*P/S: Do vài nhầm lẫn nên dạo gần đây up lộn thứ tự các chap, mình sẽ chỉnh sửa lại cho cốt truyện liền mạch. Tks

Chương 49: Phiền Não

"Mấy hôm nay phải luôn phiền ngươi giúp ta thế này, thật ngại quá"

Vũ Linh nhìn thiếu nữ đứng sau lưng, ái náy nói, thiếu nữ này chính là thiếu nữ ăn vận như nha hoàn mà khi tỉnh lại Vũ Linh nhìn thấy, nàng tên là Thủy Ngọc, là nha hoàn hầu cận nơi đây.

Hiện tại Thủy Ngọc được Hàn Tư Viễn đưa đến phục vụ cho Vũ Linh, kỳ thực Thủy Ngọc chỉ là một phàm nhân, năm xưa được Hàn Tư Viễn cứu giúp nên đi theo trả ân, Thủy Ngọc không có linh căn nhưng lại có tu luyện võ công ở phàm giới.

Nhìn thì yếu ớt mảnh mai nhưng sức lực không hề thua kém tu sĩ luyện khí năm tầng chút nào, đặt vào phàm giới cũng xem là cao thủ võ lâm.

Ở góc độ nào đó mà nói những người như Thủy Ngọc là lấy võ nhập đạo, chỉ là con đường này vô cùng gian khổ cùng khó khăn, một nữ tử như Thủy Ngọc có thể luyện đến trình độ như hiện tại đã là khó được, muốn tiến lên thêm phải cần có đại nghị lực.

Giờ Vũ Linh thương tích nặng nề, chỉ việc đi lại đã vô cùng khó khăn, nay Vũ Linh so với phàm nhân còn yếu ớt, cho nên Thủy Ngọc đến là giúp Vũ Linh trong việc ăn mặc đi lại.

Hàn Tư Viễn nói kinh mạch Vũ Linh đang trong giai đoạn hồi phục, cho nên tuyệt đối không thể vội vã tu luyện, bằng không sẽ khiến kinh mạch lần nữa đứt lìa.

Nhưng cảm giác khi kinh mạch hồi phục, vừa đau lại ngứa, hận không thể bốc tách lớp da ra để gãi, Vũ Linh gần như sắp phát điên.

Mỗi ngày đều nằm lỳ trong phòng, còn không thể tu luyện, ăn uống thì hai ngày mới được ăn trung phẩm linh quả Bạch Mao Quả, khác với các loại linh quả Vũ Linh từng ăn, Bạch Mao Quả hình tròn trên thân lại đầy lông trắng, bên trong đều là nước nhưng mùi vị thật không dám khen tặng.

Ưu điểm duy nhất là loại này linh quả có tác dụng tăng cường kinh mạch dẻo dai, linh khí bên trong vô cùng ôn hòa, vừa vặn đúng lúc thích hợp cho Vũ Linh dùng tới, chỉ phiền muộn là lúc này thân thể không có duy trì, Vũ Linh nhu cầu ăn uống lại quay về trước khi tu luyện, ngay cả ích cốc đan Hàn Tư Viễn cũng cấm Vũ Linh dùng tới, nói là sẽ dẫn tới lắng đọng cặn bã do không có linh lực tinh luyện, sẽ tạo thành ảnh hưởng cho tu luyện sau này.

Hai ngày mới được cấp Bạch Mao Quả, Vũ Linh thật là đói tới mốc meo, Thủy Ngọc cũng không dám lén cấp Vũ Linh thức ăn khi bị Hàn Tư Viễn nghiêm khắc dặn dò, ngay cả phòng bếp cũng được Tuyết Dao canh giữ sau lần Vũ Linh vụn trộm chạy tới.

Thật là đau khổ a!!!!

Quay trở lại vấn đề, đứng sau lưng Vũ Linh, Thủy Ngọc đang dùng lược nhẹ nhàng chải tóc cho nàng, nghe Vũ Linh nói thế nên mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.

"Tiểu thư không cần e ngại, đây là việc Thủy Ngọc nên làm, ngài là sư chất của chủ nhân, cũng là chủ tử của Thủy Ngọc, được đến chăm sóc cho ngài đó là Thủy Ngọc phúc phận."

Vũ Linh khóe môi giật giật, nàng thật không quen Thủy Ngọc hạ mình nói chuyện, nhưng cũng không mở miệng khuyên nàng sửa chữa.

Đi tới thế giới này lâu nay, trên Lăng Tiêu Phong không có người hầu, Vũ Linh tiếp xúc người địa vị đều không thấp, nay gặp phải nha hoàn như Thủy Ngọc, Vũ Linh không thích ứng là phải.

Nhưng Vũ Linh sẽ không giống đám người xuyên không kia, kêu nha hoàn đổi cách xưng hô để bỏ đi giai cấp tầng lớp, Vũ Linh sẽ không làm thế, tuy nàng là người hiện đại chịu giáo dục về bình đẳng.

Tuy nhiên đó là ở hiện đại nơi con người bị ràng buộc bởi pháp luật, mà nơi đây một thế giới lấy kẻ mạnh làm đầu, người yếu ớt nương tựa kẻ mạnh để sinh tồn, nếu như xóa bỏ đi ý thức về địa vị của kẻ yếu, thì đến một ngày nào đó sẽ bị chính kẻ yếu kia đạp xuống.

Thế nên Vũ Linh chỉ im lặng phỉ nhổ một chút mà không phải cùng Thủy Ngọc ngang hàng xưng gọi, dù vậy Vũ Linh cũng không phách lối tùy ý sai bảo mắng chửi Thủy Ngọc làm việc cho mình, nếu có yêu cầu gì Vũ Linh chỉ việc mở miệng nhờ vả, dù sao cũng là chuyện vặt vảnh nên không gì quá đáng.

Mái tóc của Vũ Linh đã dài ra, vì Hàn Tư Viễn cho nàng một lọ dược thủy giúp tóc mau dài, chỉ trong vòng bảy ngày mái tóc của Vũ Linh đã dài ra đến ngang vai, dùng đến một tháng là có thể trở lại như cũ, Vũ Linh vui vẻ tóc của nàng có thể dài lại rồi, đồ của tu chân giới quả nhiên thần kỳ.

Sau mười ngày khi Vũ Linh tỉnh lại, giờ Vũ Linh đã có thể tự mình ngồi dậy đi lại, tuy còn hơi đau đớn nhưng chắc qua thêm năm ngày là có thể đi lại như thường, đan dược kia quả nhiên lợi hại..

Trong đan điền tuy vẫn là một mảnh trống rỗng, nhưng màu xám sương mù đã xuất hiện trở lại, dù teo lại thành một điểm chấm rất nhỏ, nếu không phải Vũ Linh quen thuộc có lẽ nàng cũng không nhìn tới, Vũ Linh nhíu nhíu mi, nàng cảm thấy hôm đó mình sảy ra vấn đề hẳn là có liên quan đến màu xám sương mù, xem ra Vũ Linh phải thận trọng hơn với màu xám sương mù cổ quái này.

Mấy hôm nay Hàn Tư Viễn cũng tìm đến Vũ Linh, đối với người này Vũ Linh khá rối rắm, không biết nên gọi hắn là Tử Dận hay Hàn Tư Viễn, cuối cùng Vũ Linh chỉ gọi sư tổ cho gọn.

Hàn Tư Viễn quả thật rất khác Tử Dận, chẳng hạn như độ diêm dúa, Tử Dận dù không đáng tin nhưng cũng rất có trích tiên khí chất, mà Hàn Tư Viễn này chính là yêu nghiệt cấp bậc, Tiêu Diễm ít ra còn nam tử khí thái, mà người này...là nhân yêu a!!!

Điểm giống nhau duy nhất giữa hai người chính là cách nói chuyện, rất thoải mái cũng rất hố nhân, nhưng lại khiến Vũ Linh cảm thấy dễ chịu không câu thúc.

Còn Mộ Thần Hy, từ hôm đầu nhìn thấy một mặt thì đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, Vũ Linh vừa mừng vừa lo, không biết Mộ Thần Hy có đến tìm mình tính sổ không đây.

Vũ Linh cũng gặp đến hai người Tuyết Phàm, Tuyết Dao, Vũ Linh hơi kinh ngạc khi biết cả hai đều đã là kim đan kỳ, xem đến bọn họ cũng đều rất trẻ, ít ra cũng khoảng trăm hai tuổi trở lại.

Đừng thấy trăm hai mươi tuổi là nhiều, đột phá kim đan trong hai trăm năm thì xem như bình thường, nếu trong vòng một trăm ba mươi năm đột phá là xem như thiên tài, và nếu có thể đột phá đến kim đan trong vòng trăm năm là thiên tài trong thiên tài.

Tử Dận, Tiêu Diễm, Mộ Thần Hy, Hình Liệt Phong, Ngọc Quan Hiên đều là những thiên tài kiệt xuất, có thiên phú tốt, tài nguyên hùng hậu, tu luyện tiến triển nhanh nên kết đan trong vòng trăm năm xem như không lạ.

Như Tiêu Diễm, Hình Liệt Phong, Ngọc Quan Hiên, chỉ hơn bảy mươi mà đã đạt đến kim đan trung kỳ, vì bọn họ chính là thiên bảng anh tài cấp bậc, tức là trên cả thiên tài của thiên tài, là yêu nghiệt.

Tương lai sau này Vũ Linh sẽ còn gặp nhiều người như thế, nhưng trước mắt Vũ Linh tiếp xúc mấy người này, nàng cảm thấy dù gặp đến đứng hàng đệ nhị Dạ Triệt, Vũ Linh cũng không lấy làm kinh ngạc gì.

Lại thêm một tháng trôi qua, Vũ Linh đã có thể đi lại như thường, vấn đề sinh hoạt cũng không cần Thủy Ngọc giúp đỡ, trong thời gian này Vũ Linh sau khi biết Hàn Tư Viễn là trận pháp sư cấp tám, nên đã hướng hắn xin chỉ giáo, chủ yếu là vì nàng quá rảnh rỗi, nên sẵn dịp học luôn.

Lại nói Vũ Linh vốn muốn học trận pháp từ lâu nhưng lại bị Tiêu Diễm phản đối, lý do Tiêu Diễm muốn Vũ Linh chuyên tâm vào luyện đan, nhưng Vũ Linh lại nghĩ, mình nếu mà chuyên tâm luyện đan, nói không chừng sẽ chế ra thêm vài loại độc dược nữa đây.

Thấy Vũ Linh bừng bừng ý chí, Hàn Tư Viễn tất nhiên đồng ý, nhưng không vội vã cho Vũ Linh tiến hành lập trận, mà đẩy Vũ Linh vào thư phòng, tại đó có không ít thư tịch viết về trận pháp phương diện.

Cái gì cũng cần đặt nền móng tốt, Vũ Linh không bất mãn Hàn Tư Viễn không chịu dạy mình, mà là vui vẻ vùi đầu vào đọc về trận pháp đại cương thứ căn bản nhất.

Giống trước kia, Vũ Linh cũng cắm đầu xem các sách về luyện đan sơ cấp, mãi đến khi xác định vững chắc mới tiến hành tập luyện, như thế sẽ nâng cao tỷ lệ thành công.

Về cơ bản, trận pháp phương diện liên quan đến tính toán cùng nhiều mặt như thiên thời địa lợi nhân hòa, quan trọng là phải có mắt quan sát cùng kiến thức rộng, đặc biệt là phải linh động trong bố trí sắp đặt trận hình.

Nói trắng ra, luyện đan luyện khí chỉ cần khống chế tốt hỏa hầu cùng pháp quyết, thì xem như thành công, phù văn thì cần sự tập trung cũng như chú văn để tiến hành vẽ lại.

Mà trận pháp thì khác hẳn, phải không ngừng biến hóa cũng như linh mẫn ứng biến, trận pháp dễ dàng cũng không dễ dàng, so với luyện đan luyện khí cùng phù văn, số tu sĩ biết bày trận pháp nhiều gấp ba lần.

Tuy nhiên, đó chỉ dừng lại ở mức nhập môn, trận pháp phương diện thâm sâu khó đoán, luyện đan sư, luyện khí sư, phù văn sư cấp cao đã ít, trận pháp sư càng không có mấy, cho nên Hàn Tư Viễn đạt tới cấp tám đã xem như đứng đầu.

Đáng tiếc, tinh thần lực hao tổn, đan điền lại trống rỗng, vì bày trận là phải cần đến không ít tinh thần lực cùng linh lực, Vũ Linh tình trạng hiện tại dù Hàn Tư Viễn cho phép nàng học bày trận, Vũ Linh cũng chấp tay đầu hàng.

Mấy chốc ba tháng trôi qua kể từ khi Mộc U Cốc bí cảnh khép lại, đến giờ hẳn là Lưu Thẩm Nhã đã tẩy đi tam linh căn trở thành thủy mộc song linh căn, vốn dĩ lúc này Lưu Thẩm Nhã hẳn là đã đến Lăng Tiêu Phong tu luyện, nay Mộ Thần Hy còn ngốc tại đây trị thương, mọi chuyện xem như đi lệch hết quỹ đạo.

Vũ Linh không quan tâm kịch tình thế nào, miễn đừng ảnh hưởng đến nàng là được, tuy nhiên, Vũ Linh cũng không dám chắc khi Mộ Thần Hy đã qua thời gian thu Lưu Thẩm Nhã làm đồ đệ, nhưng không có gì chắc là đều đó không sảy ra.

Ít nhất là một năm này cho đến khi chợ đen giao dịch hội kết thúc, Mộ Thần Hy vẫn sẽ ở lại đây không về, Vũ Linh cũng có chút thời gian tranh thủ, nàng muốn sau khi tham gia chợ đen giao dịch hội sẽ trở về Hà Thụ Thôn một chuyến.

Chậc, nàng lo lắng chuyện này làm gì, nam nữ chủ dù có đến với nhau hay không, Vũ Linh mới lười quản, Lưu Thẩm Nhã có đến Lăng Tiêu Phong thì sao chứ, binh đến tướng ngăn Vũ Linh mới không sợ nàng ta.

Nói đến Mộc U Cốc bí cảnh, Vũ Linh liền nhớ tới Thanh Huyền đưa mình hai thứ đồ vật, vậy mà nhém chút bị Vũ Linh bỏ quên trong góc xó.

Vũ Linh lấy ra hòn đá màu đen và hộp gỗ đặt lên bàn, nhắm mắt cảm nhận đến Thanh Huyền truyền cho mình tin tức về hai thứ này.

Vừa xem mặt Vũ Linh vừa co giật sau liền biến đen, cuối cùng Vũ Linh chỉ hận không thể quay về chỉ vào mặt Thanh Huyền tên hồ ly này mắng to.

Đừng có chơi ta!

Lão già khốn kiếp ấy lại dám đưa cho Vũ Linh hai thứ vô dụng này, hừ, tiên nhân cái rắm, rõ ràng là kẻ lừa gạt.

Hòn đá màu đen là hư không thạch, điều này đã nói từ trước, nếu có thể mở ra hư không thạch thì chẳng khác nào có được một cái có thể diễn sinh thế giới bảo vật.

Tất nhiên điều kiện là có thể mở hư không thạch, chưa kể để có thể diễn sinh thành một thế giới hoàn chỉnh thì cần đến không ít thứ.

Chẳng hạn như ngũ hành nguyên tinh cùng ngũ hành tinh linh, lại phải có linh mạch, linh tuyền và nguyên linh.

Ngũ hành nguyên tinh là nơi linh khí dày đặt tụ hội mà thành, như núi lửa mạnh mẽ lâu dài hoạt động thì hẳn sẽ có hỏa nguyên tinh, dưới biển sâu nơi linh mạch chảy qua sẽ có thủy nguyên tinh, còn ngũ hành tinh linh thì cao cấp hơn hẳn.

Giống nguyên tinh chúng cùng là do linh khí nồng nặc diễn sinh mà thành, khác biệt ở chỗ chúng đã sinh ra linh trí và có thể tu luyện, nghe rằng ở Trung Châu có một vị tiền bối là do mộc tinh linh biến thành.

Vị tiến bối ấy cũng vô cùng cường đại, đủ mạnh đến nỗi không ai dám để mắt đến, bởi theo truyền thuyết nếu dùng mộc tinh linh cấp cao đến luyện đan, nhất định sẽ tạo ra thần đan ăn vào sẽ trường sinh.

Nhưng vị tiền bối kia đâu phải hạng tầm thường mà bọn người kia dễ dàng nói hạ gục là hạ gục, có không ít cường giả chết vì lòng tham, không chết cũng bị thiên đạo nguyền rủa, dần dần cũng không ai dám đánh lên chủ ý, bảo vật dù tốt cũng phải có mạng để dùng a.

Quan trọng nhất ngũ hành linh tinh khi sinh ra linh trí tu luyện cao thế này, chúng sẽ được thiên đạo bảo hộ, trừ khi tìm chết bằng không có thể dễ dàng sống đi xuống, lôi kiếp so người khác cũng thoải mái hơn nhiều, dù vậy đến nay vị kia tiền bối vẫn chưa thể phi thăng.

Còn linh tuyền chính là nhánh rẽ cuối cùng của linh mạch, càng gần gốc thì phẩm cấp càng cao, nhưng muốn lấy đi linh tuyền thì không đến xuất khiếu thì không đủ khả năng lay chuyển, nói chi đến lấy luôn cả linh mạch vào.

Vũ Linh che chán, thứ nào thứ này đều là bảo vật trân quý, Vũ Linh đào đâu ra, cho dù có lấy ra được nàng cũng vô pháp nuốt trôi, nàng sợ mình không có mạng để lấy a, còn nguyên linh gì đó Vũ Linh càng chưa hề nghe qua.

Hư Không Thạch to lớn thế này nhất định phải dùng thượng cổ phá cấm thuật đã thất truyền từ lâu mở ra, nhưng ngay cả lão quái vật như Thanh Huyền cũng không biết đến, chỉ nói là nếu Vũ Linh đi đến tiên ma chiến trường biến đâu sẽ tìm thấy.

Vũ Linh im lặng, tiên ma chiến trường nói trắng ra là một mảnh phế tích còn sót lại mà thôi, đây chỉ là một trong số những chiến trường từ tiên giới rơi xuống tu chân giới, nhưng chỉ như vậy ít nhất cũng phải cần đến kim đan mới có tư cách đi vào.

Lại nói, Lưu Thẩm Nhã không gian vòng tay cũng là từ một mảnh hư không thạch luyện thành, nhưng chỉ là một mảnh rất nhỏ nên dễ dàng luyện chế.

Tác giả từng nói, không gian vòng tay đó là do thượng cổ một vị đại năng luyện ra, dùng dị hỏa tinh luyện hư không thạch mảnh vở hàng trăm năm, lại dùng thêm vô số quý hiếm tài liệu luyện thành, bỏ vào bên trong nhị phẩm linh tuyền cùng không ít trân quý linh thảo.

Vũ Linh ôm mặt, đừng nghĩ nữa, nghĩ thêm nàng sẽ nhịn không được chạy đi cướp đoạt, ghét bỏ xem to như quả trứng hư không thạch, Vũ Linh chấp nhận mình là nữ phụ mệnh, với cái khí vận lên voi xuống chó của mình, Vũ Linh còn không nên đòi hỏi quá nhiều.

Bỏ hư không thạch qua một bên, xem tới hộp gỗ nằm yên lặng trên bàn, mặt Vũ Linh càng ngày càng thúi, bên trong hộp gỗ là một hạt giống, chính là ai cũng thèm khát bồ đề ngộ đạo hạt giống.

Vũ Linh vốn còn kinh hỉ khi thấy thứ này, có thứ này sẽ giúp ít rất lớn trong tu luyện cảm ngộ, nếu lâu dài tiếp xúc thậm chí còn có thể nhờ đó lĩnh ngộ ra thần thông, có bồ đề ngộ đạo này từ một tên thổ phỉ cũng có thể thành phật a.

Nhưng ai mà ngờ, bồ đề ngộ đạo chỉ hữu dụng khi trồng nó, đất trồng phải là tức nhưỡng loại đất trân quý giàu linh khí nhất, nơi trồng là phải gần tâm của linh mạch.

Hơn hết, bồ đệ ngộ đạo không lớn lên nhờ đất trồng nước tưới hay linh khí, nó lớn lên nhờ hấp thu công đức lực và tính ngưỡng lực.

Thao!

Tính ngưỡng lực?

Công đức lực?

Vũ Linh nào có phải phật tu đâu mà lấy ra đây, muốn bồ đề ngộ đạo nẩy mầm rồi lớn lên, trời mới biết phải cần đến bao nhiêu công đức cùng tính ngưỡng lực, Vũ Linh cũng không đáp ứng nổi điều kiện để trồng a.

Nói đi nói lại, cảm giác hai vật này nhìn qua thì vô cùng trân quý vô cùng lợi hại, có được hẳn là vui như trúng số, nhưng sự thật lại là một chậu nước lạnh, bởi thực chất chẳng có món nào là dùng được hết, tất cả chỉ dùng làm bình hoa.

Thanh Huyền! Lão già chết tiệt!

Nhất định là lão không thể dùng tới mới ném cho nàng, đáng chết, lần này lỗ vốn, nhém mất mạng mà lại đổi được hai thứ vô dụng thế này, càng nghĩ càng muốn cầm dao giết người.

Đúng rồi! Biết đâu nếu đem hai thứ này bán đi, may ra còn có thể đổi lấy không ít linh thạch? Chợ đen giao dịch hội có không ít thứ tốt, dùng nó đổi lại thứ hữu dụng hơn cũng là một ý hay.

Không không, tuy hai thứ này vô dụng nhưng không thể phủ nhận là chúng vô cùng trân quý, ngay cả ở tiên giới cũng chắc gì có được, chợ đen giao dịch hội lại là nơi long xà hỗn tạp, nếu nàng tùy ý mang ra, nói không chừng còn rước phải họa sát thân.

Vũ Linh buồn bực, dùng không được ném cũng không xong, thật là phiền phức.

(Chưa xong còn tiếp)

---End Chap---