Nếu như có thể dùng một chữ để hình dung tình cảnh của Mục hiện tại, chắc có lẽ chỉ có một từ duy nhất…

Thảm…!!!

Đúng vậy, chính là thảm!!!

Sau khi bị rơi xuống đáy của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, bởi vì uy áp của hai đầu Hỏa Long Vương và Băng Long Vương, Mục liền cảm thấy toàn thân vô lực, hoàn toàn không thể cử động được, cơ hồ là giống như một con cá nằm trên thớt, mặc cho người khác chém giết.

Có điều, Mục cũng không vì thế mà từ bỏ.

Trong thiên địa, luôn có một loại người luôn khiến cho người khác cảm thấy điên rồ, cho dù là ở trong hoàn cảnh nào thì loại người này luôn tìm được cách thoát thân, mặc dù có hơi khó tin một chút.

Và Mục chính là kiểu người đó.

Chỉ thấy Mục đem linh lực toàn thân nén vào trong cánh tay phải, miễn cưỡng có thể khiến canh tay di chuyển được một chút.

Hắn nhanh chóng đem cánh tay phải sờ vào túi linh thú, tiếp đó thì triệu hồi đám Huyết Trùng ra, tạo thành một bộ khải giáp màu đỏ bao bọc toàn thân.

Chưa hết, Mục tiếp đó liền đưa tay sờ vào trong túi trữ vật, lấy ra toàn bộ số Hỏa Điểu Phù cùng Băng Điểu Phù, sau đó thì ném hết toàn bộ xuống đáy hồ, ngay cạnh sát bản thân.

Vừa làm xong, Mục lại đưa tay phải sờ vào túi trữ vật một lần nữa, lần này, cái hắn lấy ra là Thanh Quy Thuẫn.

Trong lúc Mục đang loay hoay thì phía bên kia, hai đầu Hỏa Long Vương cùng Băng Long Vương đều nhìn thấy tất cả, nhưng bởi vì tính cách của long tộc vốn cao ngạo, cho nên bọn chúng rất xem thường những kẻ yếu hơn bản thân, chẳng hạn như một tên Hồn Tông như Mục.

(Tác: Kết Đan Sơ Kỳ tương đương với Hồn Tông, đạo hữu nào không nhớ thì xem lại chương 7)

Chính nhờ điều này mà Mục đã có thêm thời gian chuẩn bị.

Chỉ thấy hắn đem một lượng lớn linh lực truyền vào trong Thanh Quy Thuẫn, làm cho kiện đỉnh cấp pháp khí này đón gió lớn lên, rất nhanh liền đã chắn trước người của Mục.

Có điều, để đối phó hai cái đầu rồng Nguyên Anh Trung Kỳ này, một kiện đỉnh cấp pháp khí phòng ngự như Thanh Quy Thuẫn hoàn toàn không có một chút tác dụng, nhưng Mục lại muốn dùng nó vào việc khác, hoàn toàn không có ý định chống đỡ công kích.

Ngay khi lúc Thanh Quy Thuẫn đã dần chắn hết người Mục, hai đầu Hỏa Long Vương và Băng Long Vương cũng không có kiên nhẫn nữa, lập tức liền ra sát chiêu, tính dùng một chiêu này đem Mục giết chết.

“Nhân loại, chết đi!”

Lời vừa dứt, hai bộ long cốt liền hả cái miệng khổng lồ ra, sau đó hai luồng ánh sáng một lam, một đỏ liền bắn về phía Mục, tốc độ cực kỳ nhanh…

Rầm… Rầm… Rầm…!!!

Từng tiếng nổ lớn vang lên, phàm là nơi nào mà hai luồng ánh sáng kia đi qua, tất cả đều trở thành cát bụi.

Có điều, Mục cũng không có chết.

— QUẢNG CÁO —

Ngay khi hai luồng sáng bắn về phía bản thân, sắp chạm đến đống Hỏa Điều Phù và Băng Điểu Phù, Mục liền đem tất cả đống phù lục kích hoạt, tạo ra một vụ nổ lớn, nhằm làm chệch hướng đi của hai luồng ánh sáng kia.

Tất nhiên, không ngoài dự đoán, hai luồng ánh sáng nọ liền bị làm chệch đi, hướng lên phía mặt hồ của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn mà bắn lên.

Nắm lấy cơ hội đó, Mục liền đem Thanh Quy Thuẫn ra đón lấy hai luồng ánh sáng nọ, tiếp đó…

Đùng…!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên…

Ngay khi vừa tiếp xúc với hai luồng ánh sáng kia, kiện đỉnh cấp pháp khí phòng ngự Thanh Quy Thuẫn liền trực tiếp bị bạo nổ, tạo ra một lực đẩy cực mạnh, đem Mục hất bay lên phía mặt hồ.

Tùmmm…!!!

Phía trên Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, ngoài vô số gợn sóng trên mặt hồ, một cột nước liền bắn lên cao, một bóng người toàn thân đầy máu liền bay lên, kế tiếp là hai luồng ánh sáng, một đỏ, một lam.

Phốc… Phốc…!!!

Hai ngụm máu tươi liền từ miệng của Mục mà phun ra.

Mặc dù đã thành thoát ra khỏi đáy của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn nhưng cũng vì hành động này mà Mục đã khiến bản thân bị thương nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Vốn bản thân đã bị gãy mấy cái xương sườn, nay lại lãnh thêm một vụ bạo nổ của một kiện đỉnh cấp pháp khí nữa, cơ hồ đã khiến cho vùng ngực của Mục nát bấy, da thịt đều tróc ra, để lộ ra cả xương ngực, máu tươi tuôn ra không ngừng.

Lại nói, cái khải giáp màu đỏ do đám Huyết Trùng lúc nãy tạo thành đâu, tại sao bây giờ lại không thấy?

Đáp án rất rõ ràng, đám Huyết Trùng kia đã bị uy lực của hai luồng ánh áng nọ đánh cho chết hết, toàn bộ đều rơi ra trong lúc Mục bay lên khỏi mặt nước, chính vì thế mà hắn mới bị thương nặng như vậy.

Có điều, còn chưa hết…

Lúc trước, khi muốn cử động để lấy đống phù lục cùng Thanh Quy Thuẫn ra, Mục liền đem linh lực nén vào trong cánh tay phải.

Kết quả thì không cần phải nói, toàn bộ cánh tay phải của Mục, xương cốt đều vỡ vụn, da thịt thì bong tróc, vài chỗ thì để lộ ra cả khúc xương màu trắng, máu tuôn ra không ngừng.

Trên không trung, sau khi đã thoát khỏi đáy của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, Mục liền nén cơn đau, tế ra Thanh Lôi Kiếm, chuẩn bị tẩu thoát.

Thế nhưng… — QUẢNG CÁO —

Tùm… Tùm… !!!

Ngay tức khắc, hai cột nước cực cao liền bắn lên, theo sau đó là hai cái đầu rồng cực lớn.

“Ồ, lãnh trọn một kích của hai chúng ta như vậy mà còn chưa chết, xem ra tên nhân loại này có chút bản lĩnh.

” Hỏa Long Vương khinh thường nói.

“Hừ, có cái gì đáng nói, chỉ là một tên nhân loại yếu ớt mà thôi, mau giết chết đi, không cần phải để ý tới.

” Băng Long Vương đáp lời.

“Được!!!” Hỏa Long Vương trả lời.

Ở trên trời, đứng trên Thanh Lôi Kiếm, nghe thấy hai đầu long vương đang muốn giết chết bản thân, Mục đầu tiên là có chút cuống cuồng một chút, nhưng sau đó thì trấn định trở lại, cười nói: “Muốn giết ta?”

“Vậy thì xem là các ngươi giết chết ta trước hay là bị ta giết ngược lại!”

Lời vừa dứt, Mục liền đem cái trận bàn của Ngũ Hành Cấm Thần Trận được bố trí xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn ra, nhanh chóng đem linh lực truyền vào bên trong.

Mục hô lớn một tiếng: “Khai!!!”

***

Bên ngoài Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn…

Bởi vì hiện tại, nơi này được trận pháp ngụy trang, cho nên đứng từ trên cao nhìn vào thì giống như một cánh rừng, trải dài vô tận, vài chỗ còn được bao phủ bởi sương mù.

“Ca, là nơi này sao?” Trương Thanh Trúc hỏi.

“Ta cũng không biết nữa, nhưng nếu chiếu theo âm thanh vừa rồi thì chắc chắn chính là chỗ này.

” Trương Vô Kỵ khẳng định nói.

“Chúng ta đáp xuống xem sao.

” Trương Thanh Trúc nói.

“Được! Có điều, nhớ cẩn thận một chút!” Trương Vô Kỵ dặn dò.

Ngay sau đó, Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc liền đáp xuống, thế nhưng, khung cảnh trước mặt hai người họ lại đột ngột thay đổi.

Sau một vài hơi thở, không khí bắt đầu vặn vẹo, vốn từ một cánh rừng xanh ngát, trả dài vô tận, thi thoảng vài chỗ còn có sương mù bao phủ thì nay lại biến thành một cái khe núi úp ngược, bên dưới còn có một cái ôn tuyền hai màu một đỏ, một lam, vô cùng kỳ lạ.

Tiếp đó, một thanh âm cực lớn truyền đến… — QUẢNG CÁO —

“Nhân loại, ngươi ngông cuồng lắm, vậy thì nhận lấy cái chết đi!”

Ngay khi thanh âm vừa dứt, đập vào mắt của hai huynh muội Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc là một thân ảnh đầy máu với mái tóc dài màu huyết hồng, kế tiếp đó là hai bộ long cốt bay lên, trên người tỏa ra khí thế vô cùng bá đạo.

Cơ hồ là ngay lập tức, cả Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc đều kêu lên: “Mục đại ca!”

Đúng vậy, cái người với thân hình đầy máu với mái tóc dài màu huyết hồng kia chính là Mục.

Còn hai bộ long cốt đang bay theo sau thì chính là Hỏa Long Vương và Băng Long Vương.

Mắt thấy một màn như vậy, chỉ cần không phải người ngu thì đều có thể nhìn ra Mục đang giao chiến với hai bộ long cốt này, nhưng có lẽ là đang rời vào thế hạ phong.

Chính vì vậy mà cơ hồ là ngay lập tức, cả hai huynh muội Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc đều triệu hoán ra vũ hồn và hồn hoàn, nhanh bay về phía Mục.

“Đồ Long Đao!!!”

“Ma Lan Cầm!!!”

Ngay khi Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc mở vũ hồn và hồn hoàn, hai đầu Hỏa Long Vương và Băng Long Vương cũng vì thế mà dừng lại trong phút chốc, nhanh chóng đánh giá một lượt hai huynh muội này.

“Phong Hào Đấu La…???” Hỏa Long Vương có chút bất ngờ nói.

Băng Long Vương tiếp lời: “Lại đến tận hai cái, nhân loại, xem ra đây chính là chỗ dựa của ngươi đi?”

Đối với câu hỏi này của Băng Long Vương, Mục cũng không có trả lời, thế nhưng điều mà Băng Long Vương nói chính là sự thật.

Lúc nãy, khi hai đầu long vương xông lên từ dưới đáy Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, Mục liền cảm nhận được tính mạng của bản thân bị uy hiếp, chính vì thế mà hắn liền đem thần thức thả ra, hy vọng có thể tìm được đường tẩu thoát.

Cũng thật trùng hợp, khi Mục vừa đem thần thức thả ra thì liền bắt gặp hai huynh muội Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc đang đi tới.

Hai đầu Hỏa Long Vương và Băng Long Vương này hiện tại có tu vi khoảng Nguyên Anh Trung Kỳ, thế nhưng thực lực chân chính lại đạt tới Nguyên Anh Hậu Kỳ, tức là tương đương với Phong Hào Đấu La, lấy thực lực của Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc thì có lẽ sẽ chiến được một trận.

.