Thiên Đấu Đế Quốc.

Vũ Sơn Thành.

Hoa Vũ Học Viện, phòng giáo vụ.

Rầm!!!

“Thật đúng là phế vật!!!” Một trung niên nhân đập tay chiếc bàn trong phòng, quát lớn.

“Ngươi xem ngươi năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa đạt cấp bậc Hồn Sư?” Trung niên nọ lại quát tiếp.

Đối diện người trung niên đang tức giận kia chính là một thanh niên tầm khoảng 18 tuổi, thân hình cao ráo, nếu không phải là do có hai vết sẹo lớn trên mặt thì với mái tóc đen cùng đôi mắt đỏ như máu cũng có thể làm nhiều nữ nhân đứng ngồi không yên.

Đối diện với mấy lời thậm tệ của trung niên nọ, người thanh niên kia cũng không có tỏ ra thái độ gì, trên mặt thì vẫn như cũ lạnh lùng, cũng không nói tiếng nào.

Thấy phản ứng của người thanh niên như vậy, trung niên nhân kia lập tức liền bị chọc giận, nhưng lần này hắn không có quát mà chỉ nhàn nhạt nói: “Tiểu Mặc, từ giờ trở đi, ngươi không còn là học viên của Hoa Vũ Học Viện nữa, ngươi có thể rời đi rồi.”

“Được!!!”

Người thanh niên được gọi là ‘tiểu Mặc’ kia cũng không nhiều lời mà liền nhanh chóng rời đi.

***

Bên ngoài, khi người thanh niên nọ vừa bước ra thì liền có một bé trai tầm 6 tuổi chạy lại hỏi: “Mặc đại ca, thế nào rồi, viện trưởng gọi huynh vào có chuyện gì?”

Nhìn thấy bé trai, khuôn mặt của ‘tiểu Mặc’ vốn lạnh lùng liền ngay lập tức nở một nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu của đứa bé, liền nói: “Cũng không có gì, chỉ là bị đuổi học thôi.”

“Hả, cái gì? Huynh bị viện trưởng đuổi học?” Bé trai lại hỏi.

Tiểu Mặc cũng không có trả lời, mà chỉ từ từ hỏi: “Vô Kỵ, đệ sau này muốn trở thành một cường giả phải không?”

“Tất nhiên rồi, như thế thì cha mẹ mới có thể sống tốt hơn rồi.” Đứa bé hồn nhiên trả lời.

“Vô Kỵ, đại ca cũng không có gì để tặng ngươi, chỉ có thứ này…”

Tiểu Mặc vừa nói, vừa đưa tay vào trong ống tay áo, lấy ra một cái ngọc bội khắc một mặt trời cùng một mặt trăng, sau đó cho vào tay của đứa bé, chậm rãi nói: “Vật này gọi là Nhật Nguyệt Song Ấn, nhớ kỹ bất luận là ai, đệ cũng không được lấy vật này ra sử dụng, chỉ khi nào ở nơi không người mới được lấy ra.”

Đứa bé nhận lấy cái ngọc bội, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

“Đệ nhớ kỹ chưa???”

“Đã nhớ rồi!!!”

“Đi, ta đưa đệ đi ăn tối!”

“Hoan hô!!!”

Hai người một cao một thấp cứ thế biến mất dần trong ánh hoàng hôn.

— QUẢNG CÁO —

***

Đêm tối, trong một gian nhà nọ, tiểu Mặc sau khi dẫn đứa bé đi ăn tối xong liền trở về.

Chỉ thấy hắn ngồi trên giường nhập định, qua hơn hai canh giờ mới mở đuôi mắt đỏ như máu ra.

“Phần Hỏa Quyết tầng mười ba ta đã đột phá, kế tiếp chỉ cần ổn định lại tu vi, lại ăn vào mấy viên Trúc Cơ Đan liền có thể đột phá Trúc Cơ.”

Không sai, người này không ai khác mà chính là Mục.

Thời gian như thoi đưa, từ sau khi Mục luyện chế Thanh Lôi Kiếm cũng đã qua 8 năm trôi qua.

Trong 8 năm này, Mục cũng đã từ một đứa bé mà lớn lên thành một thanh niên, tu vi cũng có nhiều tiến triển, từ Luyện Khí Kỳ tầng bảy đã đột phá lên Luyện Khí Kỳ tầng mười ba.

Lại nói, mặc dù tám năm có lẽ đối với người bình thường là rất lâu nhưng đối với tu sĩ như Mục thì cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Mặc dù chỉ là một cái chớp mắt nhưng trong khoảng thời gian này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Việc lớn nhất thì có lẽ chính là lão Trương.

Bởi vì ăn đan dược của Mục mà liền trở nên cường tráng như thanh niên đôi mươi, không lâu sau liền tìm được cho mình một cái thê tử đảm đang, lại qua vài năm, cuối cùng đã sinh ra một bé trai khỏe mạnh, được Mục đặt tên là Trương Vô Kỵ.

Vũ hồn của lão Trương là một cái dao dùng để làm bếp, bản thân lão thì không có một chút hồn lực nào nhưng có lẽ vì ăn đan dược mà Mục luyện chế, lâu ngày liền tích tụ lại, đến khi đến đời sau lại xảy ra dị biến.

Năm nay, Trương Vô Kỵ vừa tròn 6 tuổi, thế là liền đi thức tỉnh vũ hồn, kết quả vũ hồn của hắn mặc dù kế thừa của lão Trương nhưng lại xảy ra biến dị, trở thành một cây đao dài khoảng một thước, tiên thiên hồn lực là 6 cấp, cũng được tính là một thiên tài, chính vì thế mà Trương Vô Kỵ liền giống như Mục, gia nhập vào Hoa Vũ Học Viện.

Việc lớn tiếp theo trong 8 năm qua thì có lẽ là vừa xảy ra, Mục bị đuổi học.

Nói thật, đối với việc này, Mục cũng dở khóc dở cười, cũng chẳng biết nên vui hay buồn.

Tại tu tiên giới, đối với một số gia tộc hay tông môn nhỏ mà nói, 18 tuổi mà có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười ba thì cũng được xem là thiên tài rồi.

Thế mà tại Đấu La Đại Lục, 18 tuổi Luyện Khí Kỳ tầng mười ba – tương đương là 18 tuổi đạt 10 cấp hồn lực, lại bị xem là rác rưởi.

Nhưng mà việc này xem như thế cũng tốt, Mục chính là đang muốn rời đi để đi tìm dược liệu để luyện chế Trúc Cơ Đan, cũng không tiện ở mãi cái Vũ Sơn Thành này.

Dù gì thì với tu hiện tại của Mục cộng với mấy kiện đỉnh cấp pháp khí cùng với một đống phù lục hộ thân thì hắn căn bản không sợ gì cả.

***

Vũ Sơn Thành, khu vực phía Nam, tại một quán ăn nào đó.

Lúc này, sắc trời đã tối đen như mực, quán ăn nọ cũng đã đóng cửa, bên trong chỉ hai người đang ăn cơm tối.

Bỗng một trong hai người mở miệng: “Lão gia, ngươi nói Vô Kỵ đi đến Hoa Vũ Học Viện có nhớ nhà không?”

“Chắc là có đi, nhưng mà có tiểu Mặc ở đó thì chắc nó cũng không có cô đơn lắm đâu, phu nhân đừng có lo.” Một trung niên nhân với khuôn mặt hiền hậu trả lời.

“Cũng đúng!!!” Phụ nhân nọ trả lời.

— QUẢNG CÁO —

Không sai, hai người này chính là lão Trương và thê tử của hắn, cũng là cha mẹ của Trương Vô Kỵ.

Vài ngày trước, Trương Vô Kỵ đã đến tuổi cho nên đã đến Hoa Vũ Học Viện nhập học, chính vì thế mà trong nhà bây giờ chỉ có hai người.

“Lão gia, ta lúc trước có nghe mấy lão sư trong học viện nói tiểu Mặc thiên phú kém cỏi, cả đời sẽ không thể nào trở thành Hồn Sư được, với lại tiểu Mặc năm nay cũng mười tám rồi, cũng đến tuổi cưới vợ sinh con…”

“Haizz, việc này thì ta cũng có nghĩ qua.

Ta định sẽ đem 50 đồng kim hồn tệ tích góp mấy năm qua đưa cho nó để đi tìm kế sinh nhai, còn chuyện cưới vợ sinh con thì bây giờ nhắc đến còn quá sớm, tiểu Mặc mới có mười tám, nhìn ta này, đến tận ba mươi mới cưới được ngươi về….” Lão Trương cười cười đáp.

Nửa canh giờ trôi qua, hai người nọ cuối cùng cũng ăn cơm xong, lúc này hai người đang dọn dẹp đống bát đĩa ở dưới bếp.

Két…!!!

Một âm thanh cực nhỏ vang lên, cánh cửa cũng vì thế mà mở ra, một người thanh niên tầm khoảng 18 tuổi bước vào.

Người này không ai khác mà chính là Mục.

Vốn ban đầu hắn định sẽ trở về nhìn lão Trương một chút rồi mới rời đi nhưng lại đụng phải bữa cơm của hai vợ chồng hắn.

Thế là Mục lặng lẽ đứng bên ngoài chờ đợi, chính vì vậy mà cuộc nói chuyện giữa lão Trương và thê tử của hắn đều bị Mục nghe được.

Nói thật, Mục sau khi nghe xong thì cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn lên, sau đó lại là không đành lòng, nhưng cái cảm xúc này chỉ là lập tức lướt qua trong lòng hắn, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Mục sau khi tiến vào căn nhà của lão Trương thì đứng thất thần ở đó, sau đó hắn mới từ từ tiến lại cái bàn ở giữa, tay phải sờ lên túi trữ vật lấy ra một cái rương nhỏ cùng một tờ giấy, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Két…!!!

Cánh cửa một lần nữa lại chuyển động, nhưng lần nó không phải là mở ra mà là khép lại.

Khi cánh cửa vừa khép lại thì cùng lúc đó cũng không thấy bóng dáng của Mục đâu nữa.

***

Một lúc sau, hai người lão Trương đã dọn dẹp xong, liền nhanh chóng quay về căn phòng.

“Lão gia, ngươi xem trên bàn có cái rương kìa!” Phụ nhân với thần sắc khó hiểu, đưa tay chỉ vào cái rương trên bàn.

Lão Trương sau khi nhìn theo hướng chỉ tay của thê tử thì liền lập tức tiến lại nhìn về phía cái rương.

Vốn hắn định mở cái rương ra xem có vật gì bên trong nhưng lại thấy một mẩu giấy bên cạnh, thế là bèn mở ra xem…

“Trương thúc, ta là tiểu Mặc.

Cảm tạ ngài những năm qua đã chăm sóc cho ta, mặc dù có chút không muốn nhưng ta cần phải rời đi.

Trong rương là 1000 đồng kim hồn tệ cùng với mấy lọ đan dược, ngài cầm lấy mà sử dụng, coi như là tấm lòng của ta.

Còn nữa, Vô Kỵ ở học viện cũng rất tốt, các lão sư cũng yêu thương nó rất nhiều, không có ta thì nó sẽ tốt thôi, ngài cũng đừng lo lắng…

Có một việc mà ta phải nói thật, ta tên không phải là tiểu Mặc mà là Mục, xin lỗi vì đã lừa dối ngài nhiều năm như vậy.

Một lần nữa, cảm tạ ngài.”

“Tiểu Mặc…” Trương lão sau khi đọc lấy tờ giấy thì hai hốc mắt đã đỏ hoe không biết từ lúc nào, thê tử của hắn thì trầm mặc không nói.

“Mặc kệ ngươi gọi là gì đi nữa thì đây vẫn là nhà của ngươi, nhớ phải quay trở về!” Trương thúc sau dụi mắt mất cái thì liền cười nói.

— QUẢNG CÁO —

Bên ngoài, một bóng đen lẳng lặng đứng đó, chỉ thấy hắn nhoẻn miệng cười một cái rồi biến mất trong đêm đen.

***

Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, khu vực ngoại vi.

Mặc dù không thể so sánh với khu vực trung tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhưng nơi này cũng là một khu rừng xanh ngắt, trải rộng bạt ngàn.

Nơi này địa hình rất là phức tạp nhưng nếu nhìn từ trên cao xuống thì sẽ thấy chỗ này là một ngọn núi lửa nhỏ, phía trên đỉnh còn thỉnh thoảng xuất hiện khói đen bay ra.

Lúc này, từ phía Bắc, ở trên xuất hiện một vệt sáng dài hai màu lục tím.

Rất nhanh, vệt sáng nọ cũng đã bay đến bên sườn ngọn núi lửa.

Bởi vì nơi này thuộc Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cho nên cũng có rất nhiều hồn sư tiến vào săn bắt hồn thú lấy hồn hoàn, cho nên khi vệt sáng nọ xuất hiện cũng làm cho người chú ý.

Vốn tưởng rằng đó chỉ là một đầu hồn thú nào đó bay ngang qua nhưng khi một đám hồn sư gần chân núi lửa vừa ngẩng đầu lên thì liền bị dọa sợ cho ngây người.

Phía trên cũng không có cái đầu hồn thú nào mà chính là một thanh cự kiếm dài hơn năm trượng, toàn thân tản mát ra một loại khí thế áp báp, phía trên thì có một thanh niên đang đứng, đôi mắt đỏ như máu lạnh lùng quét qua bên dưới một lược.

Người này không ai khác mà chính là Mục.

Phía dưới, sau khi thấy được Mục, một đám hồn sư còn chưa kịp tỉnh mộng thì một giọng nói vang lên làm cho đám người giật mình không thôi…

“Tại hạ gọi là Chu Hứa, bốn mươi ba cấp Hồn Tông, còn không biết vị miện hạ nào giá lâm?” Một tên trung niên nhân, tướng mạo bình thường, nhìn bộ dáng thì tầm khoảng 40 tuổi, bước lên nói.

“Miện hạ??? Cái này không phải là để gọi Phong Hào Đấu La sao? Sao lại gọi ta như thế?” Mục ở phía trên sau khi nghe đối phương nói thì có chút không hiểu, mặc dù thế nhưng trên mặt của hắn lại không có một chút biển đổi nào, cơ hồ là không thể nhìn ra Mục đang suy nghĩ điều gì.

Thế nhưng trong khoảnh khắc cực ngắn, Mục liền nhớ ra một số thứ.

Tại Đấu La Đại Lục, trừ hồn sư sở hữu vũ hồn có khả năng phi hành như mấy loại hồn thú thuộc loại chim thì bất kỳ ai khi chưa tu luyện đến cấp bậc Phong Hào Đấu La thì không thể phi hành được.

Với lại, bởi vì Mục đang dùng Thanh Lôi Kiếm để ngự khí cho nên làm cho đám hồn sư phía dưới nhầm rằng vũ hồn của Mục là một thanh kiếm, cho nên mới có chuyện nhầm tưởng hắn là Phong Hào Đấu La.

Sau khi nhận ra được điều đó, Mục cũng không có đi giải thích mà chỉ thuận nước đẩy thuyền, ngầm thừa nhận bản thân là một tên Phong Hào Đấu La, chính vì thế mà hắn liền nhàn nhạt nói: “Một canh giờ, xung quanh trăm trượng chỗ này mà còn người nào thì hậu quả tự gánh!!!”

Mặc dù chỉ là một câu nói bình thường nhưng khi qua miệng một tên Phong Hào Đấu La liền lập tức liền khác đi.

Lúc này, chỉ thấy Chu Hứa trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, mồ hôi cũng không biết từ lúc nào đã chảy xuống ròng ròng, chính vì thế mà hắn liền lập tức đáp: “Miện hạ yên tâm, tại hạ nhất định sẽ thông báo cho những người khác rời khỏi chỗ này!!!”

Nói rồi, Chu Hứa liền cúi chào Mục một cái rồi mới quay đầu về phía đám hồn sư bên cạnh quát: “Còn không mau rời đi, muốn chết sao?”

Lúc này, đám hồn sư bên cạnh mới kịp hoàn hồn, liền lập tức hướng Mục hành lễ rồi mới vội vã rời đi, chỉ chưa tới nửa canh giờ mà xung quanh trăm trượng chỗ này liền không một bóng người.

Phía trên, Mục từ đầu đến cuối đều quan sát hết thảy, chỉ thấy hắn cười cười, rồi sau đó điều khiển Thanh Lôi Kiếm hạ xuống bên sườn núi..