Đấu La Đại Lục.

Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Nơi này là một mảnh rừng rộng lớn, cây cối rậm rạp tới nỗi ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua nổi, nên trong rừng nơi nào cũng âm u.

Tại khu vực trung tâm của sâm lâm có một cái hồ nước rộng bạt ngàn, trong veo thấy cả đáy, đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được một lượng sinh mệnh lực khổng lồ tỏa ra từ cái hồ ấy.

Cũng bởi vì có sinh mệnh lực cực kỳ nồng đậm cho nên nó có tên gọi là Sinh Mệnh Chi Hồ.

Bên bờ hồ có một người đang đứng đấy.

Hắn mặc một bộ trường bào màu đen, khuôn mặt mặc dù không tính là xuất sắc nhưng anh tuấn cương nghị, tóc đen dài rủ xuống cả bả vai, khí chất hơn người.

Người này thoạt nhìn thì có lẽ sẽ nhầm tưởng là nhân loại nhưng hắn lại là Thú Thần – Đế Thiên, bản thể là Kim Nhãn Hắc Long Vương, tu vi 70 vạn năm.

Đế Thiên vẫn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn về phía Sinh Mệnh Chi Hồ, đôi mắt vàng kim lộ rõ vẻ phiền muộn, trầm ngâm hồi lâu, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Bỗng nhiên, hắn ngửa đầu lên nhìn lên bầu trời, đôi mắt vàng kim cũng vì thế mà nhíu lại như thể muốn nhìn thấu hết thảy sự vật.

Trên bầu trời lúc này cũng không có gì bất thường nhưng một lúc sau lại xuất hiện một vệt huyết quang bay với tốc độ cực nhanh, hướng về phía Sinh Mệnh Chi Hồ mà lao tới.

Thoáng chốc, đạo huyết quang nọ đã rơi xuống tại bên cạnh bờ hồ, nơi đó cách vị trí Đế Thiên cũng không xa.

Mặc dù toàn bộ sự việc xảy ra chưa hết thời gian một cái nháy mắt nhưng cũng đã tạo thành sự kinh động không nhỏ.

Ngay lập tức, bên cạnh Đế Thiên liền xuất hiện một số người.

Trong đám người, dẫn dầu là một vị nữ tử xinh đẹp, một thân váy dài xanh lục đoan trang, khuôn mặt hiền hậu toát lên vẻ thuần khiết.

Nàng liền đến bên cạnh Đế Thiên, nhẹ nhàng hỏi: “Thiên ca, đó là cái gì vậy?”

Đế Thiên quay đầu lại, nhìn nữ tử nọ rồi thản nhiên nói: “Không biết.”

— QUẢNG CÁO —

Đế Thiên còn muốn gì nữa thì trong đám người, một tráng hán lưng dài vai rộng liền lên tiếng: “Hừ, cần gì phải nghĩ nhiều, nếu như nó đã gây động tĩnh không nhỏ như vậy thì ắt hẳn không phải phàm vật, nói không chừng có thể sẽ giúp hồn thú chúng ta giành lại Thần Giới.”

Đế Thiên liếc mắt nhìn tráng hán nọ, chậm rãi nói: “Cũng có thể, nhưng tốt nhất thì nên hỏi Chủ Thượng cái đã rồi mới quyết định xử lý như thế nào.

Cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Sau khi nghe Đế Thiên nhắc qua hai chữ ‘Chủ Thượng’ thì không hẹn mà gặp, lập tức mấy người khác bao gồm cả nữ tử váy xanh cùng tráng hán cao lớn nọ đều tỏa ra thần sắc nghiêm nghị, không ai dám có một chút chậm trễ nào.

Cũng ngay lúc đó, một giọng nói thần bí vang lên, thanh âm khàn khàn khiến cho người khác không thể phân biệt là nam hay nữ: “Đế Thiên nói không sai, vật kia ta cũng không biết là cái gì nhưng lại mang cho ta một áp lực không hề nhỏ.

Các ngươi cẩn thận xem một chút, nếu có gì bất trắc, ta sẽ ra tay.”

“Vâng, Chủ Thượng!”

Đám người Đế Thiên ngay lập tức cúi người hướng về phía Sinh Mệnh Chi Hồ mà hành lễ.

Nhận được mệnh lệnh, Đế Thiên liền nhanh chóng phân phó.

Hắn hướng về phía tráng hán nọ nói: “Hùng Quân, ngươi phòng ngự mạnh nhất, cùng ta đi phía trước.”

Tráng hán được gọi là Hùng Quân ngay lập tức đồng ý: “Được!”

Tiếp theo, Đế Thiên lại quay đầu về phía một nam một nữ nói: “Xích Vương, Tử Cơ, các ngươi theo sau ta cùng Hùng Quân.”

Nam tử được gọi là Xích Vương kia cùng nữ tử được gọi là Tử Cơ nọ cũng không có trả lời mà chỉ lẳng lặng gật đầu, biểu thị đồng ý.

— QUẢNG CÁO —

Cuối cùng, Đế Thiên quay đầu về phía nữ tử váy xanh nói: “Bích Cơ, ngươi đi phía sau cùng, chúng ta cũng không biết vật kia có hay không thương tổn cho chúng ta, cho nên ngươi phải tận lực quan sát động tĩnh, nếu có dị biến liền lập tức trị liệu cho bọn ta.”

“Được!”

Sau khi phân phó xong, đám người liền theo vị trí mà Đế Thiên đã chỉ định tạo thành một đội hình, cẩn trọng tiến về phía trước, nơi mà đạo huyết quang nọ đã rơi xuống, trên mặt người nào cũng toát ra thần sắc ngưng trọng.

Thế nhưng không đợi đám người Đế Thiên tiến lại gần, tại nơi đạo huyết quang rơi xuống đã xuất hiện dị biến.

Thấy vậy, Bích Cơ ở phía sau liền lập tức vận dụng hồn lực, bất kì lúc nào cũng có thể tiến hành chữa trị.

Tại vị trí gần nơi huyết quang rơi xuống nhất, Đế Thiên cùng Hùng Quân đã hóa thành bản thể.

Một đầu Kim Nhãn Hắc Long Vương thân dài hơn ba mươi trượng cùng một đầu Ám Kim Khủng Trảo Hùng Vương thân cao hơn ba mươi trượng liền hiện ra, che chắn hết đám người phía sau.

Mà phía trước, tại vị trí mà huyết quang rơi xuống liền xuất hiện một mầm cây màu có đỏ đậm như máu, thoáng chốc trăm trượng xung quanh đó đều thoang thoảng mùi máu, nếu như không nhìn màu sắc màu sắc của mầm cây đó cùng mùi máu xung quanh thì ai cũng nghĩ đó chỉ là một mầm cây bình thường.

Khi mầm cây vừa xuất hiện thì tại Sinh Mệnh Chi Hồ, một lượng lớn sinh mệnh lực như bị một vật gì đó thao túng, nhanh chóng hướng về phía mầm cây mà chui vào bên trong nội thể của nó.

Sau khi thôn phệ một lượng lớn sinh mệnh lực, mầm cây bắt đầu lớn lên, trong nháy mắt liền cao được một thước, xung quanh trăm trượng thì mùi máu càng ngày càng nồng nặc hơn, mơ hồ có thể nhìn thấy một tầng sương màu đỏ bao quanh.

Đám người Đế Thiên đều đang đứng trong phạm vi của huyết vụ, tự nhiên là nghe được mùi máu nồng nặc, sắc mặt của ai cũng trầm xuống.

Đế Thiên lúc này liền lập tức quay cái đầu rồng to lớn về phía sau, hét lớn: “Lui ra!”

Lập tức, Đế Thiên cùng Hùng Quân liền nhanh chóng hóa thành hình dáng nhân loại rồi cùng với bọn người Tử Cơ lui ra ngoài.

— QUẢNG CÁO —

Sau khi lui ra khỏi phạm vi của huyết vụ, đám người Đế Thiên sắc mặt đều trắng bệt, cả người run rẩy không ngừng, liền nhanh chóng ngồi xuống chữa thương.

Bởi vì lúc nãy nếu như chậm một chút nữa thì có thể bọn hắn đã chết rồi.

Qua một lát, sau khi đã khôi phục được một phần, Đế Thiên là người đầu tiên tỉnh lại.

Hắn đưa mắt nhìn về phía cái cây đã cao được một thước kia, lòng thầm nghĩ lại chuyện ban nãy mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Bởi vì ngay cái khoảnh khắc mà cái cây kia vừa lớn lên, Đế Thiên liền cảm thấy được một lượng lớn sinh mệnh lực của bản thân bị hút về phía cái cây nọ, tựa như bị người nào đó rút ra vậy, thống khổ không tả nỗi.

Chính vì thế, tâm niệm vừa động, hắn liền ra lệnh lui ra bên ngoài.

Bây giờ nghĩ lại, Đế Thiên cảm thấy mình vừa có một quyết định đúng đắn.

Sau khi suy nghĩ linh tinh một hồi, Đế Thiên mới chú ý được xung quanh trăm trượng của cái cây nọ.

Trong phạm vi của huyết vụ, dưới đất lúc này đã không còn là thảm cỏ xanh mơn mởn nữa, mà chỉ còn là đất đá cằn cỗi, thỉnh thoảng còn thấy một vài đám cỏ khô đang dần biến mất như thể không còn tồn tại vậy.

Thấy một màn như vậy, Đế Thiên một lần nữa cảm thấy bản thân thật sáng suốt.

Qua một ngày, đám người Bích Cơ, Hùng Quân cũng tỉnh lại, nhưng sắc mặt còn lộ vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là chưa khôi phục hoàn toàn.

Lúc này, Bích Cơ mở miệng đầu tiên: “Đó là cái cây gì vậy? Ta lại chưa bao giờ thấy, mà tại sao nó lại có khả năng hút đi sinh mệnh lực của chúng ta?”

“Ta không rõ nhưng việc này ta nghĩ chúng ta không nên can thiệp vào, nên giao cho Chủ Thượng xử lý, nếu không thì chúng ta đều chết cả.” Đế Thiên lạnh lùng đáp..