xuất hiện một màn như vậy là bởi vì cái hồn kỹ thứ sáu của Trương Thanh Trúc - Cửu Ảnh Phân Thân.

Cửu Ảnh Phân Thân, tác dụng giống như tên gọi, sau khi thi triển cái hồn kỹ này, Trương Thanh Trúc có thể tạo ra chín cái phân thân, còn chân thân của nàng thì ẩn giấu trong chín cái phân thân đó, có thể hoán đổi qua lại.

Tiếp đó, chín cái thân ảnh xinh xắn trên bầu trời đều đồng loạt hô…

“Đệ Nhất Hồn Kỹ - Nhiễu Loạn!”

“Đệ Nhị Hồn Kỹ - Tinh Thần Trùng Kích!”

“Đệ Tam Hồn Kỹ - Ảo Mộng Túy Âm!”

— QUẢNG CÁO —

Lời vừa dứt, vô số công kích tinh thần liền lập tức đánh về phía Hỏa Long Vương và Băng Long Vương, một kích này cơ hồ là nhanh hơn lúc trước rất nhiều, rất nhanh liền đã đánh trúng hai đầu long vương.

“A…!!!”

“A…!!!”

Bởi vì ăn phải một lượng lớn công kích tinh thần như vậy, cho dù là có tu vi cường đại như hai đầu long vương thì cũng phải cảm thấy choáng váng trong chốc lát.

Nhân cơ hội này, Trương Vô Kỵ cũng lập tức thi triển hồn kỹ thứ ba, nhanh chóng tránh khỏi công kích của Hỏa Long Vương.

“Đệ Tam Hồn Kỹ - Kích Tốc!”

Có điều, Trương Vô Kỵ cũng không cần phải làm như thế.

Lý do là bởi sau khi ăn lấy một đòn cực mạnh của Trương Thanh Trúc, bởi vì bị choáng váng cho nên công kích của Hỏa Long Vương cũng bị chệch sang một bên, bắn vào một cái vách núi ở phía sau.

Rầm…!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên, vách đá nọ cũng vì lãnh một kích kinh khủng kia mà đã nổ tan tành, bụi bay mù mịt.

Xẹt…!!!

Sau khi tránh thoát khỏi công kích của Hỏa Long Vương, Trương Vô Kỵ liền lập tức bay đến bên cạnh Trương Thanh Trúc, hắn truyền âm hỏi: “Muội còn có thể kiên trì bao lâu?”

Trương Thanh Trúc truyền âm trở lại, đáp: “Nếu như là hai canh giờ nữa thì có lẽ vẫn có thể?”

Trương Vô Kỵ nghe như vậy thì trầm ngâm một lát, sau đó thì truyền âm lại: “Không biết bao nhiêu đó có đủ để Mục đại ca trị thương hay không?”

Trương Thanh Trúc truyền âm đáp lại: “Chắc là đủ đi.

Có điều, chúng ta phải kéo dài ra thêm một chút.

Dừng lại một lát, nàng lại truyền âm tiếp: “Ca, phối hợp với muội, nhất định phải đánh cho hai con thằn lằn này một trận tơi bời!”

“Được!” Trương Vô Kỵ truyền âm lại đáp.

Một giây sau đó, Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc lập tức đưa hai tay lên trước người, đánh ra vô số pháp quyết, hô lớn: “Hắc Đồng Thần Quang!”.